Sau khi Mậu Mẫn lắp bắp kể ra Sở Khanh Hoa với cảnh sát, cảnh sát bắt đầu triển khai điều tra.
Sau đó, lại nghe được từ miệng Mậu Mẫn một phiên bản khác của câu chuyện, khiến lòng Lê Quân Kì và Cố Đình Kha có suy nghĩ riêng.
...
"Anh, anh tin tưởng vào phiên bản nào?" Lê Quân Kì và Cố Đình Kha đi dạo ở khu xanh hoá bên ngoài bệnh viện, hỏi Cố Đình Kha.
"Phiên bản nào?" Cố Đình Kha cười nhẹ.
"Đúng vậy, một cái là câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết, một cái là chuyện về đứa con gái ác độc." Nói đến đây, hai người đi tới một chiếc ghế đá màu trắng ngồi xuống, Lê Quân Kì như thể khi có xương cốt, tựa vào lòng Cố Đình Kha.
"Anh á, không tin cái nào cả." Cố Đình Kha lại cười.
"Anh luôn thấy bản chất của con người quá phức tạp." Cố Đình Kha nói: "Phiên bản trước anh kể với em đều là biết được thông qua Đường Điềm và một số điều biết được do điều tra để suy đoán."
"Nhưng xem ra, có vẻ hai người này không ai sai cả."
"Cũng có thể hai người đều sai."
Cố Đình Kha nói vậy, đưa tay xoa xoa tóc Lê Quân Kì.
"Anh không quan tâm đến điều đó."
"Bởi vì bi kịch của một người thường bắt đầu từ chấp niệm của người đó và một số yếu tố bên ngoài xúc tác."
"Vậy nên có rất nhiều thời điểm không phân biệt được ai đúng ai sai."
"Em cảm thấy anh Đình sắp biến thành nhà triết học rồi đấy!" Lê Quân Kì cười cười: "Muốn dùng ngôn từ để tẩy não em sao, Cố tiên sinh."
"Ầy, bị em phát hiện mất rồi." Cố Đình Kha cười không chút thành ý nào, ngửa người tựa vào lưng ghế.
Ánh mặt trời chiếu xuống đầy ấm áp sưởi ấm cơ thể con người.
"Anh nói xem, nếu thật sự là Sở Khanh Hoa làm, vậy thì..."
"Liệu y có cho chúng ta nghe một phiên bản khác hay không?"
...
Tốc độ Đường Điềm từ Mỹ trở về nước gần như bằng tốc độ cảnh sát bắt được Sở Khanh Hoa.
Khi Sở Khanh Hoa bị bắt, y đang ở một khu phố người nghèo của thành phố D, khuôn mặt tiều tụy, sa sút, trên gương mặt vốn xinh đẹp của y lại có một vết sẹo chéo ngang, nhìn thấy cảnh sát đến y biểu hiện ra vừa lo sợ vừa nghi hoặc.
Trên thực tế, phân tích của Mậu Mẫn về Sở Khanh Hoa với cảnh sát có quá nhiều yếu tố chủ quan tồn tại, điều đó chỉ cung cấp cho cảnh sát một phương hướng điều tra mà thôi, chứ không thể dựa vào bức ảnh kia mà xác định Sở Khanh Hoa là người gây án.
Mà là chiếc mũ y đội trên đầu, chiếc mũ giúp y không bị nhận diện khi đứng trước camera giám sát.
Đó là một chiếc mũ lưỡi trai bình thường, nhưng lại là chiếc mũ khi Sở Khanh Hoa còn học tại đại học Duke, trong một lần thi phản biện thắng, một người bạn đã tặng cho y.
Trên chiếc mũ lưỡi trai kia thêu một dòng chữ tối màu Duke University School Of Law.
Camera giám sát trên phố Trường An không chụp lại được mặt Sở Khanh Hoa nhưng lại chụp được rõ ràng chiếc mũ kia, dòng chữ đó rất nhỏ, phải trải qua công nghệ cao phân tích mới miễn cưỡng thấy rõ được nó.
Rồi sau đó, chiếc mũ được cảnh sát tìm thấy ở dưới gầm giường nơi Sở Khanh Hoa thuê trọ.
Chiếc xe Sở Khanh Hoa dùng để gây án cũng đã được chứng thực là xe của một người đàn ông tên Lý Tam y quen được một tuần ở bar trộm đi.
Lần này, cảnh sát coi như thuận tay phá một vụ án trộm xe.
...
Sau khi thẩm vấn, nhờ người bạn làm phó cục trưởng kia của Cố Đình Kha mà Quân Kì biết được toàn bộ sự thật.
Mậu Mẫn muốn trả thù bằng cách làm cho Lục Xán càng ngày càng xa đoạ là thật, bà ta không hề nhu nhược và vô tội như bà ta đã nói.
Nhưng bản nhật ký khiến Mậu Mẫn quyết định đi tới bước trả thù kia của Lục Triết cũng thật sự tồn tại.
Mà kế hoạch từng bước dụ dỗ Lục Xán xa đoạ vốn không nên ngay từ đầu đã cho cô ta tham dự sex party, chỉ là Sở Khanh Hoa đi gặp Lục Xán khi kế hoạch mới phác thảo lại trở thành tiếp cận bạn trai Lục Xán. Sau đó vì Lục Xán biết bản thân là đồng tính mà bị mắc cạn, rồi còn bị cám dỗ bởi "trở thành tổng cố vấn pháp luật" mà Sở Khanh Hoa đã giấu diếm tất cả những điều này và chọn một phương pháp càng gay gắt hơn để khiến Lục Xán xa đoạ.
Chìa không ngờ rằng tố chất tâm lý của Lục Xán lại yếu ớt như vậy.
Tiếp đó, nhờ sự bảo vệ của Vinh Hiên mà Sở Khanh Hoa tránh được sự trả thù của Lục Chú Nguyên.
Nhưng mà bởi vì chia tay với Vinh Hiên khiến Lục Chú Nguyên tìm được cơ hội khiến y không tìm được công việc thậm chí đến cả dung mạo cũng bị hủy, chỉ đành giống như chó nhà có tang, co đầu rút cổ ở lại khu phố người nghèo, trải qua những ngày sống không bằng chết.
Tại trong mắt y, tất cả những bi kịch y phải chịu đựng đều là do Mậu Mẫn gây ra. Hứa hẹn cho y danh lợi lôi kéo y vào việc này, chọc vào đứa con gái khiến Lục Chú Nguyên nổi giận.
Vậy mà người phụ nữ này, vẫn trải qua cuộc sống bình yên an ổn.
Đây là một chuyện không thể tha thứ được.
Thế nên mới có vụ tai nạn giao thông này.