Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Tần Hiên từ từ trong tu luyện tỉnh lại, dùng một loại tư thế kì dị giãn thân thể
Đây là Thần Ma Luyện Thể Đồ, đối với thân thể rất có lợi.
Đây là lúc trước Tần Hiên từng ở chiến trường thần ma đoạt được, lấy thân thể hắn hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng thi triển tầng thứ nhất, tôi luyện thân thể.
Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, Tần Hiên người đầy mồ hôi ra khỏi phòng, định đi tắm.
Vừa mở cửa phòng tắm, liền nghênh đón một bóng người, suýt nữa là đụng trúng.
“Ngươi làm gì đó?” Hà Vũ hoảng sợ, tức giận nhìn Tần Hiên.
Tần Hiên khẽ nhíu mày, nói: “Đi tắm!”
Hắn đánh giá Hà Vũ, một bộ đồ ngủ đem dang người mới lớn che lấp, hai chân trắng như ngọc khiến người ta hoa mắt.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không vào nhanh đi!” Hà Vũ nghiến răng, oán giận nói
Nàng đóng sầm cửa, trở về phòng mình.
Tần Hiên khẽ lắc đầu, cười đi vào.
Sau khi tắm rửa sảng khoái, hắn về phòng mình, thay quần áo, định đi Minh Tâm Hồ tu luyện.
Mới vừa xuống lầu, hắn hơi ngẩn ra.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Tiểu Nghị đang ở dưới lầu yên lặng chờ đợi, nhìn thấy Tần Hiên ra tới, không khỏi mừng rỡ.
“Tần tiên sinh, Mạc lão bảo tôi chờ cậu!” Tiểu Nghị nói: “Dược liệu cậu cần đã chuẩn bị xong!”
“Nhanh như vậy?”
Tần Hiên hơi kinh ngạc, hắn biết thân phận Mạc lão bất phàm, nhưng là trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.
“Đi thôi!”
Hắn nhẹ gật đầu, lên xe rời đi.
Trên lầu, Hà Vũ tình cờ nhìn thấy cảnh này xuyên qua mép giường, có chút nghi hoặc, nhưng nhanh chóng lộ ra vẻ khinh thường.
“Một chút cầu tiến cũng không có, thật không biết tỷ nghĩ gì nữa!”
……
Biệt thự Nguyệt Minh, nằm trên núi Nguyệt Minh cạnh Minh Tâm Hồ.
Khu biệt thự này được xưng là khu biệt thự đệ nhất của thành phố Tĩnh Thủy, động đến liền là giá ngàn vạn, đặc biệt là trên đỉnh núi Nguyệt Minh, có một biệt thự đệ nhất được mệnh danh là hòn ngọc của Tĩnh Thủy, nghe đồn rằng căn biệt thự này được bán với cái giá trên trời 38 triệu tệ, đúng là xứng danh đệ nhất biệt thự của Tĩnh Thủy
Mà điểm đên của Tần Hiên cùng Tiểu Nghị chính là hòn ngọc này, đệ nhất biệt thự của thành phố Tĩnh Thủy
"Tần tiên sinh, tới rồi!”
Sau khi xuống xe, Tiểu Nghị cung kính mời Tần Hiên bước xuống.
Tần Hiên cười nhạt, ở trên xe hắn cũng đã hỏi rõ thân phận của Mạc lão và Tiểu Nghị.
Tiểu Nghị tên thật là Mạc Vân Nghị, là chi thứ Mạc gia, cha mẹ mất sớm, đi theo Mạc lão đã nhiều năm.
Mà Mạc lão, tên thật là Mạc Tranh Phong
Nghe cái tên này, Tần Hiên nghĩ tới Mạc Tranh Phong, Mạc gia lão thái gia.
Là bá chủ nhiều tỉnh Lâm Hải, dậm chân một cái cũng khiến một tỉnh chấn động. Địa vị cực kì cao quý, kiếp trước Tần Hiên cũng chỉ mới nghe tên, không nghĩ tới hắn vô tình lại chọn Mạc Tranh Phong làm người hỏi đường.
“Mạc lão đang chờ cậu bên trong!”
Tiểu Nghị thấp giọng nói, mang theo Tần Hiên đi vào biệt thự.
Ngay khi Tần Hiên bước vào biệt thự, Mạc lão liền đứng dậy.
“Tần tiên sinh!”
Mạc Tranh Phong mỉm cười, chắp tay đứng ở phía sau.
Tần Hiên nhàn nhạt cười, nói: “Dược liệu đã chuẩn bị xong?”
“Tất cả đều ở đây!” Mạc Tranh Phong cười, trước mặt hắn có một cái rương nhỏ, đựng đầy dược liệu.
“Đã vậy, để cho ta một gian phòng!”
Tần Hiên gật đầu, hắn cầm lấy cái rương, bước đi dưới sự dẫn dắt của Mạc Tranh Phong.
Đây đều là một ít dược liệu thông thường, cũng không cần luyện chế thành đan
Tần Hiên khoanh chân ngồi, đem những dược liệu kia đặt ở trước người, vận chuyển Vạn Cổ Trường Thanh Quyết.
Vạn Cổ Trường Thanh Quyết, có năng lực thao túng cây cỏ, chỉ thấy một tia dược lực hội tụ ở giữa không trung, theo thủ quyết của Tần Hiên, rơi vào một cái chén sứ bên trong có nửa chén nước trong, sau khi dược lực tiến vào, nước trong hóa thành màu lam.
Mở cửa phòng, Tần Hiên bưng chén thuốc này ra, những dược liệu phía sau hắn sớm đã hóa thành bột mịn, tan thành mây khói.
Mạc Tranh Phong đang đi qua đi lại chờ đợi, thấy Tần Hiên đi ra, hơi giật mình hỏi: “Tiên sinh còn cần gì nữa không?”
