Gia Cát Ngọc Đồng dẫn hài tử chuyển sang phòng khác, ả canh giữ bên cạnh hài tử suốt ba ngày, thấy nó không có gì khác thường mới yên tâm một chút.
Cẩm Trúc Viện lại một khắc không yên, chỗ Thúy di nương bên kia, huynh đệ song sinh đã xuất hiện mụn nước, ca ca Tề Quý Đình vô cùng nghiêm trọng, sốt cao lần thứ hai liền rơi vào hôn mê.
Thúy Nhi cầu xin bà tử bên ngoài hi vọng có thể cách ly hai huynh đệ, bà tử kia không thèm để ý, nàng đành phải dùng bình phong ngăn cách căn phòng, tách riêng Tề Quý Đình và Tề Quý Phẩm, cũng may Gia Cát Ngọc Hân không thiếu đồ ăn và thuốc của họ, Thúy Nhi cứ một mình như vậy không ngủ không nghỉ chiếu cố hai hài tử.
Vào đêm, Gia Cát Ngọc Hân rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, vừa thổi tắt đèn, sau cửa sổ đột nhiên truyền đến động tĩnh, nàng vén màn gọi: "Ai?"
Phía sau lập tức yên lặng.
Gia Cát Ngọc Hân hạ màn nhưng không nằm xuống, tiếng bước chân ngày càng gần, Gia Cát Ngọc Hân trầm giọng: "Rốt cuộc là ai, nếu không trả lời ta sẽ gọi người vào!"
Người kia dừng lại, không tiếp tục, khiến trong phòng tối đen như mực càng thêm quỷ dị, an tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy nhịp tim.
Thật lâu sau mới truyền tới tiếng thở dài, Gia Cát Ngọc Hân ngẩn ra, gào tao một tiếng: "Người đâu!"
"Ngọc Hân, là ta!"
Tay vén màn lưới run lên, Yên Chi canh cửa rất nhanh mở cửa chạy vào, nhìn Gia Cát Ngọc Hân ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, sao vậy?"
Gia Cát Ngọc Hân theo bản năng nhìn ra sau bình phong, giọng nói kia vẫn còn vang lên bên tai, nàng lắc đầu: "Không có gì, ngươi ra ngòi đi."
Yên Chi thổi tắt đèn, đóng cửa lui xuống.
Gia Cát Ngọc Hân khẩn trương nhìn sau tấm bình phong kia, giống như muốn xuyên qua để chạm tới người bên đó, bao gồm giọng nói vô cùng quen thuộc đó.
Gia Cát Ngọc Hân càng sợ mở miệng, chỉ lo bản thân nghe nhầm. Qua nửa ngày, nàng thử gọi: "A Dạ?"
Người phía sau thoáng động, qua một hồi, một hắc y nhân bước ra, cách màn lụa, Gia Cát Ngọc Hân ngơ ngác nhìn thân ảnh kia đi về phía mình, đáy mắt dâng lên một mạt ướt át che mờ tầm mắt.
Người ba năm Quân Dạ không gặp, từ một thiếu nữ đến thê tử của người ta, điều buồn cười chính là tân lang trong đêm tân hôn của nàng không phải hắn, mà hắn lại cần nàng hi sinh cho mình nhiều như vậy.
"Sao chàng lại về đây? Không có người đi theo chứ?" Gia Cát Ngọc Hân không kịp nghĩ nhiều, thấy hắn một thân hắc y xuất hiện trong Nam Dương Hầu phủ, lo lắng cho an nguy của hắn.
"Không ai đi theo cả, sau khi tới Bắc Quyết ta thành công chạy thoát, lúc đó bị thương, cũng may được cứu giúp, sau thoát khỏi tầm mắt của họ."
Gia Cát Ngọc Hân bỗng nhiên ý thức bản thân chỉ mặc áo ngủ, vội đứng dậy lấy y phục trên giá khoác lên người, đưa lưng về phía hắn.
"Nếu đã chạy thoát, vì sao còn trở về?" Trong bóng đêm Gia Cát Ngọc Hân đưa lưng về phía hắn nhìn ra cửa, hiện tại nàng đã gả chồng, sinh hài tử, gặp lại chỉ tăng thêm bi thương, biết hắn vẫn còn sống, nàng cũng yên tâm rồi.
