Tôn Hưng sắc mặt trắng bệch như sắp chết đến nơi.
Chung quanh lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt già nua của Tôn Hưng tràn đầy vẻ khó tin, thân là võ giả nội kình đại thành, thế mà bị một thiếu niên đánh bại?
Đặt ở quá khứ, Tôn Hưng chắc chắn khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ, thực tế đẫm máu ngay trước mặt hắn.
Hắn có thể cảm thấy nếu không phải đối phương lưu thủ, chỉ sợ ngày này năm sau đã xanh cỏ.
Mạc Kinh Phong cùng Mạc Thanh Liên càng là trợn mắt líu lưỡi, nhìn thiếu niên cái bình đạm kia, hít một hơi lãnh khí.
Khó có thể tin nổi , giống như đang nằm mơ.
Tôn lão thế mà bại?
Nhất là Mạc Kinh Phong, hắn luôn cho rằng thiếu niên này cuồng vọng đến cực điểm, nhưng hiện tại xem ra, là hắn xem nhẹ người trong thiên hạ.
Ai có thể nghĩ được một thiếu niên lại có thực lực như thế?
“Tần tiên sinh, tại hạ có nhiều bất kính, xin thứ tội!” Mạc Kinh Phong kịp phản ứng, lập tức thi lễ, khuôn mặt kính sợ.
Dạng người này, đủ để chưởng khống phàm nhân sinh tử, mặc dù hắn là cự đầu thương nghiệp của Lâm Hải, đứng trước mặt lực lượng tuyệt đối cũng cảm thấy bất lực.
Ánh mắt Mạc Thanh Liên có chút phức tạp, nàng không nghĩ tới sư phụ mà mình kính trọng lại giống như chuột không chịu nổi một kích, trong lòng lại càng thêm cảm thán gia gia mình biết nhìn người.
Ngay cả Tôn Hưng đều thua, vị Tần tiên sinh này thực lực so với Trần Phù Vân cũng không kém bao nhiêu.
Khó trách, hắn dám như không kiêng nể gì như thế, đối mặt Trần Phù Vân khiêu chiến, cũng coi như không có gì.
“Không sao!”
Tần Hiên lạnh lùng nở nụ cười, chung quanh yên tĩnh, không mảy may nhìn ra vừa mới rồi hắn uy thế như thần minh.
Một màn này, càng làm cho mấy người líu lưỡi không thôi.
Động như lôi đình, tĩnh như bình thủy, nếu không hiển uy, ai có thể nhìn ra thân thể thiếu niên này lại cất giấu lực lượng kinh khủng đủ quét ngang một tỉnh.
“Tiền bối, lúc trước tại hạ càn rỡ, may mắn tiền bối từ bi, hạ thủ lưu tình.” Tôn Hưng kịp thời phản ứng, vô cùng cảm kích. “Về sau nếu có việc cần, Tôn Hưng muôn lần chết không từ chối!”
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, hắn không để ý nữa, quay người rời đi.
Mục đích của hắn vốn chỉ là gặp Mạc Kinh Phong một chút, tuy có chút sóng gió, cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Mạc Thanh Liên vội vàng nói: “Cha, sư phụ, ta đi theo Tần tiên sinh!”
Mạc Kinh Phong khẽ gật đầu, trong mắt một mảnh buồn vô cớ, căn dặn một tiếng: “Nếu Tần tiên sinh có yêu cầu gì, ngươi phải toàn lực đáp ứng!”
Lời này nói ra, Mạc Kinh Phong lại cảm thấy có chút không thích hợp, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Nếu Mạc Thanh Liên thật có thể được Tần tiên sinh coi trọng, có lẽ cũng là phúc phận của nàng, của Mạc gia.
Đợi Mạc Thanh Liên rời đi, Mạc Vân Nghị cũng cáo lui, chỉ có Tôn Hưng khuôn mặt khổ tâm.
Hắn đổi một bộ quần áo, lúc này mới trở lại bên cạnh Mạc Kinh Phong.
“Nhị gia, hôm nay khiến người thất vọng! Thực lực của Tần tiên sinh, thật sự là ngoài ý muốn.” Tôn Hưng lắc đầu, thán phục một tiếng, “Ai có thể tưởng tượng, Lâm Hải lại xuất hiện một đầu cuồng long, hắn mới bao nhiêu tuổi. Nói không chừng, sau này hắn có thể bước vào tông sư cảnh.”
Võ đạo tông sư, nội lực hóa cương!
Cho dù phóng nhãn Hoa Hạ, tông sư cũng là phượng mao lân giác, kỳ tài hiếm thấy.
Mạc Kinh Phong sóng biển, trong mắt một vệt buồn vô cớ, cười khổ nói: “Tôn lão, ngươi vốn không sai, là ta không đúng!”
“Mạc Kinh Phong ta tự phụ có bản lĩnh nhìn người, nhưng chưa từng nghĩ tới hôm nay lại có mắt như mù, không biết núi Thái Sơn!”
Một tiếng than thở, tản dần trong gió biển.
Tầng hai du thuyền, đèn đuốc sáng trưng.
Chung quanh không biết bao nhiêu phu nhân danh tiếng đi tới đi lui, gió thơm từng trận, đang tao nhã lịch sự trò chuyện.
