Hàn Vũ cứng người đứng tại chỗ, phỏng đoán một phen sức mạnh cường tráng giấu trong tây trang của đối phương, lại ngầm cân nhắc một chút bản thân gần đây gia tăng huấn luyện, cùng với sức bật thân thể hiện tại, đột nhiên tự tin hơn, mình cũng không phải không có chút phần thắng.
Sau lại liếc mắt Tả Duy Đường càng đi càng gần, trong lòng ngược lại hung hăng nhận định, cho dù đánh không lại, chạy trốn nhất định kịp.
Giữa điện quanh hỏa thạch, suy nghĩ trong đầu đã định ra, vừa quay đầu, dưới chân đang định hoạt động, đột nhiên một cái khóa họng trí mạng đánh tới, cổ Hàn Vũ đã bị khuỷu tay Tả Duy Đường phía sau khống chế gắt gao.
Độ mạnh yếu khống chế cực tốt, không làm cậu bị thương, cũng không để cậu thoải mái, thậm chí, ngay cả một chút cảm giác cọ xát cũng không có, nhưng hoàn hoàn toàn toàn ngăn cản hành động của Hàn Vũ.
(này thì chạy =)))
Tả Duy Đường cao hơn Hàn Vũ non nửa cái đầu, nếu thật sự so đo về chiều cao, thật ra cũng không quá áp bách người khách, nhưng sức lực Tả Duy Đường hiển nhiên đã là thể trạng đàn ông trưởng thành, vai rộng lớn, cực kì cường tráng.
Cơ bắp trong người Hàn Vũ cũng rất có sức lực, nhưng so với thể trạng Tả Duy Đường, lập tức có vẻ gầy yếu thuộc về thiếu niên.
Bởi vậy, Tả Duy Đường đứng sau dùng khuỷu tay khóa cổ Hàn Vũ, liền khiến Hàn Vũ cực kì cảm thấy áp bách.
Hàn Vũ hơi hơi nhích về phía sau, muốn cánh tay Tả Duy Đường tận lực cách cổ mình xa chút, kết quả phát hiện đều phí công, trong lòng chán nản, đồng thời thầm hận: có luyện nữa cũng công cốc!
“Muốn chạy?” Hơi thở nóng rực đằng sau toàn bộ phun lên tai Hàn Vũ, khiến cậu không nén nổi run lên.
Người phía sau nhạy cảm nhận ra phản ứng này của cậu, giống như nổi lên hứng thú, lại cố ý thở ra một hơi lên tai cậu, “Em có thể chạy tới nơi nào?”
Hàn Vũ cường ngạnh khắc chế run rẩy mang theo một chút sảng khoái dâng lên sau lưng, thẳng lưng, dùng sức né tránh, bỏ khuỷu tay của Tả Duy Đường ra, trưng khuôn mặt bình thản xoay người, nhìn Tả Duy Đường: “Tôi thật sự không biết anh đang chơi trò gì, nhưng mà, mặc kệ là trò chơi gì, tôi đều không có hứng thú.”
Tả Duy Đường sờ sờ cằm, tuy trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh khắc chế như trước, nhưng hứng thú trong mắt lại từng chút lộ ra tính cách ác liệt của người này.
“Trò chơi? Ai nói với em đây là trò chơi?”
Hàn Vũ rất nhìn thẳng y một cái, sau đó lại dời tầm mắt, giọng bình thản hỏi lại, “Nếu không phải thì là cái gì?”
Tả Duy Đường tiến lên từng bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đưa tay nâng mặt Hàn Vũ lên, nhìn thẳng cậu, “Không phải trò chơi, đây là suy nghĩ của tôi, không phải chơi đùa một chút.”
Có lẽ, ban đầu, Tả Duy Đường cảm thấy mình chỉ đang chơi một trò chơi mình vừa qua loa chú tâm vào, nhưng hiện tại…..
Ngón cái của Tả Duy Đường dán trên má Hàn Vũ không tự chủ trượt vài cái, hưởng thụ xúc cảm nhẵn nhụi này — tin tức về người này càng nhiều, lại càng cảm thấy người này, càng ngày càng hợp khẩu vị y, khiến y giống con thú biết được mùi ngon, càng thêm tham lam.
