Thời điểm Tề Hạo Minh về tới Tề phủ, Oánh Tú đang cầm khăn tay Trác Nhân thêu đưa cho Nghiêm ma ma, đường may tuy thô sơ nhưng được Trác Nhân cẩn thận làm, nhìn từ xa vẫn ra dáng ra vẻ.
Thấy Tề Hạo Minh đã về, Trác Nhân xấu hổ thu lại hỉ phục, chạy nhanh ra ngoài. Oánh Tú đi tới giúp y thay y phục, nàng không khỏi hỏi: "Chàng và biểu ca đi đâu?"
"Ở quán rượu ngồi một lát, có một tiểu khất đột nhiên tới trốn dưới bàn của bọn ta, còn cướp bánh rời đi."
Tay Oánh Tú giúp y cứng lại, quay đầu nhìn: "Tiểu khất nào to khan như vậy?"
"Ta thấy gã không hề sợ hãi, còn trừng mắt với Cẩn Trạch huynh,, hận không thể lấy toàn bộ điểm tâm đi."
"Chờ Đại biểu ca thành thân, hôn sự của Nhị biểu ca sẽ được quyết định, Đại cửu mẫu đang vì việc này mà đau đầu, không biết biểu ca có người vừa ý hay chưa?" Oánh Tú nhận túi giữ ấm Bão Cầm đưa đắp lên chân Tề Hạo Minh, trong phòng theo đó mà tản ra mùi thảo dược nhàn nhạt.
"Không nghe Cẩn Trạch huynh nhắc tới." Tề Hạo Minh tựa lưng híp mắt, trong lòng thầm nghĩ một chuyện. Kiều Cẩn Trạch gọi y qua tuyệt đối không đơn giản là nói chuyện phiếm, hắn và Thượng Quan Linh đi biên cảnh Bắc Quyết thường xuyên thư từ qua lại, lần này Bắc Quyết tiến công có vẻ kỳ quái, bọn chúng chỉ đánh các trận nhỏ, không có quá nhiều thương vong, giống như chơi trò chơi vậy, hơn nữa buổi tối còn khua chiêng gióng trống, ra ngoài liền thấy, chẳng qua là mồi nhử.
Rõ ràng là không cho Thượng Quan tướng quân rời đi, chỉ cần Thượng Quan tướng quân hồi kinh, Bắc Quyết sẽ tấn công toàn lực, đây chính là muốn kiềm chế binh lực của ông ấy.
Binh lực của triều đình chia làm bốn phần, Định Vương một phần, Thượng Quan gia một phần, còn một phần nằm trong tay Diệp Quốc Công phủ, nhưng nam đinh Diệp Quốc Công phủ đều đã tử trận sa trường, phần còn do Tiểu vương gia Tô gia nắm giữ.
Binh lực của Định Vương đa phần dùng để kiềm chế Lô Châu, bảo vệ kinh thành do thủ hạ trước kia của Diệp Quốc Công đảm nhận, bởi vì không trực tiếp nghe lệnh của triều đình nên không thể diệt trừ toàn bộ, có điều hiện tại Diệp Quốc Công phủ chỉ còn lại lão thái quân và một Diệp tiểu thư mười lăm tuổi, không thể gây ra nhiễu loạn gì, cho nên hoàng đế dùng danh nghĩa của Diệp gia, triệu hồi họ về kinh thành.
Thượng Quan Linh nghi ngờ Bắc Quyết đang dương đông kích tây, muốn Kiều Cẩn Trạch và Định Vương tăng cường phòng bị, thường xuyên chú ý động tĩnh kinh thàn. Tề Hạo Minh lại cảm thấy, cách làm này rất giống một người y quen rất lâu trước kia.
Thấy y xuất thần, Oánh Tú quơ quơ tay trước mặt y: "Nghĩ gì vậy?"
