"Tại sao em lại lên tầng năm một mình?" Cố Đình Kha ngồi ở ghế phó lái, tay trái nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve băng vải trên tay phải, trong ánh mắt đong đầy tâm sự
Lê Quân Kì chăm chú nhìn phía trước, nhẹ giọng trả lời:" Tại lúc ấy tự dưng thấy phòng bảo vệ trống rỗng không có người làm em thấy bất an."
Ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu tí tách rơi, đập vào cửa kính xe, cần gạt nước đều đều hoạt động tạo ra âm thanh ma sát có quy luật.
"Em vốn tưởng rằng không có người là do tiểu Lý đi vệ sinh, nhưng... Em nhìn thấy dưới gầm bàn có xi măng."
"Xi măng?" Cố Đình Kha nghe tới đây thì có chút mơ hồ, nghiêng đầu hỏi:" Xi măng đó... Có gì đặc biệt sao?"
" Hôm đó, khi chúng ta lên tầng năm em đã nhìn thấy trên vách tường có dấu vết xi măng mới." Lê Quân Kì nói:" Vị trí đại khái là ở gian bên cạnh văn phòng của Lâu Duyệt."
"Em còn tưởng tường chỗ đó mới chát lại xi, cho nên không chú ý đến."
"Anh còn nhớ máy tính để trên mặt bàn của Lâu Duyệt ngày hôm đó không?"
"Nhớ chứ, không phải là ảnh chụp chung của cô ấy và Lý Mục ư?" Cố Đình Kha trả lời.
"Em luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ một số chi tiết mà bỏ qua, mãi sau này mới nghĩ ra, bức ảnh kia là chụp tại một căn phòng cho thuê, đa số chúng ta đều bị nhân vật chính trong bức ảnh thu hút, nhưng mà." Lê Quân Kì dừng lại một chút:" Em thấy trên chiếc bàn phía sau lưng bọn họ có để vài bộ quần áo dính xi măng với bê tông và một chiếc mũ bảo hộ thông thường trên công trường."
"Nhưng những điều này không đủ lí do để em hoài nghi Lý Mục." Lê Quân Kì cười cười:" Có lẽ là do ông trời sắp đặt đấy, ngày hắn ta muốn lấy hết những gì giấu trong bức tường ra lại bị em phát hiện dấu vết để lại."
"Chỉ là em không nghĩ đến hắn đã làm chuyện sai lầm lại còn hại chết thêm một cô gái vô tội."
Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Lê Quân Kì chầm chậm dừng xe, nhìn dòng người vội vã băng qua đường trong làn mưa bụi, bóng người trở nên hơi mơ hồ không rõ.
"Dù sao đi nữa... Chuyện này cũng đã được giải quyết thoả đáng." Giọng nói Cố Đình Kha truyền đến, trong thanh âm trầm thấp lại ẩn chứa một loại cảm giác gì đó nói không nên lời:" Quân Kì... Em đúng là ngôi sao may mắn của anh."
Lê Quân Kì vừa nghe thấy câu này, tim hẫng một nhịp, hắn cảm thấy từ sau khi tay Cố Đình Kha bị thương, cả người hắn đều có chút không thích hợp.
"... Quân Kì, anh chưa kết hôn, anh đang đợi em."
Lần gặp mặt cuối cùng tại cây cầu lớn ở London, Cố Đình Kha mặc chiếc áo khoác nỉ dày đứng dưới bầu trời u ám ở Anh, ánh mắt thâm thúy tới mức có chút đáng sợ, cho dù hắn đã cố tránh né mà xoay người rời đi thì câu nói kia vẫn cứ như bay theo gió mà truyền tới tai hắn.
Giọng nói Cố Đình Kha khi đó, hình như cũng trầm thấp như vậy... Hình như...
BÍP!!! BÍP!!!
Bỗng dưng phía sau vang lên tiếng còi ô tô, Lê Quân Kì vội vã hoàn hồn, lúc này mới nhận ra đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh từ lúc nào, trong lòng có chút ngượng ngùng và túng quẫn, Lê Quân Kì cảm thấy hài l gò má hơi nóng lên, vội vàng đạp chân ga, khởi động xe.
