Biết Khổng di nương bình an sinh hạ một nam hài, Oánh Tú rốt cuộc cũng bị trận buồn ngủ đánh úp, uống hết ly trà thứ ba lại hỏi: "Phụ thân nói thế nào?"
"Lão gia rất cao hứng, lập tức thưởng cho tất cả bà tử nha hoàn."
Oánh Tú nhấp môi cười, khóe mắt nhiễm một mạt ủ rũ: "Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, qua giữa trưa đi đổi với Thanh Bích."
Thẩm phu nhân nhìn hài tử nằm trong vòng tay Thẩm lão gia, trong lòng càng thêm rối rắm, hài tử này của Khổng di nương ước chừng tám cân ba lượng, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh. Tại Thẩm phủ này, Thẩm lão gia thích nhất là nhiều con nhiều cháu, nhưng cố tình bà ta lại làm không được.
"Lão gia, chi bằng để hài tử này qua viện của thiếp đi." Thẩm phu nhân đột nhiên đề nghị.
Lão lão gia giao hài tử cho bà vú, lắc đầu: "Cứ để nó ở đây là được, ngày thường nàng cũng nhiều việc rồi."
Biểu tình trên gương mặt Thẩm phu nhân cứng đờ, không nói gì thêm. Khổng di nương mệt mỏi nên đã ngủ, Thẩm lão gia đi vào thoáng nhìn bà một cái liền cùng Thẩm phu nhân trở về.
Thời điểm Oánh Tú tỉnh lại đã là giờ Tỵ, Bão Cầm thấy nàng đã tỉnh liền gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt, dùng xong bữa sáng, Oánh Tú mở cửa ra ngoài, đập vào mắt là một thế giới tuyết trắng. Bão Cầm mang áo lông Tề Hạo Minh đưa tới khoác lên cho nàng: "Tiểu thư, tuyết sẽ còn rơi nữa."
"Tuyết năm nay hình như tới hơi sớm." Oánh Tú bước xuống sân, "Xem ra trận tuyết này rất có thể sẽ hạ tới mồng tám tháng chạp."
"Tuyết rơi sớm như thế, ngoài thành sẽ lại có không ít người chết đói." Bão Cầm thở dài một tiếng, lại nhét lò sưởi vào tay Oánh Tú, "Tiểu thư cũng thật là, ra ngoài cái gì cũng không mang theo, vạn nhất cảm lạnh, Nghiêm ma ma sẽ lại mắng một trận."
"Chúng ta tới Hương Hà Viện thăm đệ đệ của ta thôi."
Hương Hà Viện náo nhiệt không ít, Thẩm phu nhân cũng phái thêm mấy nha hoàn tới hầu hạ, ngay cả Vệ di nương cũng tới vấn an Khổng di nương vừa sinh hạ hài tử, vừa lúc đang khuyên bà uống chút canh.
"Khổng di nương, còn chưa chúc mừng người." Oánh Tú đi vào, không khỏi nhíu mày, nơi này dường như hơi nóng, trong phòng đặt quá nhiều lò sưởi, thời gian ở cữ lại không thể mở cửa, rất dễ buồn bực sinh bệnh.
"Đại tiểu thư, người không cần khách khí như vậy." Khổng di nương cũng đã uống xong chén canh gà.
Vệ di nương lui sang một bên, Tử Yên thay Thanh Bích tới hỗ trợ, lúc này dìu Khổng di nương nằm xuống, giúp nàng thu dọn mâm chén. Oánh Tú ngồi một lúc liền thấy oi bức, thấy Vệ di nương tựa hồ cũng không thoải mái: "Khổng di nương, nhiều lò sưởi như vậy là Tiểu Hồng đặt?"
"Đều là phu nhân phái bà tử đưa tới, sợ ta bị cảm lạnh."
"Vậy các ngươi nói chuyện đi, ta sang cách vách xem hài tử." Buồn bực không thoải mái, Oánh Tú nhanh chóng ra khỏi phòng, lại dặn dò Tiểu Hồng, "Trong phòng Khổng di nương đặt quá nhiều lò sưởi, ngươi xem xét tình hình mà bỏ hai cái đi."
Tiểu Hồng đỏ đầu bưng chén rượu vào, Oánh Tú sang ngoại sương phòng bên cạnh hong nóng tay mới vào thăm hài tử, hiện tại nó đang an an tĩnh tĩnh nằm trong nôi, sắc mặt thập phần hồng nhuận, cái miệng nhỏ chép chép không biết mơ thấy cái gì, thỉnh thoảng như chịu kinh hách, tay nhỏ trước ngực vung lên.
Oánh Tú yêu thích mà vuốt ve trán hài tử, Bão Cầm đi tới lặng lẽ nhìn thoáng qua, nhẹ giọng: "Tiểu thư, nồ tỳ thấy tiểu thiếu gia hình như có chút giống người."