"Sắp tới kinh thành có lẽ sẽ không yên ổn, nếu muốn nha hoàn ra ngoài mua đồ thì phái thêm vài người đi cùng." Tề Hạo Minh hoàn hồn, xoa gương mặt gầy ốm của Oánh Tú, hiện tại hoài thai hai tháng, so với thời điểm có Tráng Tráng, nàng vất vả hơn nhiều, "Ta kêu Trác Dạ đưa muội muội nàng về, lúc này nàng đã như vậy, sao còn cố ý tới chứ?"
"Muội ấy có hỏi người sáng nay tới nhà chúng ta là ai." Oánh Tú tìm một chỗ thoải mái dựa vào. Oánh Huệ không biết hôm nay người về cùng Tề Hạo Minh là Thành Vương, lúc đó dù chỉ liếc mắt một cái đã chạy tới đây hỏi nàng.
Túc Lẫm xác thật có dung mạo khuynh đảo nhiều nữ tử, tính tình cũng khiến tất cả nữ tử đau đầu, tiểu quận chúa có thể thu phục hắn chắc chắn không đơn giản, nhưng nàng thật không ngờ người như vậy lại khiến Oánh Huệ nhớ thương.
"Nếu nàng ta biết Thất ca là ai, có lẽ sẽ không còn ý niệm gả vào Thành Vương phủ." Ánh mắt Tề Hạo Minh lóe lên, với Thẩm gia, y trước nay không hề có hảo cảm.
"Vậy cũng khó nói, phụ thân và mẫu thân luôn muốn tìm một hôn sự tốt, dù sao cũng là Thành Vương phủ." Nói thẳng ra Thành Vương phủ vẫn dễ nghe hơn Tề phủ, trắc phi mới chỉ có một, là do hoàng đế tứ hôn, vị trí trắc phi còn lại, phàm là người biết đến thanh danh của hắn đều không dám gả nữ nhi vào, vinh hoa phú quý còn chưa thấy đâu, người bị chọc cho phát điên thì làm sao bây giờ?
"Không phải nói đến đây vì để nàng dẫn ra ngoài sao, hiện tại nàng ta đã nhìn trúng một người, nàng cứ nói nàng ta biết đó là Thành Vương, kêu nàng ta trở về kêu phụ mẫu mình nghĩ cách, nếu bọn họ là người rõ ràng, tự nhiên sẽ không đến quấy rầy nàng, nếu không, cứ kêu họ tới tìm ta, nàng và Túc Lẫm không thể nói là quen biết." Tề Hạo Minh không muốn Thẩm Oánh Huệ lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh thê tử của mình, y lại không thường ở nhà, mà thân mình nàng lại không thoải mái, trong nhà nhiều người y thật sự không yên tâm.
Oánh Tú gật đầu, giúp y lấy túi thuốc xuống, hai người liền ôm nhau mà ngủ.OoOoO
Hôm sau, Tề Hạo Minh kêu Trác Dạ đưa Thẩm Oánh Huệ về, ban đầu Thẩm Oánh Huệ không chịu, mãi tới khi Oánh Tú nói hôm đó người nàng ta gặp là Thất hoàng tử, hiện tại là Thành Vương, nàng ta liền vội vã trở về nói với Thẩm phu nhân việc này.
Hôn sự của Trác Dạ và Trác Nhân chỉ còn mười ngày chuẩn bị, không có quá nhiều bằng hữu, Oánh Tú chỉ phát thiệp cho đám người Cẩn Trạch, trong Tề phủ bày năm sáu bàn tiệc rượu.
Nương của Thanh Bích tới cầu xin cho nàng về nhà một tháng, trước giải quyết hôn sự. Hiện tại nha hoàn chưa gả chồng bên cạnh Oánh Tú chỉ còn Bão Cầm và Tử Yên, mỗi lần nhắc việc này với Bão Cầm, nàng đều lẫn trách.
Các nàng giúp Trác Nhân sắp xếp đồ xuất giá cho Trác Nhân ở phòng bên cạnh, tuy ở kinh thành hiếm có người biết đến đảo Di Châu, nhưng nói thế nào nàng ấy cũng là Đại tiểu thư đảo Di Châu, không thể quá ủy khuất.
