Trương phu nhân tới từ sớm, đầu tiên qua viện của Trương thị, đêm qua vì khắc khẩu mà Kiều Cẩn Hiền ngủ ở thư phòng, hiện tại nghe động tĩnh liền thức. Trong viện trống rỗng chỉ có vài nha hoàn, Trương phu nhân áp xuống nghi hoặc trong đáy lòng, dẫn theo Hoàn Nhi vào trong gặp nữ nhi.
Trương thị một đêm không ngủ, hốc mắt sưng đỏ mà mở cửa cho Trương phu nhân, vừa thấy bà ta liền bổ nhào vào lòng anh anh khóc lớn. Kiều Cẩn Hiền đứng ở cửa lại không nói lời nào, Hoàn Nhi thấy hắn, vội gọi: "Cô gia."
Trương phu nhân ngẩng đầu thấy Kiều Cẩn Hiền sắc mặt rất kém, vỗ về Trương thị trong lòng ngực: "Tiểu tế, vào ngồi đi, Hoàn Nhi, mau hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu."
Kiều Cẩn Hiền vào phòng, cách mấy ghế dựa mà ngồi xuống, không hề có ý an ủi. Sáng sớm hôm nay cả nhà bọn họ đều xin nghỉ, Kiều lão gia tử và Kiều lão gia chờ Trương gia tới cửa, đừng nói là Trương thị một đêm không ngủ, ngay cả Kiều lão phu nhân cả đêm cũng không được yên giấc.
Kiều phu nhân rất nhanh biết được tin Trương phu nhân đã tới, phái nha hoàn qua đây. Trương phu nhân không chờ phân phó nữ nhi và con rễ cái gì, đã phẫn nộ nhìn nha hoàn nói cười kia: "Lát nữa chúng ta sẽ qua, thiếu phu nhân còn chưa rửa mặt!"
Tây Lăng cung kính nhìn bà ta: "Phu nhân phân phó, nếu thiếu phu nhân và thiếu gia còn chưa rời giường, vậy để Tây Lăng tự mình hầu hạ, lão phu nhân chờ Trương phu nhân đã lâu, thỉnh phu nhân qua bên kia trước, Tây Lăng chắc chắn sẽ hầu hạ thiếu phu nhân và thiếu gia chu toàn. Trụy Nhi, đưa Trương phu nhân qua viện của lão phu nhân."
Trụy Nhi ở phía sau đi lên, nhìn Trương phu nhân, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, hết mực cung kính.
Trương thị nắm chặt tay Trương phu nhân không chịu buông, thái độ khác thường của Kiều phu nhân khiến nàng ta càng sợ hãi, khác thường nhất là, tướng công ngày thường luôn sủng ái, nhường nhịn mình tối qua cũng thay đổi như thế.
Trương phu nhân thở dài vỗ vỗ tay nữ nhi, nhẹ giọng: "Nương đi trước, con và Cẩn Hiền có gì từ từ nói, phu thê nhiều năm, đừng ầm ĩ như vậy."
Trụy Nhi dẫn Trương phu nhân ra ngoài, Trương thị nhìn Kiều Cẩn Hiền, phân phó Tây Lăng: "Ngươi ra ngoài trước đi, có gì sẽ kêu ngươi vào."
Tây Lăng không nhiều lời nữa, ra ngoài giúp bọn họ đóng cửa phòng lại, cùng Hoàn Nhi canh giữ.
"Cẩn Hiền." Trương thị gọi một tiếng, giống như xin tha, hai mắt sưng đỏ khiến người nhìn càng đau lòng, "Chàng có phải vẫn còn giận thiếp không?"
"Gia gia và cha hôm nay cũng không thượng triều, nàng biết vì chuyện gì không?" Kiều Cẩn Hiền không trả lời, chỉ hỏi lại một câu.
Trương thị trầm mặc.
