Khi Oánh Tú tới viện của Gia Cát Ngọc Hân, nàng đang chơi đùa với nữ nhi của mình, hài tử hơn sáu tháng, vừa lúc biết nhận mặt người thân, lại thích cầm nắm. Thấy Oánh Tú tới, Gia Cát Ngọc Hân giao hài tử cho bà vú, kéo Oánh Tú ngồi xuống: "Hôm nay gọi đệ muội tới là vì có chuyện muốn nhờ hỗ trợ."
"Đại tẩu không cần như thế, chỉ sợ Tú Nhi không thể giúp được." Oánh Tú kinh ngạc nhìn Gia Cát Ngọc Hân, trong hầu phủ này có chuyện gì cần tân tức phụ như nàng hỗ trợ chứ?
"Nói ra thật xấu hổ, chuyện này vốn không nên nhờ đệ muội, chỉ là hiện tại thân mình ta nặng nề, không thích hợp xuất phủ."
Nhìn Gia Cát Ngọc Hân vỗ bụng, Oánh Tú liền hiểu ý, cười chúc mừng: "Chúc mừng Đại tẩu, nhất định phải vì Lạc Ninh mà sinh thêm tiểu đệ đệ."
"Ta là muốn nhờ muội thay ta tới biệt uyển của thế tử một chuyến, giúp ta đưa vài thứ." Trên mặt Gia Cát Ngọc Hân hiện lên một tia chờ mong, "Thế tử muốn ta qua biệt uyển, nhưng đầu năm hầu phủ bận rộn, hiện tại ta lại cần tĩnh dưỡng, hiện tại chỉ có thể nhờ muội."
"Biệt uyển của Đại ca?"
Gia Cát Ngọc Hân thở dài: "Đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì, biệt uyển kia là nơi ở của Liễu cô nương lúc trước thế tử chuộc ra, thời điểm Đại ca muội xuống Nam, hai hài tử kia đúng lúc sinh bệnh, chàng vốn dĩ định kéo dài thời gian qua thăm chúng trước, nhưng công vụ há có thể kéo dài, ta đã hứa với chàng, tự mình qua thăm, kết quả vẫn luôn không có cơ hội. Vài mấy ngày nữa chàng sẽ trở về, mà ta lại không tiện xuất phủ, vì thế chỉ có thể nhờ cậy đệ muội."
Oánh Tú ngẩn ra, theo bản năng muốn cự tuyệt, phàm là chuyện liên quan tới Tề Hạo Thịnh và Liễu Nhứ Nhi, một chút nàng cũng không muốn xen vào, lập tức thoái thác: "Hiện tại thân thể Đại tẩu quý trọng, không thể tự mình đi, Đại ca chắc chắn có thể lý giải, phái bà tử mang đồ qua kia cũng coi như đủ lễ nghĩa."
"Không sợ đệ muội chê cười, trái tim của thế tử luôn ở biệt viện kia, nếu ta không đồng ý, chàng tuyệt đối không thể xuống Nam, hiện tại phái bà tử qua chỉ sợ sẽ chọc giận chàng." Gia Cát Ngọc Hân không muốn phá vỡ cân bằng giữa nàng và Tề Hạo Thịnh, nàng cũng tuyệt đối không cho Tề Hạo Thịnh cơ hội làm khó dễ mà đưa mẫu tử Liễu Nhứ Nhi vào hầu phủ, nếu không phải đang hoài thai, nàng cũng không định nhờ Oánh Tú hỗ trợ. Gọi nha hoàn bà tử qua kia sợ rằng Tề Hạo Thịnh sẽ cảm thấy nàng qua loa xong việc, hiện tại nhờ đệ muội của hắn đi, cũng đủ tỏ lòng thành của Nam Dương Hầu phủ.
"Kỳ thật Đại tẩu hoàn toàn có thể không để ý tới biệt viện kia, phụ thân cũng sẽ không đồng ý cho họ vào phủ." Oánh Tú vẫn muốn cự tuyệt, tuy nói đưa đồ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đáy lòng nàng vô cùng mâu thuẫn.