"Nói bậy!" Oánh Tú trừng mắt một cái, khóe miệng lại không giấu được ý cười, hài tử này, nàng thật sự thích.
"Bão Cầm cô nương nói cũng có đạo lý, Đại tiểu thư, đệ đệ muội muội rất nhiều nhà đều giống ca ca tỷ tỷ." Bà vú cười nói với nàng, Oánh Tú cúi đầu nhìn hài tử, trái tim bất giác trở nên mềm mại.
"Thẩm phủ chắc hẳn thưởng không ít cho ngươi, ta đây cũng thưởng ngươi một phần, tuy rằng đứa nhỏ này là con vợ lẽ, thân phận không sánh bằng Đại thiếu gia, nhưng rốt cuộc nó vẫn là thiếu gia Thẩm phủ, nếu ngươi tận tâm tận lượng, Khổng di nương chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu hài tử này có sai sót gì, ngươi làm bà vú không thể thoái thác tội của mình." Bà vú ngẩng đầu nhìn bà vú kia, nhàn nhạt nói, "Ngươi chỉ cần chiếu cố tiểu thiếu gia, hầu hạ nó thật tốt, đó là trách nhiệm của ngươi."
Bà vú thấy sắc mặt nàng thoáng thay đổi, cuống quít gật đầu. Ánh mắt Oánh Tú lúc này mới nhu hòa xuống, thấy tiểu gia hỏa kia lại giật mình, cười nói: "Thật nghịch ngợm!"
Thời điểm quay lại thăm Khổng di nương, Vệ di nương đã trở về, nếu mẫu thân yếu đuối, hài tử này không sớm thì muộn cũng bị Thẩm phu nhân nhận nuôi, một con vợ lẽ mà thôi, Thẩm phu nhân hoàn toàn có thể mặc kệ nó, một nam hài nếu bị bỏ bê, đời này coi như hoàn toàn bị hủy, nếu Khổng di nương được làm mẫu thân của nó, hẳn sẽ một lòng che chở hài tử, không để nó chịu chút tổn thương.
Rời khỏi Hương Hà Viện, Oánh Tú trực tiếp tới thư phòng của Thẩm lão gia. Thẩm phủ có thêm tân sinh, Thẩm lão gia cũng thập phần cao hứng, thời điểm chấp bút viết tên, thấy Oánh Tú tới liền đưa nàng xem: "Con xem chữ Thụy này thế nào, hài tử kia sinh ra đúng lúc tuyết đầu mùa, ta thấy chữ này rất hay."
"Phụ thân, chữ Duệ trong tên của Kỳ Duệ biểu ca đồng âm với chữ Thụy, đến lúc đó Đại bá mẫu còn không nói người sao?" Oánh Tú cầm bút trên giá, vén tay áo viết xuống một chữ.
"Tương lai đệ ấy nhất định có thể như kỳ vọng của phụ thân, văn thải xuất chúng, cùng Kỳ Chí làm Thẩm gia chúng ta trở nên vẻ vang." Nếu tên của hài tử này vượt qua Kỳ Chí, Thẩm phu nhân khó tránh sẽ gây khó dễ, Thẩm lão gia ban đầu không hài lòng, nghe Oánh Tú nói vậy, trong miệng liền niệm hai chữ Kỳ Văn, gật đầu.
"Phụ thân, trận tuyết này nếu cứ rơi không ngừng, đến lúc đó trong ngoài kinh thành sẽ lại có không ít người chịu cảnh đói rét." Oánh Tú thoáng nhìn ra cửa sổ, nhắc nhở một câu.
"Nếu ai có thể ra tay cứu trợ, Hoàng Thượng biết được nhất định sẽ cao hứng." Oánh Tú nói tựa như thì thầm, "Nếu không kinh thành lại chết không ít người."
Thẩm lão gia cũng đưa mắt nhìn ra ngoài: "Tuyết năm nay xác thật tới rất sớm."
"Tuy nhà chúng ta sức lực nhỏ bé, nếu chờ tới mọi người mở lương nấu cháo, chỉ sợ rất nhiều người đã chết đói." Oánh Tú nhìn Thẩm lão gia, hi vọng có thể từ mắt ông ta nhìn được một chút kiên trì, cho dù Thẩm gia ra tay trước, phát ít áo bông lương thực, bất luận là ít hay nhiều, chỉ cần là người tiên phong, những thế gia khác đều không thể bác bỏ danh dự.
Nhưng khiến Oánh Tú thất vọng chính là, Thẩm lão gia lại không thể hiện ý ham thích, mà nàng cũng không để trong lòng, từ thư phòng đi ra, tuyết đã ngừng một lúc, nàng cứ thế mà chậm rãi về Vân Thư Viện. Hai năm bị ốm kia, nàng dường như đã quên mất tuyết có cảnh tượng thế nào, lạnh lẽo trong không khí ngược lại khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Mấy người Bích Nhi đã quét dọn tuyết trong Vân Thư Viện, ai nấy đều lạnh tới gương mặt đỏ bừng, Oánh Tú phân phó Bích Nhi đi nấu ít trà gừng cho bọn họ xua đuổi hàn khí.
