Vào ngày 18 tháng 7, không gió, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Trong một nhà xưởng hoang phế ở thành bắc, đêm nay lại đầy tiếng nói.
Cố Đình Kha đứng ở trước một lối đi bí mật trong nhà xưởng, nhìn đám người đông đúc phía dưới, nghiêng đầu cười với Lê Quân Minh, mà Lê Quân Kì vẫn luôn theo cạnh Cố Đình Kha vào lúc này bỗng cảm thấy hơi chua sót.
- - đây là nụ cười đúng ý nghĩa là cười của Cố Đình Kha trong mấy ngày nay.
"Quân Minh, cậu nói xem, kết quả sẽ như thế nào?"
"Đại khái... Ngày mai trên báo sẽ đưa tin "Hôm qua tại thành bắc xuất hiện các phần tử bạo lực tranh đấu"... Cũng có thể chẳng đưa tin nào cả." Lê Quân Minh dừng một chút:" Thế lực ở tây thành đã bị thanh toán hết, thế lực ở đông thành thì suy yếu, mà..."
Lê Quân Minh cũng không nói ra hoàn chỉnh câu nói này, chỉ cười đầy ẩn ý.
"Được rồi, đây cũng không phải mục đích của chúng ta." Cố Đình Kha nói xong, hơi lạnh lùng nhìn xuống bên dưới đã tràn ngập khói thuốc súng, chậm rãi mở miệng:" Đi thôi."
Lê Quân Kì nghe Cố Đình Kha nói vậy, hắn đột nhiên ý thức được, tuy rằng lúc ấy Cố Đình Kha nói:" Nếu cần thiết, chết một vài người hẳn là không có gì đáng trách." Nói như vậy, yêu quý mạng sống y hệt như Sở Khanh Hoa vậy, cấu kết với các tầng trên cao, tuyệt sẽ không xuất hiện ở trong hiện trường sống mái với nhau này.
"Bọn họ đã đến bến tàu chưa?" Cố Đình Kha hỏi Lê Quân Minh.
Thành phố A ở ven sông, mà lúc này dù cho máy bay hay là xe lửa đều đã bị chính phủ khống chế, đường cao tốc thì càng không phải nghĩ đến, ngoại trừ đường thủy bị quản lý kém hơn một chút, Sở Khanh Hoa và vài vị cấp cao kia muốn bỏ trốn, là chuyện không thể nào xảy ra.
"Bên phía cảnh sát thông báo rằng, bọn họ muốn bỏ trốn sang Malaysia."
"Khu Lâm Giang thành phố A cũng coi như ở ven biển, bọn họ muốn đánh cược xem đến vùng biển quốc tế có tránh được lệnh truy nã hay không, sau đó đến một vùng đất mới, lại tiếp tục cuộc sống ăn chơi đàng điếm, ngập trong vàng son." Cố Đình Kha cười lạnh:" Sở Khanh Hoa dám làm cố vấn cho đám buôn lậu súng đạn phạm pháp ở thành tây, đủ để khiến tôi đưa tiễn y một đoạn đường."
"Đi thôi, Đình Kha." Lê Quân Minh cũng cười:" Đi đến bến tàu."
...
Bến tàu về đêm cũng không huyên náo như lúc ban ngày.
Lúc bọn Cố Đình Kha đuổi đến, họ nghe được cảnh sát ở bến tàu nói rằng thuyền chống buôn lậu của cảnh sát đã đuổi theo chiếc thuyền chở những kẻ cầm đầu ở tây thành đang dốc hết tốc lực chạy về phía vùng biển quốc tế kia.
Bầu trời đen kịt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt biển mờ mịt.
Giường như nhờ sự sắp xếp từ trước của Lê Quân Minh, sau một lục đứng ở bến cảnh bọn họ lên một chiếc thuyền tuần tra và đuổi theo hai chiếc thuyền kia.
Ước chừng khoảng một tiếng lái hết tốc lực, họ nghe thấy tiếng súng truyền đến từ trên mặt biển.
"Kêu gọi không có hiệu quả nên bắt đầu nổ súng cảnh báo." Một cảnh sát giải thích được với hai người Lê Cố:" Bây giờ tình huống ở đằng trước rất nguy hiểm, mặc dù không biết lí do hai vị cứ khăng khăng phải đi đến đây là gì, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp để lái tiếp tục về phía trước."
Cố Đình Kha nghe xong, gật đầu, không nói thêm gì cả, chỉ mím chặt môi, im lặng nhìn về phía phương xa...
Phía xa xa, có thể nhìn thấy mơ hồ cảnh hai con thuyền va vào nhau. Mũi thuyền của một con thuyền găm vào thân của một con thuyền khác, sau đó vài bóng đen nhảy lên con thuyền bị đâm đó.
Khoảng hai mươi phút sau, bộ đàm do cảnh sát treo trên thuyền tuần tra phát ra âm thanh ồn ào.
"Buồng lái đã bị khống chế, người trên con thuyền phía trước đã bị bắt giữ, người trợ giúp cũng sẽ đuổi đến rất nhanh." Viên cảnh sát nói, thế nhưng biểu tình trên mặt anh ta lại không lộ ra chút thoải mái nào:"Hình như là có người chết."
Lê Quân Kì nghe thấy điều này, trái tim trong lồng ngực nhảy lên.
Có người chết?
...