Trò chơi nhất thời căn bản không thể thỏa mãn y!
Hàn Vũ giật mình, vì lời nói….không thèm giấu diếm của người này, đồng thời cũng vì da gà không ngừng nổi lên trên cổ mình.
“Bốp” một tiếng, Hàn Vũ vỗ rớt cái tay hạnh kiểm xấu trên cổ mình, nhăn lông mày thanh tú nhìn y, miệng nhẹ giọng nói: “Đó là suy nghĩ của anh.”
Tả Duy Đường cũng im lặng nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm nhìn không ra đang nghĩ gì, đột nhiên đối diện Hàn Vũ, lộ ra một nụ cười tự tin và thông suốt: “Em chưa từng nghĩ tới? Em không muốn thử xem có thể tìm được thứ em muốn không? Em không biết là….. con người phải đi theo trái tim, mới có cảm giác còn sống sao?”
Hàn Vũ trong lòng cuộn trào cực kì, cảm thấy mình bị người này nhìn chằm chằm mà miệng khô lưỡi khô, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi khô khốc, “Nào có nhiều chuyện hài lòng như vậy?”
Quay mặt đi, nhìn nghiêng, không nhìn ánh mắt có thể mê hoặc lòng người kia nữa.
“Sao không có? Không để ý ánh mắt người khác, không nghe lời người khác nói, em sẽ phát hiện, nơi nơi đều có đường có thể thuận theo trái tim!” Hai tay Tả Duy Đường khoanh trước ngực, rất có cảm giác nhìn từ trên xuống.
Hàn Vũ mâm miệng không đáp, cũng không có gì hay để đáp. Cậu và y, bản chất không giống, một người sớm đã quen thỏa hiệp với trật tự xã hội, người kia, lại là người ném sau đầu trật tự thậm chí tình cảm thân nhân, sao có thể có cùng chung ý tưởng.
Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ không lên tiếng trả lời, vô cớ đen mặt, vô cùng chán ghét loại cảm giác này, rõ ràng là vẻ mặt không ủng hộ, nhưng cố tình ra vẻ tôi chấp nhận ý kiến của anh.
“Đi thôi!” Tả Duy Đường tiến lên bắt lấy cổ tay Hàn Vũ, kéo vào trong xe.
“Anh lại muốn tha tôi đi đâu?” Hàn Vũ sụ mặt, tự cảm thấy vĩnh viễn không bắt kịp sóng não của người này, bọn họ căn bản không cùng một tần số.
“Về trường em.” Tả Duy Đường không quay đầu là nói, tới bên xe, giống như nhét hàng hóa, cuốn cuốn Hàn Vũ nhét vào ghế phó lái, sau đó ngoặt qua ghế lái, sau khi thắt dây an toàn cho mình, liếc mắt thấy Hàn Vũ còn ngồi yên một bên, vẫn không nhúc nhích.
Thấy bản mặt Hàn Vũ ngốc nghếch, không muốn nhìn mình thêm chút nào, Tả Duy Đường nhẹ nhàng gõ gõ tay lái, lại đột nhiên cởi bỏ dây an toàn của mình, nghiêng người sang giúp Hàn Vũ thắt dây an toàn.
Hàn Vũ bị Tả Duy Đường đột nhiên kề sát vào dọa sợ, còn chưa kịp mắng ra tiếng, đã bị động tác cúi đầu thắt dây an toàn cho mình nghẹn trở về.
Vẻ mặt cậu phức tạp hạ mắt nhìn Tả Duy Đường dựa trước người mình thắt dây an toàn, khô khốc chép miệng, không lên tiếng.
Khi xe rốt cuộc chạy đi, bên trong xe lại lâm vào trầm mặc quái dị, mà cảm giác quái dị trong sự trầm mặc này lại chỉ có mình Hàn Vũ cảm thấy.
Còn Tả Duy Đường?
Ha, người ta rất nghiêm túc, hết sức chăm chú lái xe, giống như không hề nhớ tới ngồi bên cạnh y còn có một người sống sờ sờ.