"Ngày đó ở Bắc Quyết, ta bị trúng tên, có lẽ ông trời không đành lòng để ta chết, sau khi hôn mê thế mà được người cứu giúp, sau khi trở lại Bắc Quyết, ta luôn nghĩ phải đi tìm nàng. Ngọc Hân, nàng ở đây một chút cũng không vui vẻ, nàng đi theo ta, được không?"Gia Cát Ngọc Hân run lên, hắn nói nghe thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hung hiểm trong đó nàng vô cùng phái nàng, người phụ thân phái đi vốn dĩ không định giữ lại tính mạng cho hắn, một khi nàng ở bên này thành thân, vì cắt đứt niệm tưởng của nàng, phụ thân nhất định sẽ hạ sát thủ.
"A Dạ, thiếp đi không được, thiếp đã vì hắn mà sinh ba hài tử, thiếp không còn là Gia Cát Ngọc Hân trước kia nữa rồi." Gia Cát Ngọc Hân kiềm nén cảm xúc không quay đầu, lẩm bẩm, "Nếu đã sống, vậy chàng phải cố gắng sinh tồn, kinh thành quá nguy hiểm, chàng không nên về đây."
Trong phòng lần thứ hai rơi vào yên lặng, Quân Dạ an tĩnh nhìn bóng dáng thon gầy của nàng, mặc dù nàng già rồi, đã sinh mấy hài tử, nhưng ở trong mắt hắn, nàng vẫn là Ngọc Hân duỗi tay dìu hắn lên ngày xưa, là Ngọc Hân thường trộm đồ cho hắn ăn, còn có, vì để hắn được sống mà cam nguyện gả vào Nam Dương Hầu phủ.
Thử hỏi nữ tử như vậy, Quân Dạ hắn có tư cách gì ghét bỏ, lại có lý do gì không nhớ tới nàng.
Một đôi tay nhẹ nhàng đưa tới kéo nàng xoay người lại, Quân Dạ tĩnh lặng nhìn nước mắt trong đáy mắt nàng, đau lòng duỗi tay lau đi: "Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì, nàng vẫn là Ngọc Hân trong lòng ta, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, nếu nàng luyến tiếc mấy hài tử kia, chúng ta sẽ dẫn chúng cùng đi."
Nước mắt rơi ra càng mãnh liệt, Gia Cát Ngọc Hân nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc này, một chút dũng khí chạm vào cũng không có, run rẩy trả lời: "Không được, A Dạ, chàng về đi, nếu đã về tới Bắc Quyết, chàng có thể có cuộc sống của riêng mình, một khi phụ thân biết chàng về đây, khẳng định sẽ không bỏ qua cho chàng."
"Nếu không có nàng, sống tiếp đối với ta chẳng có ý nghĩa gì cả."
OoOoO
Dịch bệnh kéo dài tới cuối tháng tư, thời tiết ấm dần, nhưng trên đường không hề có không khí náo nhiệt, ngày này, Thái Tử phủ truyền ra tin tức, Thái Tử Phi bệnh chết. Đầu tháng năm, Nam Dương Hầu phủ, trong phòng Thúy di nương kia truyền ra tin, ca ca trong đôi song sinh, Tề Quý Đình bệnh chết.
Thời điểm nhận được tin, Oánh Tú giật mình, mọi người ai cũng không tránh khỏi vận mệnh, cho dù Tề Quý Đình không ở bên cạnh nàng bị người ta hại chết, nó cũng bị trận dịch bệnh này cướp đi sinh mệnh.
Bão Cầm cho rằng trong lòng nàng khó chịu, vội kêu bà vú ôm Tráng Tráng tới. Tráng Tráng béo tròn nằm trong lòng Oánh Tú, cánh tay duỗi tay bắt lấy nút thắt trên cổ áo nàng, ê a hai tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Oánh Tú cúi đầu nhìn Tráng Tráng, Tráng Tráng vẫn nắm lấy y phục nàng không buông, hài tử chu miệng bày ra tư thế muốn khóc khiến nàng phải lấy hổ bông bên cạnh đưa cho nó, lúc này lực chú ý mới dời đi.Ở Cẩm Trúc Viện, vấn đề Tề Quý Đình được hạ táng thế nào là chuyện duy nhất Thúy Nhi cầu xin Gia Cát Ngọc Hân, Gia Cát Ngọc Hân đứng ngoài phòng, nghe Thúy Nhi bên trong khóc lóc, đáy mắt hiện lên không đành lòng. Nàng không yêu Tề Hạo Thịnh, nhưng nàng thật sự đồng tình với hai hài tử vô tội đáng thương kia.