"Đúng vậy, phụ thân sẽ không đồng ý, nhưng đệ muội hẳn cũng biết chuyện hai năm trước xôn xao dư luận, không chỉ có Nam Dương Hầu phủ mất mặt, hiện tại nếu truyền ra lời đồn tương tự, Khánh Vương phủ cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Đại ca muội chỉ là nhất thời bị Liễu Nhứ Nhi kia che mắt, nhưng nếu cứ thế mãi, đối với hầu phủ bất lợi rất lớn."
Gia Cát Ngọc Hân cũng không muốn gả cho Tề Hạo Thịnh, nàng đường đường là đích tiểu thư của Khánh Vương phủ, thời điểm gả tới đã có nữ tử thanh lâu vì trượng phu của mình sinh hạ một cặp song sinh, nhưng nếu nàng đã gả tới, như vậy phải cùng hầu phủ cộng vinh, nàng tuyệt đối không cho phép nam nhân kia khiến bôi nhọ chính mình và hài tử của mình.
Kỳ thật chỉ là việc nhỏ, nếu Oánh Tú hỗ trợ, chính là cho Gia Cát Ngọc Hân một cái ân tình, nàng đã là Nhị nãi nãi của Nam Dương Hầu phủ, danh dự của hầu phủ cũng liên quan tới nàng, huống chi ngày cập kê Gia Cát Ngọc Hân cũng từng hỗ trợ, nếu nàng cự tuyệt, vậy thật không có lễ nghĩa.
"Khi nào Đại ca về?" Rất lâu sau, Oánh Tú mới ngẩng đầu, hỏi.
Gia Cát Ngọc Hân cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, nàng hỏi như vậy chính là đồng ý rồi: "Mười tám tháng này, khi nào đệ muội rảnh rỗi, ta sẽ an bài xe ngựa đưa muội qua, chỉ cần mang ít lễ vật qua thăm hai hài tử kia, Đại ca muội trở về sẽ không truy cứu gì cả."
Gia Cát Ngọc Hân có chỗ khó xử của nàng ấy, Khánh Vương gia không ngừng nhắc nhở chuyện sẽ đưa thứ muội của nàng vào hầu phủ, nếu cái thai này không phải nhi tử, nàng sẽ không còn lý do ngăn cản phụ thân, như vậy cũng tốt, nàng chỉ cần duy trì vẻ bề ngoài, Tề Hạo Thịnh muốn đi đâu, kỳ thật đối với nàng đều không sao cả.
"Vừa lúc mấy ngày nữa tướng công sẽ cùng muội về nhà ngoại, muội có thể tiện đường qua thăm." Oánh Tú gật đầu đồng ý, mặc kệ có bao nhiêu xem thường Tề Hạo Thịnh, đối với thế tử phu nhân này nàng vẫn vô cùng yêu thích.
"Vậy làm phiền đệ muội, Yên Chi, đi lấy mấy cây trâm sáng nay Thập Tứ cô nương mang tới, ta thấy đệ muội mang lên rất hợp."
"Chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức, Đại tẩu không cần khách khí như vậy."
Mặc kệ Oánh Tú cự tuyệt thế nào, Gia Cát Ngọc Hân vẫn giúp nàng đeo cây trâm đó lên, cười gật đầu: "Rất hợp với làn da của đệ muội."
Hộp gấm cũng không đưa, Gia Cát Ngọc Hân phái nha hoàn theo Oánh Tú đưa đồ tới biệt uyển về Đinh Phong Viện.
Tề Hạo Minh thấy nàng mang nhiều đồ như vậy trở về, trên mặt còn có chút buồn rầu, đợi nha đầu kia rời đi mới hỏi: "Đại tẩu cho nàng nhiều đồ như thế làm gì?"
"Nào phải tặng thiếp, là nhờ thiếp đưa tới biệt uyển." Oánh Tú thở dài. Kiếp trước nàng không có cơ hội đụng mặt Liễu Nhứ Nhi, không ngờ, kiếp này cơ hội lại tới.
"Biệt uyển? Nàng là nói biệt uyển Đại ca cho Liễu cô nương?" Tề Hạo Minh nhìn đống đồ kia, trong đó còn có chút dược liệu, "Sao Đại tẩu lại nhờ nàng hỗ trợ?"
"Trước khi xuống Nam, Đại ca muốn Đại tẩu tự mình đi thăm hai hài tử sinh bệnh kia, hiện tại Đại tẩu khám ra thân mình nặng nề, cho nên mới nhờ thiếp đưa đồ tới biệt uyển."