Xe dừng lại, Hàn Vũ vội vàng kích động muốn cởi dây an toàn xuống xe.
“Chờ một chút.” Ngay khi Hàn Vũ muốn đẩy mở cửa xe, Tả Duy Đường đột nhiên lên tiếng, kéo Hàn Vũ lại, đè về chỗ ngồi.
Hàn Vũ nhìn y.
“Còn nửa tháng nữa, các em sẽ nghỉ đúng không?” Tả Duy Đường lên tiếng.
“Anh hỏi cái này làm gì?” Hàn Vũ hỏi lại.
Tả Duy Đường cười cười hứng thú không rõ, muốn đưa tay xoa đầu đinh của Hàn Vũ, bị Hàn Vũ quay đầu tránh đi.
“Có lẽ…..” Tả Duy Đường không ngại cười cười, tay hẫng, trượt tới vai Hàn Vũ, chậm rãi dán vào, “Em có thể thử xem….”
Lời còn chưa dứt, miệng đã phủ lên.
Hàn Vũ ngạc nhiên, lập tức mùi thuốc lá thản nhiên xâm chiếm khoang miệng và yết hầu cậu, theo bản năng, Hàn Vũ muốn há mồm ngăn cản, lại bị đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước, càng thêm tùy ý xông vào, thành trì trong khoang miệng từng tấc thất thủ, cho đến cuối cùng hoàn toàn tan vỡ, tùy ý đối phương xâm lược.
Cuối cùng, trong trạng thái đần độn của Hàn Vũ, Tả Duy Đường có chút mỹ mãn buông tha cậu, lúc lái xe mình đi, còn thấp giọng cười nói với Hàn Vũ đứng ngoài cửa xe: “Có thể thử xem, đi được bao xa, không phải giậm chân tại chỗ là có thể đoán được.”
Lúc Hàn Vũ từ đường nhỏ tới cổng lớn, trong đầu bỗng xẹt qua một ý niệm — người này tốt xấu không dừng xe gần cổng trường, coi như giữ chút mặt mũi cho mình!
Ý niệm này vừa xẹt qua đầu, cậu vừa hận không thể hung hăng đánh mình hai cái — mày quả nhiên là con cừu, có một ngày bị ăn, còn lo lắng con sói ăn không thỏa thích!
Hàn Vũ vào cổng trường, trong nháy mắt cuối cùng cậu còn có thời gian và cơ hội có thể nhớ lại, chung quy quên mất chuyện quan trọng nhất — Tả Duy Đường hỏi mình khi nào nghỉ để làm gì?
Mà qua thôn này rồi*, Hàn Vũ không có thời gian và tinh lực nghĩ tới cái này nữa.
(*chỗ này là cách nói theo câu, qua thôn này rồi chưa chắc phía trước có tiệm trà hay khách điếm, đại khái giống như bỏ qua cơ hội này chưa chắc lần sau sẽ có cơ hội nữa)
Các đơn hàng cần chế tạo trong tay, cùng với tốp năm tốp ba hối hàng, Kinh Vĩ Quốc thời thời khắc khắc theo dõi việc học, thi cuối kì đến, cùng với sư phụ hời thường thường triệu kiến và khảo sát, khiến Hàn Vũ hoàn toàn biến thành một con quay thường xuyên xoay quanh, không có chút thời gian nghỉ ngơi.
Đợi khi Hàn Vũ tiếp nhận một đống đơn đặt hàng trong kỳ nghỉ cuối cùng Quý Ly đưa tới, Hàn Vũ mới đột nhiên ý thức được, lại một kì nghỉ tới rồi……
Mà nơi dừng chân trong kì nghỉ cậu còn chưa tìm được, sầu nhất là, cho dù hiện tại cậu ý thức được điều này, cũng rút không ra thời gian đi tìm chỗ ở.