"Kêu Hoàn Nhi vào giúp nàng trang điểm đi, ta chờ nàng xong sẽ cùng qua." Kiều Cẩn Hiền biết nàng ta vĩnh viễn sẽ không nhận lời, thời điểm duy nhất làm hắn thỏa hiệp chính là nhận sai, nhưng chuyện hôm qua lớn như vậy, nàng vẫn không cảm thấy bản thân có lỗi.
Trong viện Kiều lão phu nhân, Trương phu nhân thấy Kiều lão gia tử cũng ở đây, trong lòng càng không yên. Hôm qua Hoàn Nhi chỉ nói tiểu thư của mình và di nương tranh chấp, đẩy ngã di nương có thai tới ra máu, tiểu thư sợ hãi, cho nên kêu nàng tới tìm bà ta.
"Nhất định là Nghiên Nhi lại làm sai chuyện gì, chọc lão phu nhân tức giận, ta đây thay nó bồi tội với mọi người." Trương phu nhân trước khom người với Kiều lão phu nhân, nữ nhi có lỗi đều do cha mẹ dạy dỗ không nghiêm, trong lòng suy đoán sự tình nghiêm trọng, bà ta vội cười làm lành với Kiều phu nhân.
"Trương phu nhân, ta tuổi đã lớn, chịu không nổi kích thích, nữ nhi này, ngươi vẫn là mang về giáo dưỡng đi." Kiều lão phu nhân một đêm không ngủ tinh thần rất kém, hiện tại nhớ tới một thi hai mạng kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trương phu nhân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Kiều lão phu nhân, chỉ nghĩ bản thân nghe lầm: "Lão phu nhân, lời này của người cũng quá nghiêm trọng rồi."
"Kiều gia chúng ta sao lại có tức phụ nhẫn tâm như vậy, đó là một thi hai mạng đó Trương phu nhân!" Kiều lão phu nhân tức giận tới đấm lồng ngực.
Kiều phu nhân vội ra hiệu bảo Vương ma ma đưa Kiều lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, nhìn vẻ mặt không tin của Trương phu nhân, liền trầm giọng: "Trương phu nhân, nếu phu nhân không tin, ta lập tức phái người đưa phu nhân tới mộ của hài tử, di nương kia đến bây giờ còn chưa được hạ táng."
Trương phu nhân thoáng nhìn một mạt đau đớn trong mắt Kiều phu nhân, khóe môi giật giật không nói gì thêm, trong lòng vốn cầu nguyện chút may mắn, nhiều lắm chỉ là hài tử của di nương kia không còn, hoặc là người và hài tử đều rất tốt, không ngờ lần va chạm này, thế mà cả hai đều mất.Oánh Tú ngồi trong phòng Thi Nhã, nghe Thụy Châu bẩm báo, thở dài: "Bà ngoại thật sự nói vậy sao?"
Thụy Nhi gật đầu.
Thi Nhã ngồi đối diện dường như đã đoán trước: "Nãi nãi nói như vậy đã là rất nể tình, di nương kia tốt xấu gì cũng là một mạng người, trong bụng còn là trưởng tử của Kiều gia chúng ta, không trực tiếp hưu mà kêu Trương phu nhân tới mang người về đã là quá khách khí."
"Chỉ sợ biểu tẩu không muốn về, muội nghe ý của Đại cữu mẫu là muốn biểu ca cưới thê tử khác." Trương gia tốt xấu cũng có Trương Quý Phi chống lưng, nếu cầu đạo vào cung, Trương Quý Phi ra mặt, hưu thư sẽ rất khó viết, dù sao cũng phải cho Trương Quý Phi thể diện, vì thế Kiều phu nhân mới quyết định kêu Trương phu nhân tới đón người về trước rồi từ từ tính toán.
"Tiểu thư, cô gia tới đón người." Bão Cầm tới, báo với Oánh Tú Tề Hạo Minh đã tới Kiều phủ.
Thi Nhã chế nhạo nhìn nàng: "Mới có một ngày mà đã vội vàng tới đón người về rồi."
Oánh Tú không thèm để ý, Bão Cầm đỡ nàng xuống giường, không bao lâu, Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh tới, hai bên chào hỏi, Oánh Tú kêu Thụy Châu đi báo với Kiều lão phu nhân và Kiều phu nhân một tiếng, bản thân rời khỏi Kiều gia trước.
