Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 14



"Vừa rồi không biết ai gọi cho cậu. À, còn tự dưng tắt máy mà không có lí do, cậu tự xem có cần gọi lại cho họ hay không đi." Nghe được tiếng bước chân đi ra từ phòng tắm, Lục Triết vừa lau nhà vừa nói.

Lê Quân Kì dùng khăn mặt tuỳ tiện lau qua nước trên tóc, cầm điện thoại trên bàn lên.

Cuộc gọi đã nhận...

Dãy số này... Lê Quân Kì nhếch miệng cười, thế giới này cũng thật là thần kì, cái dãy số này giống y như đúc dãy số Sở Khanh Hoa dùng vào năm đó.

Nói gì nhỉ?

Lê Quân Kì liếc nhìn Lục Triết đang còng lưng lau sàn nhà, đặt điện thoại di động về chỗ cũ:" Lục Triết, máy sấy để chỗ nào vậy?"

" Trong ngăn thứ hai cái tủ kia!"

Quản y nói gì làm gì? Hắn không muốn nghe, càng không muốn biết, Lê Quân Kì mở máy sấy, làn gió ấm áp nổi lên, thổi tan hơi ẩm...

...

" Đình ca, em nhớ là anh có nhắc đến em họ của anh Đường Điềm cũng đang học đại học tại Pennsylvania nhỉ? Anh còn cho em xem cả ảnh chụp thời trung học của cô ấy."

"Ừ, đúng rồi, làm sao thế? Nó đi tìm em?"

" À, không phải. Xem như là tình cờ gặp gỡ đi, mặc dù ngoại hình của cô ấy có thay đổi một chút nhưng nhớ lại anh đã từng nhắc tới với em tên tiếng anh của cô ấy và tấm ảnh kia, nên em vẫn có thể xác định được đó là cô ấy."

"Nó đi sang đó chắc là sớm hơn em tầm hai, ba năm gì đó. Anh có nhắc đến em với nó. Nếu có thời gian rảnh thì nó sẽ liên lạc với em, coi như thay anh chăm sóc em."

"Ha ha ha, Đình ca, anh làm vậy chẳng lẽ là muốn thay thế anh trai em luôn à?"

" Ai bảo em gọi anh hai chữ Đình ca chứ?"

" Đúng rồi, anh cho em số điện thoại của con bé, để đến lúc nó liên lạc với em không bị em tắt bỏ. Còn nữa... có việc thì tìm nó cũng dễ hơn một chút, em nhớ kĩ nhé..."

Tắt MSN, Lê Quân Kì nhìn dãy số màu đen trên Notebook, có chút sững sờ, vươn ngón trỏ sờ lên dấu bút trên trang giấy.

Liệu có nên... thử liên hệ không?

Sự tò mò của con người thật sự rất nặng, Lê Quân Kì thở dài đóng Notebook lại...

...

Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi qua, không ngờ rằng sau hôm đó Sở Khanh Hoa lại không tiếp tục quấy rối nữa, có lẽ là do vướng mắc chuyện giữa y và Đường Điềm chưa được giải quyết, mỗi tội hắn không biết đó là chuyện gì.

Thời điểm chương trình học thoải mái,Lê Quân Kì bắt đầu cùng Lục Triết đến sân bóng rổ để chơi bóng rổ hoặc đánh cầu lông trong công viên nhỏ mỗi tối, ban đêm gió thổi rất mát, chỉ là có một số lúc cầu lông sẽ bị gió thổi bay sang một bên khiến người ta cực kì khó chịu.

Hầu hết các tin tức đến từ phía anh trai đều rất tốt, dù đầu cơ bất động sản ở đời sau cực kì bị lên án, nhưng hiện tại, đó là cách để hốt tiền nhanh nhất.

Chỉ là... cho tới bây giờ, bản thân hắn vẫn là một tên đàn ông không có sự nghiệp mà thôi. Lê Quân Kì nghĩ như vậy, cảm thấy có chút buồn bực.

...

Sáng sớm cuối tuần, cánh cửa phòng màu nâu bị gõ nhẹ, Lục Triết vác cái đầu bù xù vừa ngủ dậy, dụi dụi mắt mở cửa.

" Xin hỏi, Lê Quân Kì sống ở đây phải không ạ?"

Đứng bên ngoài cửa là một cô gái có diện mạo thanh lệ, mái tóc xoăn màu rượu vang ôm lấy hai má, mặc một chiếc váy liền áo xinh đẹp.

Như một vì tính tú vậy!!!

Lục Triết đưa tay vò đầu bứt tóc:" Lê Quân Kì sao? Cậu ấy đúng là ở đây."

Lục Triết quay đầu lại nhìn thấy sau cánh cửa phòng ngủ khép hờ Lê Quân Kì vẫn đang đắp chăn ngủ ngon lành, bèn mở cửa ra:" Vậy cô cứ vào nhà trước đi đã."

Cô gái ngoài cửa gật đầu, lững thững đi vào.

"Cô ngồi sô pha đi, tôi đi pha chút trà tiện thể gọi Lê Quân Kì dậy." Lục triết cười với cô gái, xoay người bước vào phòng ngủ.