Sư phụ bên kia ban nhiệm vụ mới, trước kì nghỉ đông, phải gặm xong danh sách cơ bản ông giao cho, cuộc thi bên trường đã vào giai đoạn mấu chốt, đơn hàng mới của Quý Ly, đều là các cô nàng muốn mua dồn để nghỉ đông xài, số lượng vô cùng lớn.
Cuộc thi ôn tập trùng trùng đè nặng, Hàn Vũ dùng chút thời gian rảnh có được, toàn bộ dồn vào chế tạo sản phẩm dưỡng da và túi trà — sự nghiệp của cậu mới vừa khởi sắc, không thể bỏ dỡ.
Thẳng đến thời điểm môn thi cuối cùng chấm dứt, Hàn Vũ mới hung hăng thở ra một hơi, quăng mình lên giường ktx, trong lúc đó miễn cưỡng nhận điện thoại của Quý Ly, cô đã bán tất cả hàng ra, trừ nguồn vốn lưu động tồn tại trong tài khoản tiết kiệm chung của bọn họ, lợi nhuận đã tiến hành phân phối lần đầu rồi, bảo Hàn Vũ tự mình đi xem.
Chiều hôm nay cô sẽ ngồi xe lửa về quê!
Hàn Vũ thản nhiên đáp lời, trừ bỏ biết tài khoản mình nhiều ra một khoản tiền, khiến cậu hơi hơi hưng phấn một chút, không gì có thể ngăn cản cậu chạy vào vòng tay của Chu Công nữa — liên tiếp một tuần, gần như không ngủ tròn một đêm, phải cảm tạ Thượng Đế cho cậu một thân thể trẻ tuổi thế này, để cậu chống đỡ được tới hiện tại.
Một giấc này ngủ thẳng tới khi thiên hôn địa ám (trời tối) mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại, ba tên khác trong ktx đều ở, còn tất cả vây quanh nhau, chít chít oa oa giống con chuột bàn bạc cái gì đó.
Hàn Vũ cảm thấy bản thân trong khoảng thời gian này mệt muốn chết, cho dù ý thức thanh tỉnh, cũng lười nhúc nhích như cũ, vẫn miễn cưỡng nằm trên giường, từ từ nhắm mắt nghe ba tên ở dưới lại muốn làm trò gì.
“Vậy phải làm sao? Này không được, kia cũng không được? Chẳng lẽ Tết nhất để Ngũ một mình lẻ loi trải qua?” Giọng An Húc Dương tức lên hơi cao một chút.
Hàn Vũ nằm trên giường, mày tự nhiên nhướng lên — kì nghỉ này đi chung với nghỉ Tết….. cậu vô ý thức nghĩ, một ngày lễ đoàn viên…..
“Nhà em và A Lãng đều ở đây mà, sao có thể để Ngũ trải qua một mình? Hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp là làm sao, lừa Ngũ tới, cậu ấy khôn như quỷ ấy, lại không muốn nợ nhân tình, rốt cuộc lấy cớ gì có thể để cậu ấy trải qua với chúng ta?” Kỳ Lân tức giận đáp lại An Húc Dương một câu, lão đại cái gì cũng tốt, chỉ có rất lỗ mãng.
“Lấy cớ? Cậu muốn lấy cớ gì?” An Húc Dương ngây ngô hỏi lại.
“Chỉ là chưa nghĩ tới lấy cớ gì để Ngũ từ chối không được a!” Kỳ Lân phiền não gãi gãi đầu đinh của mình.
“Tôi nghĩ…..” Nguyên Lãng thanh thanh cổ họng mở miệng, khiến ánh mắt lấp lánh của hai người nhìn qua, “Có lẽ, chúng ta lấy cớ gì cũng không tác dụng, trực tiếp hỏi Ngũ là được!”
“A?” Hai tên không sờ được ý nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị.[1]
“Này…..” Nguyên Lãng bĩu môi ý bảo bọn họ quay đầu nhìn Hàn Vũ đã ngồi dậy, không tiếng động nở nụ cười.
—
Chú thích:
[1] gốc丈二和尚摸不着头脑: nghĩa đen là sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng/ nghĩa bóng là mù mờ, chẳng hiểu gì cả.
Xuất phát từ một điển tích…..nào đó.