Mà Cố Đình Kha ngồi ở bên kia tựa hồ không phát hiện ra nội tâm đang rối rắm của Lê Quân Kì, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của mình, dần dần nắm chặt, thần sắc phức tạp trong ánh mắt lại càng nặng thêm...
...
Đêm đó, Lê Quân Kì về nhà thì tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường, bắt đầu mộng đẹp.
Bỗng dưng, loại cảm giác thân bất do kỷ( không làm chủ được bản thân, ở đây chắc là ý không tự điều khiển được mình) đột nhiên bao phủ toàn thân hắn, hai giọng nói vừa xa lạ lại quen thuộc truyền vào lỗ tai...
"Làm gì có vụ đó, phần đầu bộ truyện này viết về cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc của một thụ hai công và các loại pháo hôi, phần sau thì ngập ngụa NTR."
"Mẹ nó! Tớ thấy có chút ghê tởm, nói như vậy thì Lê Quân Kì chỉ là một pháo hôi công hạng nặng? Vinh Hiên tại sao lại bị NTR?! Còn anh trai Lê Quân Kì sau này sẽ ra sao?"
"Sau này? Sau này ấy hả... Truyện hay mới từ từ bắt đầu..."
"Bắt đầu á?! Cậu mau kể cho tớ nghe một ít đi."
"Không phải Lê Quân Kì bắt gặp cảnh tượng thụ và anh trai hắn quan hệ với nhau sao? Sau đó tự dưng hắn bất tỉnh rồi cứ thế qua đời luôn. Sau khi anh trai hắn thanh tỉnh thì cảm thấy vô cùng có lỗi với em trai, ôm tro cốt em trai sang Anh."
"Sau đó Sở Khanh Hoa lại bắt đầu cùng các công khác anh anh em em dây dưa ân ái hả?"
"Không phải đâu! Ừm, kì thực truyện này chắc là kiểu song tuyến ấy! Ở trong đám thịt loạn thất bát tao còn có tuyến phụ! Cậu có nhớ em pháo hôi lực chiến đấu level max không? Cái người yêu thầm Lê Quân Kì ấy?!" ( Đoạn này editor không hiểu lắm nên chém theo những gì mình hiểu thôi. Có gì sai sót mọi người bỏ qua nhé.)
"A, là người đó! Khá có ấn tượng, nhưng tại sao lại nhắc tới anh ta?"
"Cố Đình Kha và anh trai Lê Quân Kì chạm mặt nhau tại Anh sau đó biết hết thảy mọi chuyện, tức sùi bọt mép về nước."
"Sau đó?!"
" Tớ nhớ là đã từng kể với cậu là tên ngốc Vinh Hiên kia muốn giúp thụ dạy dỗ Cố Đình Kha cuối cùng lại bị Cố Đình Kha chỉnh lại tới thê thảm rồi mà? "
"Vậy hai người này có quan hệ gì sao?"
"Tớ bảo nhé..."
Lê Quân Kì cố gắng muốn nghe rõ chuyện sau này, nhưng hai giọng nói kia lại càng ngày càng mơ hồ, tay hắn vươn ra, muốn giữ lại giấc mơ kì lạ này.
"Hộc... Hộc..." Lê Quân Kì giật mình từ trong mơ tỉnh lại, trong bàn tay đang nắm chặt đương nhiên chỉ có không khí lành lạnh của ban đêm.
Hắn dồn dập thở dốc, đưa tay cầm lấy di động bên đầu giường, trong nháy mắt, ánh sáng màn hình đâm tới khiến hắn đóng chặt hai mắt, sau đó hé hờ mắt, mơ hồ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình---
Rạng sáng, 4 giờ.
Cố Đình Kha... Vì hắn chết mà báo thù ư? Anh ấy... Anh ấy sau này sống ra sao..."
Lê Quân Kì ném điện thoại sang một bên, ngã xuống giường, nhưng mà hắn đã không còn buồn ngủ nữa....