Ngày hai mươi sáu tháng hai này, thời tiết vừa lúc rất đẹp, Tề phủ đóng cửa, tự mình tổ chức một hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Trác Dạ từ nhỏ đã không có phụ mẫu, sư phụ lại qua đời, không thể thoái thác được, Tề Hạo Minh và Oánh Tú ngồi ở ghế trên nhận của họ một bái. Kiều Cẩn Trạch được mời tới và Định Vương Phi đều đưa qua một phần hậu lễ. Hôn lễ cứ đơn giản mà diễn ra, mọi người cũng không phá rối quá nhiều, rất nhanh đã thả Trác Dạ về tân phòng.
Vào đêm, Tề phủ một mảnh đèn lồng đỏ rực, trong tiểu viện của Trác Dạ, dưới ánh nến lay động, Trác Dạ vén khăn voan đỏ cho Trác Nhân, lộ ra dung nhan thẹn thùng.
Đảo Di Châu không tính là lớn, thời điểm nữ nhi xuất giá, kiệu hoa sáng sớm phải tới nhà gái, sau khi đoán tân nương xong phải đi một vòng đảo, đánh trống thổi kèn vô cùng náo nhiệt, dường như muốn cho toàn bộ đất trời biết hôm nay nữ nhi nhà ai gả đi, gả cho người nào, sau đó mới cầu xin được ông trời chúc phúc.
"Ủy khuất cho nàng." Trác Dạ giúp Trác Nhân lấy trang sức nặng nề trên đầu xuống, một hôn lễ thành thân đơn giản như vậy hắn cũng không thể cho nàng, mà nàng lại từ bỏ mọi thứ của mình, không chút oán than cùng hắn đi tới nơi này.
"Kỳ thật đi một vòng đảo Di Châu thiếp không thích lắm, hiện tại thế này tuy rằng không phải tốt nhất, nhưng sư phụ đã nói, người tập võ, đối với điều mình theo đuổi nên lãnh đạm một chút." Trác Nhân lắc đầu, cười an ủi.
"Nha đầu ngốc." Trác Dạ bật cười, duỗi tay xoa lọn tóc mai mới rơi xuống của nàng.OoOoO
Đầu tháng ba, Nam Dương Hầu phủ truyền tới tin xấu, Cát di nương mang thai năm tháng sinh non, cơ hồ đoạt đi nửa cái mạng của ả.
Oánh Tú đang có thai không thể trở về, Tề Hạo Minh dẫn theo Trác Dạ về Nam Dương Hầu phủ một chuyến. Cẩm Trúc Viện nhiễm một tầng bi thương, Cát di nương đến nay vẫn còn hôn mê, hơn nữa hài tử kia là một nam hài.
Nam Dương Hầu gọi Tề Hạo Thịnh và Tề Hạo Minh tới thư phòng, hai hài tử của Đại nhi tử đều xảy ra chuyện, đối với Tề Trung Dương là đả kích không nhỏ, người thừa kế bắt buộc phải quyết định, nhưng tới nay chung quy vẫn không có ai vừa lòng.
"Hạo Thịnh, chuyện này ta đã hỏi Ngọc Hân, trước khi xảy ra chuyện Cát di nương từng tới chỗ của Thúy di nương, chuyện của họ ta không muốn quản, tự con đi hỏi cho rõ ràng đi. Hạo Minh, còn ở lại." Tề Trung Dương phất tay, vẻ mặt có chút tiều tụy.
Tề Hạo Thịnh giật mình, liếc nhìn Tề Hạo Minh một cái, theo lời lui xuống.
"Hạo Minh, Tam đệ con cũng sắp thành thân, không bằng các con dọn về đi." Nam Dương Hầu vẫn hi vọng Tề Hạo Minh trở về, sau khi Tề Hạo Chi thành thân, ba nhi tử đều ở Nam Dương Hầu phủ, đây mới là điều ông ta hi vọng nhất.