Thấy nàng cau mày, Tề Hạo Minh đưa tay vuốt ve: "Ta đi cùng nàng."
"Không cần, thiếp chỉ là cảm thấy, vẫn luôn ở biệt viện kia dường như cũng không phải cách, hài tử rồi sẽ có một ngày trưởng thành, hiện tại nhiều nhất chỉ có thể tính là ngoại thất, cũng là Đại tẩu thiện tâm, không muốn tranh chấp với Đại ca, đổi thành người khác, bọn họ có thể sống an ổn vậy sao?" Oánh Tú nói được một nửa, bỗng nhiên thấy Tề Hạo Minh nhìn mình chằm chằm, theo bản năng đưa tay sờ mặt, "Sao vậy, thiếp nói gì sai sao?"
Tề Hạo Minh kéo nàng ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương giúp nàng: "Nàng nói không sai, Đại tẩu không động thủ với họ, kỳ thật là vì họ không có tư cách, chỉ là hài tử lớn dần, hơn nữa còn là hai nhi tử, chắc chắn sẽ có kẻ nhìn chằm chằm. Đại ca một lòng muốn đón họ vào hầu phủ, nhưng lại có phụ thân và Khánh vương gia đè nặng, trừ phi huynh ấy không cần thân phận thế tử này nữa."
"Trên đời này nào có chuyện tiện nghi như thế?" Oánh Tú lẩm bẩm, cái gì cũng muốn, kiếp trước Tề Hạo Minh không phải cái gì cũng muốn sao, chỉ tiếc Liễu Nhứ Nhi bạc mệnh phúc mỏng.
Ánh mắt Tề Hạo Minh buồn bã hiện lên một tia sáng, trên đời này xác thật không có chuyện tiện nghi như vậy, Đại ca nhận định vị trí thế tử này được bảo đảm nên mới có thể không chút kiêng nể.
"Mấy ngày nữa không phải sẽ tới Kiều phủ sao, tới lúc đó đưa đồ qua là được, nàng cứ coi như giúp đỡ Đại tẩu một việc được."
Oánh Tú gật đầu, nàng cũng tính toán như vậy.
Qua mấy ngày, Tề Hạo Minh cùng Oánh Tú tới Kiều gia, xe ngựa đến biệt uyển trước, dừng lại, Oánh Tú dẫn theo Bão Cầm vào trong. Lúc này, Liễu Nhứ Nhi vừa thức dậy, hai hài tử đã hơn một tuổi, tập tễnh bước đi, bi bô tập nói.
"Liễu cô nương, Đại tẩu vì thân mình nặng nề, cho nên nhờ cậy ta tới đây một chuyến, đưa mấy thứ này cho hai hài tử." Oánh Tú kêu Bão Cầm mang đồ lên trước, mắt nhìn hai hài tửu kia. Năm đó nàng gả và hầu phủ, chúng đã hơn ba tuổi, giáo dưỡng bên cạnh ba năm, mãi tới khi ngoài ý muốn sinh non, Tề Hạo Thịnh mới đưa chúng đi.
Ấn tượng của Liễu Nhứ Nhi về Oánh Tú chính là lần đó nàng rơi xuống nước, hiện tại nghe nàng nói Gia Cát Ngọc Hân thân mình nặng nề, liền đoán được nàng ấy lại có thai, nửa vui nửa buồn, nếu đây là nhi tử, như vậy lời hứa của Tề Hạo Thịnh sẽ thực hiện được, nhưng nếu không phải thì sao?
"Thay ta vấn an thế tử phu nhân, còn phiền Nhị nãi nãi tới đây một chuyến, thật ngại quá." Nếu vẫn là Họa Phường, nàng sẽ là Liễu Nhứ Nhi cao cao tại thượng kia, nhưng rời khỏi nơi đó, nàng bắt buộc phải hạ mình, cho dù Nam Dương Hầu phủ phái một nha hoàn tới, nàng cũng phải gọi người ta một tiếng cô nương, tỷ tỷ.
Mỗi khi nghĩ tới bi ai này, Liễu Nhứ Nhi luôn bàng hoàng với hiện thực, hiện tại đã không thể quay đầu, nàng chỉ có thể đi tới phía trước, không thể lui về sau.