Người chết không chỉ có một--
Vị cầm đầu tây thành kia đã chết, mà chết cùng hắn, còn có cả Sở Khanh Hoa.
Thi thể nâng lên từ trên thuyền được phủ một lớp vải trắng, đứng từ trên cao quan sát, rất dễ dàng nhận ra đâu là Sở Khanh Hoa.
Thi thể lạnh lẽo của y được đặt dưới vải trắng, không còn nhìn thấy vẻ bề ngoài tinh xảo như xưa, cũng không còn cảm nhận được sự ghê tởm từ bên trong của y nữa.
Kể ra cũng thật nực cười, sau khi cùng Cố Đình Kha nghe vị cảnh sát đuổi theo con thuyền kia trở về kể lại, lúc này Lê Quân Kì mới biết được, lúc những cảnh sát này lên thuyền thì vị cầm đầu kia và Cố Đình Kha đều đã chết rồi.
Dĩ nhiên, nguyên nhân là do phân chia của cải không đồng đều.
"Bọn họ kể rằng, người lãnh đạo thứ hai của tây thành Võ Hùng, giết chết Báo Đen và tình nhân của hắn, chỉ cần ra nước ngoài, tất cả số tiền buôn lậu này sẽ là của gã." Một cảnh sát nói với một viên cảnh khác:" Thật ra cũng rất may mắn, nếu không phải do nội bộ bọn họ xảy ra xung đột, chắc lúc này thuyền cũng đã chạy ra ngoài vùng biển quốc tế, lúc đấy, chúng ta có muốn bắt họ cũng chẳng có cách nào."
...
"Đình Kha..." Lê Quân Kì nghe thấy giọng anh trai mình nghẹn ngào gọi Cố Đình Kha.
Là vì cuối cùng Sở Khanh Hoa cũng chết mà vui mừng phát khóc sao? Lê Quân Kì nhìn anh trai như vậy, có chút mềm lòng.
"Cậu đã tiêu bao nhiêu tiền?"
Lê Quân Kì sửng sốt, đột nhiên hắn không hiểu anh trai mình đang nói gì.
"Không nhiều, Quân Minh, mẹ của tên nội gián đó mắc bệnh nặng, tôi chỉ giúp hắn giải quyết tiền thuốc men mà hắn không gánh vác nổi, sau đó dùng cái này để hắn giúp chúng ta li gián Báo Đen và Võ Hùng mà thôi... Hắn ta rất thông minh... Rất có năng lực..."
"Chỉ là tôi không ngờ Võ Hùng lại chính tay đâm Báo Đen... Còn Sở Khanh Hoa, tôi vốn muốn khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ, phá hủy sự đoàn kết giữa họ, khiến cho con đường chạy trốn của họ không thuận lợi." Trên mặt Cố Đình Kha đột nhiên xuất hiện một nụ cười vặn vẹo:" Sở Khanh Hoa... Chết thoải mái quá..."
"Đình Kha..."
"Đừng lo lắng, số tiền còn lại đủ cho tôi và Quân Kì cùng nhau trải qua quãng đời còn lại rất tốt." Giọng nói Cố Đình Kha lại trở nên dịu dàng, gương mặt tái nhợt cũng bắt đầu có chút huyết sắc.
Sau một lúc, Cố Đình Kha lại lấy ra hũ tro cốt được bảo vệ kĩ càng, nhẹ nhàng mở nắp, nháy mắt đó, Lê Quân Kì vốn ở bên ngoài nghe toàn bộ quá trình đang dại ra đột nhiên cảm thấy miệng hũ tro cốt mở ra kia có lực hút rất lớn, lập tức, hút hắn vào trong.
"Quân Kì, em mau nhìn xem, anh đã báo thù cho em rồi."
Trong bóng tối vô biên, chỉ có lời nói cuối cùng của Cố Đình Kha mang lại chút ánh sáng, mà âm thanh ồn ào bên ngoài cũng dần dần lắng xuống.
...
Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của Cố Đình Kha lại vang lên bên tai, lúc này, lại là ngữ điệu thoải mái đã lâu không thấy.
"Quân Kì, anh mang em đến Bắc Âu có được không?"
"Nhưng mà em nói xem, đi Thụy Điển trước hay Na Uy trước mới được đây?"
"A... Muốn đến một địa điểm đầy dương khí ghê... Ha ha..."
"Nếu là nơi có nhiều dương khí... Vậy đến Thụy Điển có được không?"
"Này, Quân Kì, em có biết vì sao Thụy Điển lại nhiều dương khí không?"
"Bởi vì Na Uy thuộc ngũ bách."
(Chỗ này editor không hiểu mà tra google cũng không ra kết quả nên tui để nguyên văn nhé.)
Nghe Cố Đình Kha lải nhải cằn nhằn, Lê Quân Kì ở trong bóng tối này chợt có hơi buồn ngủ.
Hắn nằm xuống, nhắm hai mắt lại--
Cố Đình Kha ạ, đầu tiên, lời nói đùa của anh không buồn cười chút nào, mang em đến những nơi đó vui vậy sao?
Tiếp theo, cảm ơn anh, đã cố chấp với em như vậy, đã phá bỏ được khúc mắc trong lòng em với Sở Khanh Hoa.
Cuối cùng, bộ dạng anh nói chuyện với hũ tro cốt... Nhất định trông rất ngu ngốc.
Nhưng chắc chắn... Nó khiến em cảm thấy ấm áp...