Trên xe ngựa, Oánh Tú có chút ủ rũ, dựa vào Tề Hạo Minh nhắm mắt lại, Tề Hạo Minh vén màn nhìn ra ngoài, hiện tại mặt trời đã lên cao.
"Hạo Minh, di nương và hài tử của Đại biểu ca ngày hôm qua đã không còn." Oánh Tú lẩm bẩm, hình ảnh trong đầu kia vẫn không vứt bỏ được.
"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, về đến nhà ta gọi nàng." Tề Hạo Minh xoa xoa thái dương nàng, Oánh Tú dựa vào không nói nữa, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Oánh Tú bên này vừa rời khỏi Kiều gia không bao lâu, bên kia Trương thị lại bắt đầu đòi sống đòi chết, hai người sau khi tới viện của Kiều lão phu nhân, biết Kiều phu nhân muốn trả mình về Trương gia, Trương thị đẩy Kiều Cẩn Hiền ra, muốn đâm đầu vào cột, bị hai bà tử kéo lại.
Kiều lão gia tử hồi lâu không lên tiếng đột nhiên đập bàn thật mạnh, nổi giận quát: "Còn ra thể thống gì! Hôm nay ngươi thật muốn chết, Kiều gia chúng ta cũng không ngăn cản ngươi, buông nó ra, ta thật muốn nhìn xem, nó giết hai mạng người, hiện tại có phải muốn lấy mạng đền mạng không!" Hai bà tử lập tức buông Trương thị ra, Trương thị lảo đảo đứng không vững, cứ thế mà quỳ xuống. Sắc mặt Trương phu nhân liền trở nên khó coi, hành vi của nữ nhi như đàn đanh đá khiến bà khó xử, Kiều lão gia tử không cho mặt mũi như vậy cũng khiến bà khó xử.
Chẳng qua là một thiếp thị mà thôi, Kiều gia nháo lớn như vậy, trong mắt Trương thị đương nhiên là bọn họ gây sự, Trương gia lớn như vậy, trong đó không thiếu chuyện đánh chết nha hoàn bà tử, trước nay chưa từng thấy tiền lệ trả người trở về.
"Lão gia tử thông gia, có chuyện gì từ từ nói, ngày thường Nghiên Nhi có chút ương bướng, nhưng dù thế nào cũng không làm ra chuyện hại di nương kia, lần trước nó trở về còn tâm tâm niệm niệm nói hi vọng hài tử có thể bình an chào đời, như vậy Cẩn Hiền liền có trưởng tử." Trương phu nhân vội nâng nữ nhi cả người run rẩy đứng dậy, đau lòng giúp nàng ta sửa lại tóc tai đã hỗn loạn.
"Người đâu, đưa mấy nha hoàn bà tử kia lên, nếu phu nhân thông gia muốn minh bạch, chúng ta đương nhiên sẽ không vô cớ oan uổng nó." Kiều lão gia tử lớn tiếng phân phó.
Ngoài cửa, quản gia lập tức đưa người vào, trong đó có nha hoàn bên người Trương thị Kiều phu nhân thẩm vấn suốt đêm.
Trương phu nhân nghe đám bà tử nha hoàn kia nói, sắc mặt càng âm trầm, trong đó có người lúc trước ở Trương gia theo gả tới đây, hai nha hoàn thân cận của Trương thị người đầy thương tích, khóe miệng bầm tím, lời nói đứt quãng: "Di nương tới cầu xin tiểu thư cấp thêm bồn nước đá, tiểu thư không cho, hai người liền có tranh chấp, tiểu thư tức giận đẩy di nương một cái, di nương không cẩn thận đụng trúng bàn, té ngã xuống đất."
"Ngươi ngậm máu phun người, ngày thường ta đối xử với các ngươi không tệ, các ngươi cũng dám quay lại cắn ngược lấy ta!" Trương thị bỗng nhiên thoát khỏi vòng tay của Trương phu nhân nhào tới đánh hai nha hoàn.