"Không phiền, chỉ là hỗ trợ Đại tẩu mà thôi, Liễu cô nương chiếu cố hai hài tử cũng không dễ dàng." Điều khiến Oánh Tú thất vọng chính là, nữ tử khí phách hăng hái ngày đó ở trên thuyền hiện tại đã không còn, nàng ấy đã cất đi kiêu ngạo, lúc này chỉ còn là tiều tụy và chờ mong phu quân sẽ đến.
Oánh Tú không căm hận nữ tử khiến nàng phải làm bóng ma suốt năm năm, thân phận hiến nàng ấy không thể vẻ vang gả ra ngoài, mà đối với một nữ nhân, đây là chuyện vô cùng tàn nhẫn, có thể có được trái tim của Tề Hạo Thịnh thì sao chứ, hắn sẽ không buông bỏ địa vị thế tử của mình, không thể vứt bỏ quyền thế cùng nàng ấy cao bay xa chạy, nhưng hắn lại luôn cho nàng ấy hi vọng, khiến nữ nhân này mất đi vẻ hấp dẫn ban đầu, dần dần trở thành một người vô cùng bình thường.
Đến lúc này, Tề Hạo Thịnh thật sự còn yêu nàng ấy sao? Hay là chưa kịp trở thành người bình thường, nàng ấy đã mất, để lại cho hắn những năm tháng đẹp đẽ đó, quãng đời còn lại chỉ có thể sống trong hồi ức.
Từ biệt uyển lên xe ngựa, Oánh Tú tựa vào lòng Tề Hạo Minh không nói gì, nếu nói đó là mơ ước không nên nghĩ tới, như vậy nam nhân cho nàng ấy hi vọng mới là kẻ đáng chết nhất.
Tới Kiều gia, Kiều Cẩn Trạch không ở đây, tiếp đón Tề Hạo Minh liền thành Đại biểu ca của Oánh Tú, Oánh Tú tới viện của Kiều lão phu nhân. Sau khi thành thân, có thể giống nàng đi đi lại lại, hơn nữa còn có hôn phu theo cùng, trong kinh thành rất hiếm gặp. Thấy Oánh Tú sắc mặt hồng nhuận, Kiều lão phu nhân cũng yên tâm: "Ta còn lo cháu gả qua đó sẽ chịu ủy khuất, hiện tại xem ra, cô gia này coi như cũng biết thương người, còn có thể cùng cháu tới thăm chúng ta."
"Bà ngoại, hiện giờ viện chúng con là chỗ thanh nhàn nhất, Định Vương Phi lại phái ma ma tới gião dưỡng, nói là dạy dỗ quy củ cho nha hoàn trong viện. Ngày thường sự vụ lớn nhỏ trong viện đã có Kiều ma ma và Nghiêm ma ma, chuyện của hầu phủ cũng không cần bọn cháu nhúng tay." Oánh Tú sau khi gả cho Tề Hạo Minh mới biết, trong hầu phủ lại có hai cuộc sống khác biệt như vậy.
"Vậy thì không tốt rồi, ta đây còn muốn giao sự vụ trong nhà cho biểu tẩu của con, nó lại làm biếng không chịu nhận." Kiều phu nhân thấy nàng bày ra tính trẻ con làm nũng Kiều lão phu nhân, cười trêu, "Nói không chừng cũng sắp làm nương rồi, sao lại càng ngày càng giống nha đầu Thi Nhã kia thế?"
"Còn không phải do tỷ muội mới giống nhau sao!" Kiều lão phu nhân ôm bảo bối Dung Hoa vào lòng, hiện tại thấy nàng sống tốt, bà cũng yên tâm. Cập kê hôm đó kêu tức phụ và nữ nhi qua Thẩm phủ, thời điểm trở suýt nữa khiến bà tức giận tới ngất xỉu, những củ hồi môn quý trọng đó cũng dám bỏ túi riêng, nếu đi cáo quan, Thẩm phu chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi. Nhưng dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của Oánh Tú, Kiều phu nhân và Tần phu nhân đã hung tợn cho họ một trận, hơn nữa muốn xử lý, cũng phải chờ nàng ở Tề gia có chỗ đứng vững vàng mới được.
Nghĩ đến, vấn đề Kiều lão phu nhân quan tâm nhất chính là hài tử của Oánh Tú và Tề Nhị thiếu gia.