Thời điểm Oánh Tú biết tin, Tề Hạo Minh đang cùng nàng thu dọn đồ đạc. Mùa đông đã tới, kinh thành ngày càng lạnh lẽo, y quyết định dẫn nhi tử và thê tử của mình xuống Nam tránh lạnh.
Trương Nghiên cuối cùng không chết, Thượng Quan gia đi tới chỗ hoàng đế kéo đám thái y tới, nhất định phải cứu sống ả. Trương Nghiên mất máu quá nhiều hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại vẫn bị áp giải đi, cho dù ả bị trọng thương, nhưng tội cố tình đào tẩu và làm bị thương người khác không thể dễ dàng xóa bỏ.
"Biểu tỷ nói, Trương Nghiên vài lần muốn tự sát đều không thành, hiện tại đã đưa tới chùa miếu, lần này không phải nơi ban đầu Thượng Quan gia muốn đưa đi, là chùa miếu giam giữ cung nữ và phi tử phạm tội trong cung." Nơi đó có rất nhiều kẻ điên.
"Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, không phải yêu cầu của Thượng Quan gia, ả đào tẩu trên đường, chết thì thôi, hiện tại không chết, ngược lại còn khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ." Tề Hạo Minh cảm thấy, chết dứt khoát hơn sống rất nhiều, chết rồi thì không còn chuyện gì nữa, nhưng sống phải đi chuộc tội, ai vào chùa miếu đó đều phát điên, thậm chí còn đáng sợ hơn lãnh cung lạnh lẽo.
"Như vậy cũng tốt, ít nhất biểu ca sẽ không còn nhớ thương ả." Oánh Tú cuối cùng cũng buông được việc này xuống, điều nàng cảm thấy may mắn chính là, Kiều gia và Trương gia đã không còn quan hệ, nếu thật sự tới ngày đó, ông ngoại nhất định sẽ không phải chịu hàm oan.
"Được rồi, chuyện của Kiều gia đã được giải quyết, nương tử nàng nên theo vi phu đi tránh đông thôi." Tề Hạo Minh ôm lấy eo Oánh Tú, "Tốt nhất là không cần hồi kinh ăn Tết."
Oánh Tú cười vỗ nhẹ tay y: "Tết vẫn phải trở về, chàng đang nghĩ gì vậy?"
Tề Hạo Minh chỉ cười cười, nếu có thể không trở về y đương nhiên nguyện ý, một nhà ba người bọn họ ở ngoài đương nhiên thoải mái hơn ở đây rất nhiều.
Thụy Châu tân hôn, Oánh Tú để nàng, chỉ dẫn theo mấy nha hoàn, tính cả bà vú của Tráng Tráng, tổng cộng có mười mấy người. Phái người tới Định Vương phủ báo một tiếng, sáng sớm, đoàn người liền xuất phát xuống Nam.
Tháng mười một xuất phát, giữa tháng tới nơi, Tề Hạo Minh đặt mua một tòa biệt uyển nhỏ ở Lãm Châu, nói này so với kinh thành vô cùng ấm áp.
Bão Cầm và Tử Yên sắp xếp hành lý, Tề Hạo Minh dẫn Tráng Tráng đang học đi ra vườn chơi, mới một lúc, cả người Tráng Tráng đã đầy mồ hôi, Oánh Tú sai nha hoàn đi chuẩn bị nước ấm, thừa dịp đang là buổi trưa tắm rửa cho hài tử một chút.
Ở trong nước vẫn chơi rất vui vẻ, Tráng Tráng quơ tay nhỏ hất nước ra ngoài, không ngừng gọi: "Nương, nương, nước."
Oánh Tú lau mặt đính đầy nước cho nó, lại nhẹ nhàng tẩy rửa tay chân, một chút không chú ý, Tráng Tráng đã làm ướt má nàng, nhếch miệng cười.
Tề Hạo Minh ở bên ngoài phơi nắng nghe thấy tiếng cười trong phòng, Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn nó lao vào lòng mình, làm y phục nàng cũng ướt hết.
Chờ nó thay y phục xong, bản thân Oánh Tú cũng thay bộ xiêm y khác.
Ở biệt uyển này đúng lúc mùa hoa sơn trà nở rộ.
Chạng vạng, Trác Nhân từ chợ trở về, trong tay cầm không ít đồ chơi mua cho Tráng Tráng, Oánh Tú kêu bà vú đi rửa sạch mới đưa cho nó. Trác Nhân rất thích Lãm Châu gần biển này, đảo Di Châu bốn phía đều là nước, hơn nữa, nàng đã rời đi mấy tháng.
"Mùa đông ở Di Châu không lạnh, ta thường để chân trần chạy trên bờ cát chơi, có đôi khi may mắn sẽ bắt được cá, ta sẽ ở trên bờ nướng ăn." Nhắc tới đảo Di Châu, Trác Nhân nhớ lại rất nhiều chuyện vui, nhưng nói đến, ánh mắt lại có chút ảm đạm. Nàng rời khỏi Di Châu đi theo Trác Dạ, từ nay về sau có khả năng sẽ không thể trở về.
"Ở đây hấp tấp, trở về ta sẽ kêu tướng công chủ trì, bổ sung hôn lễ cho các ngươi, chỉ là từ Tề phủ lại vào Tề phủ, sợ ngươi sẽ chịu ủy khuất." Oánh Tú nhìn ra tưởng niệm trong mắt Trác Nhân, nếu không vì Trác Dạ, nàng ấy cũng không chạy tới kinh thành xa xôi, cho dù Trác Dạ không nói, Tề Hạo Minh và nàng cũng nên giúp đỡ. "Không không không." Trác Nhân ngẩng đầu xua tay, lại cúi đầu đỏ mặt, "Ta... Ta không cảm thấy ủy khuất." Dứt lời nàng liền chạy đi.
Tráng Tráng ở cạnh khó hiểu nhìn theo Trác Nhân, lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu chong chóng nhỏ ra tay, hiện tại không có gió, nó "A" một tiếng, Bão Cầm ở sau nhẹ nhàng thổi một hơi, chong chóng kia liền chuyển động.
Buổi tối, Oánh Tú nói việc này với Tề Hạo Minh: "Việc này còn cần chàng ra mặt nói với Trác Dạ, Trác Nhân cũng ở đã ở đây lâu như vậy, cũng nên cho người ta một công đạo rồi."
"Hiện tại nàng là chủ mẫu Tề gia, chuyện của Trác Dạ nàng có thể tự mình nói với hắn, không ngại." Tề Hạo Minh duỗi tay vén tóc cho Oánh Tú, nhéo nhẹ vành tai của nàng.
Oánh Tú oán trách nhìn y, Tề Hạo Minh lại kéo tay nàng đặt lên môi mình: "Nương tử, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, chúng ta có thể đừng nói việc này không?"
Oánh Tú rốt cuộc cũng biết tính trẻ con của nhi tử nhà mình giống ai, gia hỏa trước mắt tỏ vẻ ủy khuất nhìn mình, rõ ràng là phiên bản Tráng Tráng khi lớn: "Tại sao không thể bàn hôn sự của Trác Nhân và Trác Dạ?"
"Nàng còn nói!" Tề Hạo Minh bỗng nhiên đè nàng xuống, hai tay cũng bị trói chặt, Oánh Tú chỉ biết cười xin tha.
Ánh mắt Tề Hạo Minh nhìn Oánh Tú vô cùng sâu thẳm, vừa rồi nàng giãy giụa, y phục bất giác theo đó mà mở rộng, để lộ bả vai của nàng.
"Nương tử, nàng nói chuyện không tính toán gì hết." Tề Hạo Minh trầm giọng.
Oánh Tú nhìn đáy mắt của y, gương mặt cũng theo đó mà ửng đỏ: "Thiếp khi nào nói chuyện không tính toán?"
"Nàng đã hứa sẽ sinh tiểu muội muội cho nhi tử, nàng nói xem, có phải nàng nói mà không tính toán gì không?" Tề Hạo Minh chậm rãi kề sát mặt nàng, một cổ nhiệt khí phiêu tán ở cổ Oánh Tú, khiến nàng nhịn không được mà run rẩy, cả người nổi da gà. "Chàng buông thiếp ra trước đi." Oánh Tú ở dưới thân y giãy giụa mấy cái, hiện tại chân y đã khá hơn nhiều, sức lực của Oánh Tú căn bản không thể chiến thắng, lại không dám dùng lực quá lớn sợ y bị thương, cuối cùng tự biến mình thành con mồi, mặc y xâu xé.