"Phụ thân, vừa rồi ngài cũng nói, trước khi xảy ra chuyện Cát di nương từng đi tìm Thúy di nương, mặc kệ nguyên nhân là gì, hiện tại nương tử đang có thai, con không hi vọng bọn họ gặp chuyện." Cát di nương mất hài tử, Nam Dương Hầu liền muốn họ trở về, nhìn trúng đương nhiên không phải Tề Hạo Minh và Oánh Tú, mà là Tráng Tráng cùng hài tử chưa chào đời trong bụng nàng.
"Thân mình Cát di nương kia vốn dĩ không tốt, giữ không nổi hài tử chưa chắc là do người làm, tình thế hiện tại đã như vậy, các con ở bên ngoài còn không bằng an ổn về nhà." Sắc mặt Nam Dương Hầu thay đổi, ngữ khí hòa hoãn một chút.
"Phụ thân, vị trí thế tử đã thuộc về Đại ca, tương lai Nam Dương Hầu phủ cũng sẽ giao cho Đại ca, ngài giữ con ở lại, thật sự chỉ vì một nhà đoàn tụ?" Tề Hạo Minh nhìn Nam Dương Hầu thật lâu, mới hỏi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tề Hạo Minh nói chuyện thẳng thắn như vậy, Nam Dương Hầu ngây ra, sau đó sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, khóe miệng thoáng động muốn nói gì đó, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của y, chính mình lập tức rơi vào trầm mặc.
Hai phụ tử nhìn nhau một hồi, không ai nói gì.
Nam Dương Hầu đang đánh cược, nhưng lại sợ thua cả bàn cờ, cho nên ai cũng không muốn từ bỏ, Tề Hạo Thịnh là thế tử từ nhỏ, mà hài tử này là người mang đến vô số kinh hỉ, ông ta do dự và bất an, vì thế không ngừng suy xét.
Còn về tiểu nhi tử không xuất sắc kia, nó không nằm trong kế hoạch, thân phận của Hứa thị không đủ, toàn bộ Hứa gia đều dựa vào Nam Dương Hầu phủ, sao có thể đủ làm hậu thuẫn cho thế tử? Đại nhi tử biết, hiện tại Nhị nhi tử cũng biết, đây là lý do y dọn ra khỏi Nam Dương Hầu phủ sao?
"Nếu Oánh Tú sinh hạ một nam hài, vi phu muốn..."
Nam Dương Hầu còn chưa nói hết, Tề Hạo Minh đã nặng nề gõ quải trượng xuống sàn, cắt ngang: "Phụ thân, ngài vẫn là đừng nghĩ thì hơn!"
Tác giả giới thiệu về thân thế của Tiểu Diệp Tử: Mẫu thân có nàng là lúc đang theo phụ thân nàng đánh giặc, sau trên đường trở về gặp mai phục, khó khăn lắm mới đào tẩu thành công. Diệp Quốc Công, là gia gia của Tiểu Diệp Tử, chết thảm, phụ thân Tiểu Diệp Tử dẫn mẫu thân nàng chạy thoát, thất lạc trên đường hồi kinh. Mẫu thân Tiểu Diệp Tử vất vả lắm mới trở về được, trên đường sinh nàng, để nàng ở lại một ngôi miếu hoang. Tiểu Diệp Tử từ nhỏ tới lúc bảy tuổi luôn đi theo một tiểu khất, mãi đến khi có người nhận ra chuỗi đồng tiền không đáng giá mẫu thân để lại cho nàng. Diệp Quốc Công phủ lúc này chỉ có một lão thái quân và một tiểu thư như vậy, bốn phía đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm gia sản Diệp gia, Tiểu Diệp Tử muốn bảo vệ Diệp gia, bảo vệ lão tổ tông, vì thế xây dựng hình ảnh một tiểu thư thông tuệ giảo hoạt. Khi nhỏ từng nghèo khổ, cho nên Tiểu Diệp Tử rất đồng tình với những người khó khăn, vì thế luôn tìm đủ mọi cách ra ngoài giúp đỡ bọn họ.