Kiều phu nhân không cho người ngăn cản, cố ý để Trương phu nhân thấy nữ nhi của mình điêu ngoa thế nào, điêu ngoa tới ở trước mặt nhiều người Kiều gia như vậy cũng dám làm càn.
Bằng một mình Trương phu nhân căn bản không thể kéo Trương thị lại, Kiều phu nhân nhìn Kiều Cẩn Hiền, đáy mắt hiện lên một mạt không đành lòng, trước sau vẫn không lên tiếng. Hắn nhìn Trương thị hành vi giống như phát điên, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng như chim nhỏ nép vào người mình.
"Đủ rồi!" Kiều Cẩn Hiền mạnh mẽ kéo Trương thị về, "Nàng còn muốn giết thêm một mạng nữa sao! Không thấy nha hoàn kia bị nàng đánh đến ngất rồi hả!"
Trương thị lúc này mới cảm nhận được đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, nghiêng đầu nhìn hai má sưng đỏ của nha hoàn, vội vã bắt lấy cánh tay Kiều Cẩn Hiền, hoảng loạn giải thích: "Tướng công, Cẩn Hiền, thiếp không cố ý, thiếp không phải cố ý, thiếp chỉ là không muốn trở về, thiếp không muốn."
Trong mắt tràn đầy thất vọng, Kiều Cẩn Hiền chỉ nói với Kiều phu nhân một câu: "Mọi việc đều nhờ mẫu thân làm chủ." Dứt lời, hắn liền gạt tay Trương thị ra, xoay người rời khỏi.
Trương thị nửa quỳ dưới đất, sàn nhà lạnh lẽo cũng không bằng một khắc Tề Cẩn Hiền đẩy nàng ta ra, tướng công thật sự không cần mình nữa sao?
Cuối cùng Trương phu nhân vẫn phải đưa Trương thị về, nếu bà không làm, Kiều gia sẽ tự mình đưa người qua, tội danh vô hậu đã đủ hưu thê, đến lúc đó nếu mọi người biết chuyện, nữ nhi Trương gia ngày sau sao có thể gả chồng đây?
Tiễn Trương phu nhân đi, Kiều phu nhân an bài người xử lý hậu sự cho Băng Lan, sau đó qua thư phòng của nhi tử. Làm mẫu thân, Kiều phu nhân chỉ có thể thở dài trong lòng, mở cửa đi vào, thấy Kiều Cẩn Hiền ngồi trước án thư, xuất thần nhìn chằm chằm nghiên mực.
Kiều phu nhân chậm rãi tới gần, nghe Kiều Cẩn Hiền lẩm bẩm: "Nương, vì sao Nghiên Nhi lại biến thành như vậy?"
Kiều phu nhân đau lòng ôm hắn, tựa như lúc nhỏ hắn thay đệ đệ bướng bỉnh chịu phạt, bà sẽ luôn ôm hắn như vậy mà an ủi: "Nương biết trong lòng con khó chịu, nương cũng biết con đã tận lực, là nương không đủ quan tâm các con, năm đó ra ngoài nhậm chức không nên theo ý của cha con, để con đi tới nơi xa như vậy."
"Không, không phải vấn đề của nương, là Nghiên Nhi luôn cho rằng bản thân mình đúng." Kiều Cẩn Hiền lắc đầu, rốt cuộc cũng thừa nhận chuyện bao lâu nay bản thân không dám đối diện.
Kiều phu nhân nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nếu đã trở về, nếu đã tiễn đi, bà sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Ngày hôm sau Oánh Tú cũng biết tin Trương thị bị mang về, nhưng chỉ là bị mang về mà thôi, Trương gia dù sớm hay muộn cũng đưa Trương thị về lại Kiều gia. Xem xong phong thư của Thi Nhã, Oánh Tú rơi vào trầm mặc, làm thế nào để khiến ông ngoại và Đại cữu cữu hạ quyết tâm cho biểu ca cưới thê tử khác đây?