Thời gian chỉ mới qua mười phút, Mạc Tranh Phong còn tưởng rằng Tần Hiên chưa bắt đầu luyện chế.
“Không cần, ngươi uống chén dược dịch này vào, ta giúp ngươi hấp thụ dược lực là có thể khỏi hẳn!” Tần Hiên nhàn nhạt nói, thần sắc bình tĩnh.
“Cái gì?”
Không chỉ là Mạc Tranh Phong, ngay cả Mạc Vân Nghị cũng sững sờ.
Luyện chế thành công rồi? Thời gian mới quá bao lâu chứ!
Cho dù là nội lực võ giả, luyện đan đại sư, cũng không có khả năng nhẹ nhàng bâng quơ vậy chứ?
Mạc Tranh Phong tiếp nhận chén thuốc kia, sắc mặt hơi hơi biến ảo mấy lần.
“Ngươi không tin ta?”
Tần Hiên cười, cũng không thèm để ý.
Nếu Mạc Tranh Phong không chút nghi ngờ, mới không bình thường.
“Tần tiên sinh, ta không phải không tin, chỉ là phương pháp của cậu quá mức kinh thế hãi tục!” Mạc Tranh Phong cười khổ.
Hắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm, liền đem chén nước thuốc một hơi uống cạn.
Đau đớn mấy chục năm, tìm bác sĩ cũng không có kết quả, hiện giờ thật vất vả mới có phương pháp chữa trị, hắn sao có thể do dự.
Tần Hiên cười nhạt, Mạc Tranh Phong này cũng xem như quyết đoán, thảo nào có thể chấp chưởng Mạc gia.
“Gia gia!”
Bỗng nhiên cửa lớn bị đẩy ra, một nữ tử vội vã đi tới, khuôn mặt tức giận.
Nàng đi đến gần Mạc Tranh Phong, đoạt lấy chén thuốc.
“Gia gia, sao ông lại hồ đồ như vậy? Một tên tiểu tử như vậy mà cũng dám tin tưởng?”Nữ tử tức giận nói, nàng quay đầu căm tức nhìn Tần Hiên: “Ngươi tốt nhất cút nhanh cho ta, nếu không ta đánh gãy hai chân ngươi!”
Thanh Liên, không được làm càn!” Mạc Tranh Phong phẫn nộ quát.
Hắn đoạt lại chén thuốc, đặt ở một bên, sau đó xoay người nhìn Tần Hiên: “Xin lỗi, Tần tiên sinh, cháu gái ta không hiểu chuyện, mong tiên sinh bớt giận!”
Tần Hiên cũng không tức giận, hắn đánh giá Mạc Thanh Liên.
Tóc dài xõa trên vai, mặt đẹp như tranh vẽ, đôi mắt như mặt nước giờ phút này tràn đầy lửa giận, răng khẽ cắn môi dưới. Quần jean màu lam ông lấy đôi chân thon dài, bộ ngực cao ngất, mượt mà no đủ.
Nàng nếu đặt ở cổ đại, nhất định là hồng nhan họa thủy, sinh ở hiện đại, trang phục thời thượng, càng có một phen phong tình khác.
“Gia gia, ta chắc chắn hắn ta là một tên giang hồ bịp bợm!” Mạc Thanh Liên thấy Tần Hiên không kiêng nể gì đánh giá chính mình, lại càng thêm phẫn nộ.
Một tên thiếu niên còn nhỏ hơn cháu,có thể có bản lĩnh gì?
Thân thể gia gia đáng giá ngàn vàng, đối với nàng vô cùng quan trọng, sao có thể để cho một tên tiểu tử không biết lai lịch chữa thương? Chẳng lẽ, tiểu tử này có thể so sánh với những chuyên gia trong ngoài nước, võ đạo đại gia hay sao?
“Thanh Liên ngươi……” Mạc Tranh Phong cũng chỉ biết cười khổ, khuôn mặt áy náy, “Đều do ta ngày thường quá nuông chiều, tiên sinh xin đừng trách!”
Tần Hiên đương nhiên sẽ không cùng Mạc Thanh Liên chấp nhặt, hắn hơi mỉm cười, nói: “Cô nói ta là giang hồ bịp bợm, cô làm sao chứng minh được?”
Mạc Thanh Liên vẻ mặt phẫn nộ cứng lại, nàng làm gì có chứng cứ, thấy Tần Hiên tươi cười, càng làm nàng thấy đáng ghét, lạnh lùng nói: “Được, gia gia của ta nói ngươi là nội kình võ giả, không bằng ngươi cùng ta tỷ thí một phen như thế nào?”
“Ngươi nếu có thể thắng ta, ta liền tin ngươi có năng lực chữa thương cho gia gia ta, nếu là không thể, xa bao nhiêu cút xa bấy nhiêu cho ta!” Mạc Thanh Liên cười lạnh nói: “Nếu không dám, thì nhanh biến khỏi đây!”
Mạc Thanh Liên mang theo một tia kiêu ngạo, tuy nàng còn trẻ nhưng từ nhỏ đã là đệ tử của võ đạo đại sư, hiện giờ tuy là đã ngưng tụ ra nội lực, nhưng cũng chỉ mới bước nửa bước vào ngưỡng cửa nội kình võ giả.
“Ah?”
Tần Hiên cười, hắn nhìn Mạc Thanh Liên, gật đầu nói: “Cũng tốt!”
“Ngươi đồng ý rồi?”
Mạc Thanh Liên ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn.
“Vì sao không đồng ý?”
Tần Hiên cười như không cười, Mạc Thanh Liên tức giận thân thể run lên, hận không thể đem gương mặt tươi cười của Tần Hiên xé nát.