"Nương tử nuốt lời, ta sao có thể thả ra, không bằng chờ nương tử thực hiện lời hứa, ta thả nàng cũng không muộn." Dứt lời, Tề Hạo Minh cúi người, trả lời y chỉ có tiếng rên của Oánh Tú.
OoOoO
Sáng hôm sau Oánh Tú còn chưa thức giấc, Tráng Tráng hiếm khi dậy sớm đã được bà vú mặc y phục, muốn tới gõ cửa phòng họ, gọi họ xuống giường.
Bão Cầm mở cửa cho Tráng Tráng, dắt nó vào phòng. Oánh Tú vội lấy y phục mặc vào, tùy tiện thắt hai nút thắt, lại kéo màn che xuống.
Tráng Tráng đi tới mép giường, bám riết không tha mà muốn bỏ lên. Bão Cầm vừa hỗ trợ, nó đã nhào lên người Tề Hạo Minh. Tiểu gia hỏa lăn lộn một vòng, rất nhanh đã cuốn mình vào trong chăn, không cho y cơ hội ném mình ra ngoài.
"Cha!" Tráng Tráng giòn tan gọi một tiếng, sau đó nhìn Oánh Tú, lại gọi một tiếng "Nương", rồi sờ bụng của mình, chu cái miệng nhỏ: "Trứng trứng!"
"Hôm nay sao nó dậy sớm thế?" Oánh Tú nhận áo khoác Bão Cầm đưa qua.
Bão Cầm cười đáp: "Tiểu thư, không phải tiểu thiếu gia dậy sớm, là người không chịu xuống giường."
Oánh tú nhịn không được mà đỏ mặt, thời điểm lần nữa ngẩng đầu đã là vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy kêu Bình Nhi chuẩn bị bữa sáng đi, ta nghĩ nó đã chờ không nổi mà muốn ra ngoài đi dạo rồi."
Dùng xong bữa sáng, Trác Dạ đi chuẩn bị xe ngựa, Tráng Tráng nhìn thấy có thể ra ngoài, vội vội vàng vàng kéo Oánh Tú chạy về phía trước, Tề Hạo Minh chống quải trượng đi sau khẽ cười, tốc độ theo đó mà nhanh hơn.
Hôm qua Trác Nhân đi chợ nói nơi này vô cùng náo nhiệt, có điều bọn họ dùng xe ngựa, tới trước cửa hàng mới có thể dừng lại vào xem. Tráng Tráng trong xe ngựa nhìn chằm chằm đường hồ lô bên ngoài, Oánh Tú thấy thế liền kêu Bão Cầm đi mua một chuỗi, hài tử le lưỡi liếm liếm, ăn rất ngon miệng.
Chợ Lãm Châu vô cùng nổi tiếng, bên trong có rất nhiều mẻ cá biển mới, Oánh Tú xuống xe ngựa tự mình lựa một ít mang về. Nơi này có nhiều loại cá Oánh Tú ở kinh thành chưa từng thấy qua, mà Trác Nhân lại biết việc này nhiều, vừa đi vừa giảng giải một phen.
"Lão bản, chỗ các ngươi có tửu lâu chế biến không?" Trả tiền rồi, Oánh Tú giao cá cho Bão Cầm, thuận miệng hỏi.
Lão bản chỉ vào bến tàu gần đó: "Bên kia có một tửu lâu, phu nhân có thể qua đó giao cá cho họ."
Nơi lão bản kia giới thiệu là một tửu lâu quy mô không nhỏ, vừa vào, tiểu nhị liền nhận lấy đồ trong tay Bão Cầm mang xuống bếp. Ngồi đợi không lâu, đồ ăn liền mang ra, Tráng Tráng rất thích canh cá, ăn hết một chén nhỏ lại còn đòi thêm. Oánh Tú duỗi tay sờ cái bụng đã phồng lên của hài tử, lắc đầu: "Hôm nay không thể ăn nữa, ngày mai kêu Bình Nhi cô cô làm cho con được không?"
OoOoO
Trở về biệt uyển, Oánh Tú gọi Trác Dạ tới: "Ta và tướng công muốn làm chủ cho các ngươi, sau khi trở về sẽ giúp các ngươi tổ chức hôn sự, ngươi cảm thấy thế nào?"