Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi, chính phủ bắt đầu có ý tưởng thu hút đầu tư và cũng đưa ra rất nhiều ưu đãi cho các nhà đầu tư lần đầu tới phát triển ở thành tây.
Theo quy hoạch, quảng trường nằm ở trung tâm ngăn cách với khu phố thương mại bởi một con đường 2 chiều cho 4 ô tô chạy song song. Sẽ có một lượng lớn các thương gia giàu có tới đây định cư, phía sau khu thương mại là khu dân cư và một số tòa nhà nằm rải rác, các tòa nhà văn phòng và các loại tương tự cũng đang được quy hoạch.
Rõ ràng, phía tây thành phố này sẽ trở nên thịnh vượng, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mà việc lập kế hoạch đầu tư, chỉ có Lê Quân Minh phụ trách, về phần Lê Quân Kì ở xa thành phố C, hắn vẫn đang tận hưởng quãng thời gian đại học ít ỏi của mình một cách thoải mái và nhàn hạ.
...
" A Kì, đây là đồ của một em gái học nghệ thuật nhờ tôi đưa cho cậu." Tô Kì cười, ném hộp socola được gói rất cẩn thận cho Lê Quân Kì.
Gần 4 năm rèn luyện đã khiến thanh niên luống cuống khi ném bóng trúng người ngày nào trở nên thành thục, đuôi mắt đầu mày toát ra một chút tao nhã.
" Nghệ thuật?" Lê Quân Kì nhận hộp socola đặt lên bàn:" Sao tôi không nhớ mình có quen cô gái nào làm nghệ thuật nhỉ?"
" Nhất định phải quen biết sao, người ta bị cậu thu hút, sắp tốt nghiệp rồi bèn liều thổ lộ một phen, thành công hay thất bại thì cũng không tiếc nuối nữa." Tô Kì xoay người lại, một bên phun tào...
Lê Quân Kì không quan tâm lời tỏ tình trước tốt nghiệp, ngẩng đầu hỏi:" Lão Tô, cậu không tính đi phỏng vấn sao?"
" Tôi? Phỏng vấn?" Tô Kì cười lắc đầu:" Không được, tốt nghiệp xong tôi định về thành phố X tìm một công ty nước ngoài để bắt đầu."
" Nhất định phải về thành phố X?" Lê Quân Kì nhíu mày:" Ừm, tôi không có ý này, lão Tô, cậu trở về thành phố X là ý kiến của bố mẹ cậu, hay là chủ ý của chính cậu?"
" Nói thật, bố mẹ tôi không muốn tôi ở quá xa, nhưng cũng chưa có đề cập đến. Tuy rằng thành phố X không phát triển như thành phố C cơ mà cũng không tệ lắm. Tôi nghĩ trở về đó làm việc cũng tiện thể chăm sóc bố mẹ, nên.."
" Đấy là ý của cậu?"
" Ừ."
"...Lão Tô, cậu có chấp nhận công tác ở thành phố khác không?"
" A Kì, chúng ta là đàn ông, có cơ hội ra ngoài lang bạt cũng là một niềm vui."
Lê Quân Kì nghe được lời này, cảm thấy trong lòng đã có quyết định.
Tô Kì, người này nhát gan, tính cách có chút nhu nhược nhưng lại có một bộ óc linh hoạt và đáng tin cậy. Tuy không thích hợp cùng nhau gây dựng sự nghiệp lại có thể tuyển vào công ty trong nhà thì khá hữu dụng.
Về phần bản thân Lê Quân Kì, nghiên cứu sinh nhất định phải học, hắn cũng đã chuẩn bị các loại tài liệu ứng tuyển khác nhau, cách đây không lâu cuối cùng hắn cũng nhận được lời mời của đại học Pennsylvania. Đi Mĩ du học đã là ý định từ lâu, chỉ là nghĩ đến quốc gia xa lạ kia còn có một Sở Khanh Hoa đang sinh sống, thật khiến người ta phiền lòng.
Còn may, đại học Pennsylvania nằm ở Pennsylvania, cách đại học Duke ở North Carolina hai tiểu bang, dù cho khoảng cách này về cơ bản chẳng là gì.
" Được rồi, sau khi tốt nghiệp thì chúng ta lại nói tới vấn đề này."
" Sao nào? Muốn giới thiệu việc làm cho tôi sao? Ha ha, tôi sẽ đợi. À phải rồi, ban nãy tôi tới đây tìm cậu có gặp đàn anh Cố ở phía sân vận động đó."
Ngay khi câu nói kia kết thúc, điện thoại Lê Quân Kì bắt đầu đổ chuông.
" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lão Tô, tôi đi trước."
" Cút mẹ cậu đi ha ha..."
" Đình ca."
Lê Quân Kì cầm điện thoại, chậm rãi đi xuống tầng ba, nhìn thấy Cố Đình Kha đứng trước tấm gương sát đất lớn ngắm chính bản thân mình liền nảy ý xấu hô to.
Cố Đình Kha thản nhiên như không có gì bước tới, nở nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn với hắn.
Lên mặt.
Lê Quân Kì âm thầm bĩu môi.
Hai năm nay, Lê Quân Minh quá mức bận rộn, trừ bỏ kì nghỉ hè về nhà có gặp vài lần những lúc khác rất khó thấy mặt. Mà Cố Đình Kha thì công tác khảo sát trong nước và thành phố C là chủ yếu nên có thể thường xuyên đến đại học K tìm Lê Quân Kì chơi đùa.
" Mời em ăn một bữa tiệc lớn, có đi không?" Cố Đình Kha cười, dùng thủ đoạn dỗ dành trẻ con với Lê Quân Kì.
" Bữa tiệc lớn với sủi cảo Đông Bắc hay mì sợi Lan Châu." Mặt Lê Quân Kì không chút cảm xúc.
" Thôi, chúng ta kiếm một quán bar nhỏ ngồi đi." Cố Đình Kha nhún vai, có chút bất đắc dĩ.
" Đi."
...
" Em nộp đơn vào đại học Pennsylvania?"
" Em vừa nhận được thư mời."
" Anh trai em sẽ rất vui khi biết điều này." Cố Đình Kha nhấp ngụm rượu Tequila màu trắng bạc, thở dài nói.
" Anh trai... anh ấy tự nhiên sẽ vui." Lê Quân Kì cười nhẹ.
Đèn trong bar rất mờ, phía trên còn có đèn màu xoay qua xoay lại, chiếu ra bóng người lập lòe mờ mịt. Gương mặ đẹp như dao khắc của Lê Quân Kì trong khung cảnh sáng tối đan xen lại càng có vẻ rung động lòng người. Trong một khoảnh khắc kia, tim Cố Đình Kha lỡ mất một nhịp, nhưng anh nhanh chóng ổn định lại tâm lý, cười:" Học xong rồi, em trở về thành phố A sao?"
Lê Quân Kì có chút buồn cười, Cố Đình Kha hỏi câu y hệt câu vừa rồi hắn hỏi Tô Kì.
" Em muốn giúp đỡ anh trai." Lê Quân Kì liếm miệng cốc một cách vô thức:" Chỉ là... em còn có việc muốn làm."
Môi Lê Quân Kì rất mỏng lại nhạt màu, đầu lưỡi đỏ tươi bỗng nhiên lộ ra kia có chút mê hoặc lòng người.
Cố Đình Kha cúi đầu không nhìn Lê Quân Kì nữa, thay vào đó, anh nghịch ly rượu trong tay:" Vậy nên?"
" Vậy nên... chuyện sảy ra sau này, chúng ta hãy để sau này nói."