OoOoO
Không chỉ Thẩm phủ, toàn bộ kinh thành đều bị tuyết trắng bao phủ.
Liễu Nhứ Nhi bọc kín người dưới mái hiên, rừng trước phòng giữa màu trắng lộ ra màu xanh lục, báo hiệu mùa xuân sắp tới. Sáu tháng hoài thai, thân mình tựa như lớn hơn một ít, Liễu Nhứ Nhi đứng một lát liền cảm thấy mệt mỏi, Thúy Nhi dìu nàng vào phòng, bưng chén canh nóng tới cho nàng uống.
"Tiểu thư, thế tử gia sai người tới báo hôm nay sẽ lại đây." Thúy Nhi cẩn thận quan sát biểu tình trên gương mặt Liễu Nhứ Nhi, thấy không có gì dị thường mới tiếp tục, "Thế tử nói muốn ở đây mấy ngày cùng tiểu thư."
Trên mặt Liễu Nhứ Nhi xuất hiện ý cười khó mà có được, uống xong chén canh liền ôm bụng, nửa nằm ra ghế: "Vậy thu dọn sương phòng bên cạnh một chút."
Buồn ngủ đánh úp, Liễu Nhứ Nhi nhắm mắt thiếp đi, không bao lâu, Tề Hạo Thịnh đội tuyết tới biệt viện.
Vào phòng không thấy động tĩnh, vỗ vỗ bông tuyết trên người mới thấy một thân ảnh nằm trên ghế, dường như đã ngủ rồi.
Tề Hạo Thịnh nhẹ nhàng đi qua, Liễu Nhứ Nhi nhắm hai mắt ngủ thập phần điềm tĩnh. Đã hơn một tháng không gặp nàng, hắn duỗi tay muốn sờ nàng, lại sợ tay mình đông lạnh, chỉ đành giúp nàng vén tóc mai ra sau tai, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Hắn bận rộn, vội vàng chuẩn bị cưới nữ nhân khác vào phủ, phụ thân đã nói rõ ràng, nếu không cưới, vị trí thế tử này của hắn liền không ổn thỏa, hắn cũng không giữ được nữ nhân hắn muốn giữ. Hắn không yêu Gia Cát Ngọc Hân, nhưng bắt buộc phải cưới nàng ấy, cho dù đáy lòng không thích cỡ nào, với vị trí này hắn không thể cho phép bản thân tùy tâm sở dục.
Chỉ ủy khuất cho nàng.
Thúy Nhi thu dọn mọi thứ, lúc trở về đã thấy Tề thế tử ở đây, liền lặng lẽ lui ra ngoài, nhanh chóng bưng chậu nước ấm tới cho Tề Hạo Thịnh làm ấm tay, lúc này hắn mới dám nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng.
"Chàng đến rồi." Liễu Nhứ Nhi bị hắn đánh thức, mở to hai mắt còn đang buồn ngủ, cho hắn nụ cười ôn hòa.
Tề Hạo Thịnh ôm nàng vào lòng, nhìn bụng nhỏ của nàng đã phồng lên: "Hơn một tháng rồi ta không thân thiết với nó."
"Nếu chàng còn không tới, nó sẽ không nhận ra chàng." Liễu Nhứ Nhi cầm tay hắn đặt lên bụng, "Gần đây nó rất thích cử động, ban đêm luôn gây chuyện."
"Nhứ Nhi, là ta có lỗi với nàng." Tề Hạo Thịnh nắm lấy tay nàng, đặt xuống một nụ hôn, "Nàng cứ yên tâm ở đây, ta sẽ cố gắng đón mẫu tử các nàng về."
Liễu Nhứ Nhi gật đầu, dựa vào hắn: "Chàng muốn ở đây mấy ngày, thiếp đã cho Thúy Nhi thu dọn sương phòng bên cạnh, thiếp thế này, buổi tối sợ chàng ngủ không an ổn."
Trên mặt Tề Hạo Thịnh lộ vẻ áy náy: "Buổi tối ta ngủ với nàng, ngày mai phải về rồi, hiện tại tuyết lớn, dân chúng đói rét, phụ thân muốn ta trở về lo chuyện phát cháo."
Liễu Nhứ Nhi phát sầu, nhưng ngay lập tức mỉm cười: "Chàng không cần cảm thấy khó xử, thiếp ở đây rất tốt, năm nay tuyết rơi sớm, nếu sốt ruột, chàng nhanh chóng về đi, đừng để phụ thân mình trách cứ."
Tề Hạo Thịnh ôm nàng càng chặt, giọng nói khàn khàn: "Ngày mai sẽ về, đêm nay ta ở với nàng."