Mà ở trong phòng bệnh bên kia, bầu không khí như thể đang đóng băng sau khi hai người Lê Cố rời đi.
Lục Chú Nguyên lấy ra một xấp ảnh từ trong áo khoác của chính mình, ném lên giường.
Người phụ nữ nhìn vẻ mặt cương ngạnh của Lục Chú Nguyên, lập tức ngoan ngoãn cầm số ảnh kia lên.
Trong ảnh là một phong thư đã mở nhưng không có ký tên, như thể từ nhiều kí tự cắt ghép với nhau mà thành. Nội dung rất đơn giản nhưng nó khiến người ta ớn lạnh từ đáy lòng--
"Mậu Mẫn, sau này, bà không may mắn như vậy nữa đâu."
Biến thái tới mức cả dấu chấm câu cũng bị cắt nham nhở... Gương mặt người phụ nữ trên giường lập tức trắng bệch làm nổi bật lên bộ quần áo bệnh nhân trên người, trông vừa đáng thương lại vừa nhu nhược.
"Tôi mặc kệ bà gây thù hận với ai." Lục Chú Nguyên thu lại nụ cười ấm áp trên gò má, có chút âm u đi tới bên cạnh người phụ nữ trên giường: "Loại việc làm thương tổn cả đến A Triết như vậy, tôi sẽ không để nó xuất hiện lần thứ hai."
"Nếu không phải vì nể mặt A Triết... Bà cho rằng bà vẫn còn có thể sống tự do tự tại như bây giờ sao?" Lục Chú Nguyên hơi chán ghét nhìn người phụ nữ đang run rẩy trên giường: "Bà nên cảm ơn vì bà đã sinh ra được một đứa con có hiếu."
"Mặt khác, ảnh chụp bức thư là tôi lấy được từ chỗ phó cục Lưu, chắc một lúc nữa sẽ có cảnh sát tới tìm bà, tôi cảnh cáo bà, phải khai hết tất cả những gì bà biết về kẻ thù của bà ra."
Lục Chú Nguyên hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng giày da dẫm lên sàn nhà đi xa, phòng bệnh lại trở về yên tĩnh như lúc đầu, mà người phụ nữ ngồi trên giường bệnh lại như bị ném tới một không gian khác thời gian không chuyển động, dại ra mà ngồi trên giường, không nhúc nhích tí nào, nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt trào ra không ngừng...
...
Mọi chuyện này bắt đầu từ khi nào đây?
Hẳn là từ lúc kết hôn với Lục Chú Nguyên.
Trong đầu Mậu Mẫn hiện ra hình ảnh năm đó--
Đó là năm thứ hai sau khi Lục Chú Nguyên kết hôn với người phụ nữ kia, mà bà ta đã xuống mồ.
Bà ta và Lục Chú Nguyên gặp nhau trong một tai nạn giao thông nhỏ, lại vì chú của bà ta là chủ công ty cung ứng của Lục Chú Nguyên nên có cơ hội gặp mặt thêm vài lần.
Ông là một người đàn ông trung niên ổn trọng và thành đạt, mà bản thân bà là nghiên cứu sinh đại học Duke trở về, sau vài cuộc gặp gỡ này, có ấn tượng rất tốt với ông ta.
Nhưng cũng chỉ là ấn tượng tốt mà thôi.
Biến cố bắt đầu ước chừng là vào ngày hôm đó, Lục Chú Nguyên say khướt gọi điện cho bà, khi bà và chú đến bar muốn đưa Lục Chú Nguyên về nhà, ông ta đột nhiên khóc.
Giống hệt như một đứa trẻ.
Ông ta kể về việc bản thân đang suy sụp, kể về người vợ bên ông lúc hoạn nạn khó khăn bị bệnh tật dằn vặt và chết trong bệnh viện ngày hôm qua, để lại cho ông một đứa con mới bảy tuổi.
Trái tim Mậu Mẫn đột nhiên bị rung động.
Một người đàn ông đau đớn trước cái chết của vợ như vậy nhất định là một người có trái tim ấm áp.
Tất nhiên, Mậu Mẫn cũng thừa nhận rằng bản thân có động tâm trước sự nghiệp thành công của Lục Chú Nguyên.
Hai người họ đến với nhau ở một mức độ nào đó rất suôn sẻ.
Mậu Mẫn biết Lục Chú Nguyên có một đứa con gái bảy tuổi, mới bảy tuổi nhưng đã nhận thức được người mẹ kế này không hề tốt, mà ngay từ đầu Lục Chú Nguyên đã nói với bà muốn bà nhất định phải chăm sóc tốt con gái của ông ta.
Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nếu bà dụng tâm chăm sóc và dạy dỗ, một ngày nào đó nó sẽ hướng về phía mình. Mậu Mẫn nghĩ như vậy nhưng bà không ngờ là đứa con gái của Lục Chú Nguyên và người đàn bà kia còn thông minh, lại yếu ớt và cực đoan hơn cả bà tưởng tượng.
Cô bé bảy tuổi Lục Xán này rất tự lập, trưởng thành sớm, tưởng chừng như nó đã từng bước tiếp nhận bà nhưng mà tại ngày nó nhận được giấy báo của đại học bên nước ngoài, nó bắt đầu lộ ra một mặt khác với chính bà.
"Người đàn bà giống như bà làm gì có tư cách làm mẹ tôi."
Ánh mắt khinh thường lúc ấy của Lục Xán khiến bà sửng sốt.
"Trước đây tôi không có năng lực, Mậu Mẫn, vì tôi còn nhỏ, nhưng mà giờ tôi đã lớn rồi, tôi nhất định sẽ khiến bà cút ra khỏi nhà tôi."
"Bất luận là dùng biện pháp gì."