"Phu nhân, Thúy Nhi cầu xin người, để hài tử này an táng bên cạnh nương nó đi." Hai chữ thiếu gia Thúy Nhi cũng không dám gọi, thân phận của chúng ở hầu phủ không rõ ràng, thời thời khắc khắc đều là vết nhơ của thế tử gia, từ lúc dọn tới đây, Tề Hạo Thịnh chỉ tới thăm một lần, cho dù một trong số chúng đã bệnh chết, hắn vẫn thờ ơ, Thúy Nhi thật sự cảm thấy tiểu thư không đáng hi sinh nhiều đến thế, cho dù ở lại Họa Phường cũng tốt hơn chết đi như vậy.
"Các ngươi là người của Nam Dương Hầu phủ, ngươi là di nương của thế tử, hài tử này không thể an táng bên ngoài." Gia Cát Ngọc Hân phân phó bà tử vào trong mang hài tử ra.
"Phu nhân, phu nhân, Thúy Nhi cầu xin người, đứa nhỏ này ở Nam Dương Hầu phủ vốn không danh không phận, cho dù hạ táng cũng không thể vào mồ của Tề gia, loạn táng nó không bằng cho nó đi cùng nương của mình, ít nhất để tiểu thư làm bạn với nó. Phu nhân, nó nhỏ như vậy, Thúy Nhi cầu xi người." Cửa vừa mở, Thúy Nhi ôm Tề Quý Đình trong bọc quỳ gối dập đầu với Gia Cát Ngọc Hân, nếu mang ra ngoài loạn táng, đến lúc đó thi thể sẽ khó tìm.
Hai bà tử kéo hai lần cũng không kéo được Thúy Nhi ra, thấy thế tử phu nhân còn chưa lên tiếng, họ cũng không dám dùng sức. Thúy Nhi bị nhốt trong phòng nhiều ngày sắc mặt rất tái nhợt, nhưng đáy mắt vô cùng kiên định, hai đứa nhỏ này là lý do duy nhất nàng ở lại đây, vô luận thế nào nàng cũng không thể để hài tử của tiểu thư bị an táng tùy tiện giống hạ nhân khác.
"Ngươi phải biết rằng, nếu hạ táng bên cạnh tiểu thư nhà ngươi, tương lai nó không còn khả năng vào Tề gia nữa." So với hài tử của Gia Cát Ngọc Đồng, kỳ thật Gia Cát Ngọc Hân thích đôi song sinh này hơn, chúng đều lanh lợi đáng yêu, Thúy di nương dạy dỗ rất tốt, đặc biệt là ca ca, vô cùng thông minh, chỉ là xuất thân không phải điều chúng có thể chọn.
"Thúy Nhi chỉ hi vọng chúng có thể bình bình an an trưởng thành, cầu phu nhân thành toàn." Thúy Nhi vừa nghe được ý của Gia Cát Ngọc Hân, lập tức dập đầu, hiện tại ở Cẩm Trúc Viện này, cầu thế tử gia không bằng cầu thế tử phu nhân.
"Nếu đã khăng khăng như thế, sau khi thiêu, tro cốt sẽ được an táng bên cạnh tiểu thư các ngươi. Người đâu, đưa Thúy di nương và hài tử tới phòng bên cạnh, đồ trong phòng này tất cả đều thiêu hủy, còn nữa, đưa y phục mới tới cho Thúy di nương." Gia Cát Ngọc Hân không khỏi thở dài, xoay người về phòng, thay y phục chuẩn bị qua Thái Tử phủ chịu tang.
Thái Tử phủ nửa năm có hai tang sự, Thái Tử thân mình vốn dĩ không tốt lắm liên tục chịu đả kích như vậy, người càng thêm tiều tụy. Toàn bộ Thái Tử phủ đều treo vải trắng, Thái Tử Phi để lại hai đích tử, đích trương tử tám tuổi, ấu tử mới hai tuổi, thân ảnh nhỏ bé quỳ trước linh đường, bên cạnh là bà vú không rời. Trong Thái Tử phủ ngoại trừ hai trắc phi, thị thiếp lớn lớn bé bé cũng không ít, trong đó phần lớn thân phận đàng hoàng, Thái Tử điện hạ còn có hai thứ tử và một thứ nữ.