" Quân Kì, Quân Kì, Lê Quân Kì, mau tỉnh đi!"

Lê Quân Kì hơi hé mắt, đưa tay đẩy đầu Lục Triết sang một bên, than nhẹ:" Ngủ thêm chút nữa đi."

" Có một cô gái xinh đẹp tới tìm cậu đó, tỉnh, tỉnh, cậu ở bên ngoài rốt cuộc có mặc nợ phong lưu không vậy? Người ta đã tìm cả tới cửa rồi kìa."

"Cô gái?" Đầu óc ngủ đến mờ mịt của Lê Quân Kì cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, hắn lộn một vòng đứng lên, lao vào phòng tắm.

" Nhất định là đã sảy ra chuyện gì đó không thể cho ai biết." Lục Triết nhìn động tác nhanh nhẹn của Lê Quân Kì đưa ra đánh giá chính xác.

...

"Mời uống trà." Lục Triết bưng chiếc ly thủy tinh đựng chất lỏng màu xanh đặt lên bàn, cô gái cười nhẹ, bưng lên nhấp một ngụm, nói:" Mang từ trong nước sang à?"

" Vâng, ngày nghỉ về đó thuận tiên cầm theo gói trà nhỏ, hê hê, tôi là người thành phố B, hương vị trà của chúng tôi pha ra, tôi rất tin tưởng."

" Quả thật là trà ngon..."

Ước chừng năm sáu phút sau, Lê Quân Kì từ phòng ngủ đi ra.

"Cậu chính là Lê Quân Kì?" Khi cô gái nhìn thấy Lê Quân Kì, gương mặt nháy mắt nhăn lại, đầy vẻ không hài lòng.

"Chị là em họ của Đình cá, chị Đường Điềm phải không?" Lê Quân Kì cười, hướng đi đến một bên sô pha mà ngồi.

Lục Triết mơ hồ cảm nhân được bầu không khí kì quái, vội vàng cười nói:" Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi về phòng chơi game."

Nói xong cậu ta bèn đứng dậy, chạy vào phòng ngủ nhanh như gió.

...

"Ngày đó tôi nhớ rõ là cậu nói cậu không phải bạn của Sở Khanh Hoa..."Đường Điềm nhấp thêm một ngụm trà, chậm rãi nói:" Tôi mạo muội hỏi một chút, cậu và Sở Khanh Hoa có quan hệ gì? Không phải bạn bè mà lại cùng nhau đi ăn sáng?"

Mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của Lê Quân Kì đan vào nhau, thân thể hơi ngả về phía trước:" Giữa chị và tên đó đã sảy ra chuyện gì vậy?"

Đường Điềm cưỡi khẽ một tiếng:" Sao nào, còn chưa trả lời vấn đề của tôi đã muốn moi chuyện từ miệng tôi à?"

Lê Quân Kì lắc đầu cười:" Tôi và Sở Khanh Hoa không có quan hệ gì cả, chỉ là anh ta đã từng... Tỏ tình với tôi thôi."

Đường Điềm nhìn Lê Quân Kì từ trên xuống dưới một lượt:" Hồi đó tên đó còm chủ động như vậy? Xem ra mấy năm nay đẳng cấp tăng lên không ít nhỉ!?"

"Nhưng trông cậu có cái bộ dạng trời sinh này, chẳng trách tên đó lại vội vàng muốn thu về tay."

" Kẻ phiền phức như vậy, tôi cũng lười nhắc đến với cậu, giả người tốt khắp nơi, đi đâu cũng ăn mặc chỉnh tề giả bộ cao thượng, cậu tốt nhất nên tránh xa tên đó ra một chút." Đường Điềm nói xong, lấy ra từ trong túi sách một tấm danh thiếp.

" Đây, cái này là cho cậu, anh chị một dặn dò mười dạy bảo chị phải chiếu cố cậu thật tốt, tính tình chị nóng nảy, nội tâm cũng khô khan nên không biết chiếu cố cậu, thế nhưng có chuyện gì thì cứ gọi, chị sẽ dốc hết sức giúp đỡ."

Lê Quân Kì gật gật đầu.

Đường Điềm tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy vuốt tóc, khẽ cười:" Vậy chị đi trước."

Lê Quân Kì đứng dậy:" Chị Đường Điềm, để em tiễn chị một đoạn."

"Tiễn đưa cái gì, không cần phiền, chỉ cần cậu và tên gia hỏa kia không có quan hệ gì với nhau là được. Khó khăn lắm mới có người anh trai chị nhọc lòng nhờ vả chiếu cố, chị tuyệt đối có thể vì cậu mà kề dao sát cổ."

Nhìn Đường Điềm nhỏ nhắn xinh xắn lại nói ra những lời mạnh mẽ như vậy Lê Quân Kì bật cười:" Cảm ơn chị."

Đường Điềm cũng cười, bước nhanh tới mở cửa:" Vậy nhé, nhớ liên lạc với chị, tạm biệt."

Lê Quân Kì gật đầu nhìn Đường Điềm đóng cửa lại.

Hắn cúi đầu, danh thiếp trong tay ghi lại danh tính của Đường Điềm, số điện thoại và tên công ty.

Công ty này...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv