Sau khi về khách sạn, hai người đều có chút mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn khởi.
Bởi vì nơi này hiện tại "ban đêm cũng như ban ngày" nên trong phòng có tấm rèm màu đen rất dày, sau khi kéo lại có thể ngăn chặn ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Lúc Cố Đình Kha định kéo rèm lên thì bị ôm lấy từ phía sau.
Có thứ gì đó cứng cứng cộm mông anh, luồng nhiệt nóng rực cách lớp vải dệt truyền đến tưởng chừng như sắp làm phỏng cả làn da.
"Không nghỉ ngơi à?" Cố Đình Kha hỏi vậy nhưng lại rất tích cực cọ người phía sau.
"Ưm..." Lê Quân Kì hôn cần cổ Cố Đình Kha, nói không rõ lắm: "Vận động xong thì ngủ."
"Phụt..." Cố Đình Kha bật cười, xoay người đẩy Lê Quân Kì ngã vào giường, chậm rãi cởi quần áo của bản thân.
Đường cong cơ thể chầm chậm ra trước mắt Lê Quân Kì, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thân thể cũng bắt đầu rục rịch: "Ầy, chậm thế."
Cố Đình Kha cởi hết chỉ để lại cái quần lót màu đen bó sát trên người, anh đưa tay mở đèn tường, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn làm cả căn phòng dâng lên chút không khí ái muội.
Anh hướng đến thân thể nửa trần trên giường, Lê Quân Kì chỉ mặc một cái quần vận động rộng rãi. Anh bò lên người hắn, thò tay kéo quần hắn xuống, lại không ngờ tay bị côn th*t bên trong bật ra đánh vào một cái, dính lên một chút chất lỏng trong suốt.
"... Quần lót đâu?!" Sau một lát kinh ngạc, Cố Đình Kha ngẩng đầu hỏi.
"Vừa mới cởi." Lê Quân Kì liếm môi, đầu lưỡi hồng nhạt vừa lộ ra đã rụt về, khiến Cố Đình Kha nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
"... Nhóc biến thái."
Lê Quân Kì duỗi thẳng lưng, đỉnh Cố Đình Kha mấy cái, không kiên nhẫn lắm nói: "Hiện tại nhóc biến thái muốn làm việc với anh."
Cố Đình Kha thở dốc vì kinh ngạc, bàn tay nâng lên côn th*t lớn của Lê Quân Kì, đem nó dán lên hạ bộ của mình chậm chạp ma sát, cũng không thèm quan tâm chất lỏng tiết ra kia sẽ làm quần lót của mình trở nên ướt át dính dấp.
...
Theo tiếng thở dốc nhợt nhạt của hai người, chất lỏng tiết ra càng ngày càng nhiều, khiến quần lót màu đen có những mảng sẫm màu mờ ám, "Anh Đình... Quần lót của anh sắp ướt đẫm rồi."
Lê Quân Kì cười trêu chọc nói.
"Vậy em không muốn để nó càng ướt hơn sao?" Cố Đình Kha nói vậy, đôi mắt xếch vốn cơ trí lại ôn hoà kia có thêm vài phần mị hoặc.
Không đợt Lê Quân Kì trả lời, Cố Đình Kha đã đỡ côn th*t của Lê Quân Kì chống tại huyệt khẩu của mình, chậm rãi ma sát.
"A..." Cọ sát lên vải dệt có chút kích thích khiến Lê Quân Kì hét lên một tiếng.
"Ưm... Cắm vào đây..." Cố Đình Kha thở hổn hển, dùng côn th*t Lê Quân Kì hung hăng chọc vào huyệt khẩu của mình.
"...A...A... Không... Chịu không nổi..." Sự đâm chọc đầy thô lệ và đẫm mùi tình dục khiến Cố Đình Kha không chịu nổi mà run rẩy, trong miệng lại phun ra những lời nói khiến người nghe thẹn thùng.
Sau vài lần cọ sát rồi dừng lại, Lê Quân Kì không chịu nổi nữa, kéo quần lót Cố Đình Kha ra, nhẹ nhàng đâm vào ngục huyệt đã sớm mềm xốp kia.
"Đừng..." Nửa người trên Cố Đình Kha đang đứng thẳng giường như mất hết sức lực, nhã nhoài vào ngực Lê Quân Kì, anh nói dứt quãng: "... Như vậy... Như vậy quá dâm đãng..."
Rõ ràng trên người vẫn còn đang mặc quần lót, lại bị người kia kéo sang một bên mông, cứ kệ như thế mà đâm vào.
Dù là Cố Đình Kha đã "thân kinh bách chiến" cũng không chịu nổi kích thích như này.
"Không thích dâm đãng cho em xem sao?" Lê Quân Kì buồn bực cười hai tiếng, xoay người đặt Cố Đình Kha dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng hơi nhếch của Cố Đình Kha.
"... Thích... Ưm...Thích..." Cố Đình Kha bị hôn đến mơ hồ, cánh tay bất tri bất giác khoác lên cổ Lê Quân Kì, phác thảo ra đường cong đẹp mắt, dưới ngọn đèn, màu da như mật thật mê hoặc.
Lê Quân Kì đưa tay xoa nắn cơ ngực Cố Đình Kha, căn côn th*t đang chặt chẽ đâm vào nhục huyệt kia lại không động đậy tí nào, làm cho Cố Đình Kha vặn vẹo xoay eo.
"Động đi... A... Quân Kì... Mau động đi..."
Lê Quân Kì nhắm mắt lại, cảm nhận từng thớ thịt trong huyệt khẩu lấy lòng chen lộng bao vây lấy chỗ đó của chính mình, bên tai là tiếng kêu khàn khàn của Cố Đình Kha.
Hắn bắt đầu động, nhiều lần đỉnh vào nơi sâu nhất của Cố Đình Kha, đâm tới khi nơi đó của Cố Đình Kha trở nên mềm mại như hồ nước ở Lapland.
"Quân Kì... Sâu quá... Sâu quá rồi!... Em sẽ thao hỏng anh mất..."
"A... Quân Kì... Đừng đâm vào chỗ đó... Đâm vào đó... Anh sẽ... Anh sẽ chịu không nổi ưm..."
Thanh âm rên rỉ bên tại tựa như cách rất xa.
Khoái cảm trên thân thể giường như cũng không còn quan trọng nữa.
Trong căn nhà gỗ ở Lapland, ở nơi ngày và đêm không phân biệt rõ rệt.
Tại nháy mắt này.
Lê Quân Kì cảm thấy, hắn đã tìm được bến đỗ của linh hồn.
Hắn cúi đầu, dùng một nụ hôn ngăn chặn tiếng thở dốc không thể khống chế được của Cố Đình Kha.
Nếu em là ánh sáng của anh, nếu vì có em bầu bạn mà anh không còn buồn bã nữa.
Vậy thì, em cũng muốn nói với anh, ánh sáng, nếu không có rừng tồn tại, cũng sẽ trở nên ảm đạm, cũng sẽ bởi vì không có rừng làm bạn mà mất đi toàn bộ ý nghĩa.
_Hoàn_