Gia Cát Ngọc Hân nhìn hai hài tử đột nhiên không còn mẫu thân, không khỏi nghĩ tới ngày tháng gian nan sau này của chúng. Thái Tử Phi vừa mất, nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi liền yêu cầu Thái Tử cưới tộc muội của nàng tới chiếu cố hai hài tử, phụ thân của Thái Tử Phi Tần Quốc Công thậm chí đi cầu xin hoàng đế, nể tình hai hài tử tuổi nhỏ, để người Tần gia vào cửa chiếu cố chúng.
Tần Quốc Công vì lúc trước trong cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế giúp Hoàng Thượng chắn một tên, phần ân tình này không thể không nhớ tới, theo lý, thân phận hai vị trắc phi thân phận không kém, trong đó một vị trắc phi còn sinh hai hài tử, sau khi Hoàng Thượng và Thái Hậu thương lượng, đồng ý yêu cầu của Tần Quốc Công, từ Tần gia chọn một nữ tử hiền lương thục đức ban cho Thái Tử làm vợ kế. Thái Tử cũng không phản đối việc này, hắn và Thái Tử Phi phu thê tình thâm, mấy hài tử là bảo bối trong lòng hai người họ, chọn người từ Tần gia, tương lai có thể chiếu cố hài tử càng tốt.
Tần gia nói là chiếu cố hai hài tử, nếu tương lai Thái Tử kế vị, vị trí Hoàng Hậu kia mới là mục đích cuối cùng của họ, giữ được hai đích tử đương nhiên cũng quan trọng, chỉ có người Tần gia tiếp tục làm thái tử phi, chuyện người kế thừa, lại sinh thêm vẫn sẽ có.
Người có mắt đều nhìn thấu, Gia Cát Ngọc Hân nhìn hai hài tử quỳ gối khóc thương tâm, không khỏi chua xót, nếu có một ngày nàng không còn nữa, Tề Hạo Thịnh khẳng định sẽ không dụng tâm đối đãi với ba hài tử của nàng, nàng sao có thể để chịu bị người ta khi dễ?
Trong đầu vang lên lời Quân Dạ nói đêm đó, Gia Cát Ngọc Hân thở dài, vị trí thế tử phu nhân, ngay cả vị trí hầu phu nhân kia, nàng thật sự không hiếm lạ, nàng hâm mộ Nhị đệ và Nhị đệ muội có thể dọn ra ngoài, trong phủ này, thanh tỉnh chỉ còn lại vài người.
Sau khi đưa tang Thái Tử Phi, Thái Tử bệnh nặng một hồi, Hoàng Thái Hậu ở trong cung vô cùng lo lắng. Thái Tử là trưởng tử, nhưng không phải do Hoàng Hậu sinh ra, mẫu phi chết sớm, Thái Tử được giáo dưỡng bên cạnh Hoàng Thái Hậu. Hiện tại Thái Tử sinh bệnh, trong triều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lý do lớn nhất chính là muốn làm một vị hoàng đế anh minh, đầu tiên phải có thân thể tốt, mà thân mình Thái Tử thật sự không thể đảm nhiệm.
Hoàng đế thịnh nộ, giáng cấp tất cả quan viên bịa đặt kia.
Nhưng dù làm gì cũng không thắng nổi nhân tâm kích động, Man tộc rốt cuộc cũng có tin tức truyền tới, tộc trưởng Man tộc phái sứ giả tới tham gia đại hôn của Thất hoàng tử, kinh thành tối tăm từ đầu năm tới nay rốt cuộc có thể vì hôn sự của Thất hoàng tử và Định Vương nghênh thú trắc phi mà thấy lại ánh mắt trời.
Thất hoàng tử đón dâu, phong hào cùng hạ xuống, ban phủ đệ, phong làm Thành Vương. Đây là hoàng tử đầu tiên nghênh thú quận chúa Man tộc, sứ giả tới chúc mừng mang tới của hồi môn không thể khinh thường, hoàng đế xem nó thành đoạn giai thoại giao hảo giữa hai nước, từ trong cung ban thưởng không ít đồ, hi vọng có thể giúp Lô Châu yên ổn, không còn chiến tranh, bá tánh bình yên sinh hoạt.
Dịch bệnh vừa đi, hỉ sự qua, đầu tháng sáu, Nam Dương Hầu phủ cũng chính thức phân gia.