“Tần tiên sinh, du thuyền Cảnh Hào có năm tầng, tầng thứ hai là yến hội chỗ, có thể thưởng thức một chút đặc sản các nơi trên thế giới.” Mạc Thanh Liên đi theo bên cạnh Tần Hiên, nhỏ giọng giới thiệu, “Tần tiên sinh nếu có hứng thú, có thể đi tới tầng thứ ba, tầng thứ ba là khu vực giải trí, còn có sòng bạc so với Nam Úc.”
“Sòng bạc?” Tần Hiên khẽ giật mình, nổi lên chút hứng thú.
Kiếp trước hắn đánh bạc rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học cũng thường xuyên lui tới các sòng bạc ở Hoa Hạ. Đương nhiên, hiện tại đối với hắn phương diện này cũng không còn hứng thú, chủ yếu là vì trong tay hắn bây giờ cũng không có mấy đồng.
Tất nhiên tại Tĩnh Thủy còn có nhiều sản nghiệp, nhưng khoản tiền đầu tiên còn chưa nhận được.
Nếu có đầy đủ tài chính, liền có thể mua sắm một chút linh dược để luyện đan.
Hắn sớm đã có ý nghĩ này, bất quá tạm thời còn chưa thực hiện.
Mạc Thanh Liên thấy Tần Hiên động dung, vội vàng nói: “Ta mang Tần tiên sinh đi lên!”
Nàng tại phía trước dẫn được, dáng người uyển chuyển chậm rãi lắc lư, khiến cho không biết bao nhiêu người ngắm nhìn, giống như pha lê chói sáng.
Tiến vào tầng thứ ba, Mạc Thanh Liên trực tiếp đổi 10 triệu tiền chip, giao cho Tần Hiên.
“Tần tiên sinh, cha ta vừa rồi thất lễ, chỗ này coi như ta thay hắn bồi tội.” Mạc Thanh Liên thấp giọng nói.
Tần Hiên cười, thản nhiên nhận lấy.
Ngàn vạn mà thôi, đối với hắn cũng bất quá là một cái con số.
Hắn thuận tay cầm lên mấy chip, nhìn chung quanh một lần, rất nhanh, liền chọn trúng một chỗ cái bàn.
“Đại, 1000 vạn!”
Tần Hiên nhẹ nhàng nói, đem tất cả chip vứt lên bàn.
Người chung quanh ngẩn ngơ, nhìn về phía Tần Hiên, không khỏi cười nhạo.
“Đây là thiếu gia ăn chơi nhà ai, hôm nay ai đánh lớn cũng chẳng phải thua sạch!”
“Chậc chậc, một chút chính là 1000 vạn, tiền nhiều muốn đốt hay sao?”
Một số người châm chọc Tần Hiên, đại đa số bọn hắn đều rất trẻ, không vượt qua ba mươi tuổi, là thế hệ con cháu của các lão đại.
Bình thường bọn hắn tiêu xài rất lớn, nhưng 1000 vạn cũng là không nhỏ số lượng.
Dù sao người tương đối có năng lực trong bọn họ, cũng bất quá là hỗ trợ xử lý công việc trong công ty, cùng chân chính đại lão khác biệt.
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, rất nhanh, người chia bài liền lắc xúc xắc, sau khi xúc xắc rơi xuống, tất cả mọi người đều hô.
“Tiểu! Tiểu! Tiểu......”
Từng tiếng khẩn trương dần dần càng lớn, những thiếu gia kia mặt mày đỏ lên, chờ đợi kết quả.
“Năm năm sáu! Đại!”
Sau khi xúc xắc mở ra, tất cả mọi người đều ngây dại.
“Cmn!”
“Thật hay giả?”
Một đám công tử thiếu gia lập tức mặt đỏ tới mang tai, nhất là những người cười nhạo Tần Hiên lúc trước, ánh mắt càng như muốn phun ra lửa.
Tần Hiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đem 2000 vạn tiền chip cất kỹ.
Mạc Thanh Liên trợn to mắt, giật mình nhìn Tần Hiên, thấp giọng nói: “Tần tiên sinh còn tinh thông đổ thuật?”
“Không thể nói là tinh thông!” Tần Hiên lắc đầu, chẳng qua là nghe tiếng để đoán, với hắn cũng không khó gì.
Hắn ngậm lấy nụ cười nhàn nhạt quay người tới một bàn khác, đi vài vòng, trong tay hắn 1000 vạn vậy mà đã thành 5000 vạn.
Lúc này mới bao lâu, Mạc Thanh Liên nhìn mà líu lưỡi liên tục.
Cả đám người trong sòng bạc cũng chú ý tới Tần Hiên, nhao nhao đi theo Tần Hiên đặt cược.
Dần dần, Tần Hiên cũng đã mất đi hứng thú, dự định rời đi.
Bỗng nhiên cách đó không xa, truyền đến một tiếng kinh hô.
“Tần Hiên?”
Tần Hiên nao nao, quay đầu nhìn lại.
Mấy thân ảnh phía xa xa cũng ngây cả người, nhất là Lục Vân Phàm cùng Vương Hiểu, biểu tình giống như gặp quỷ.
Đáng chết, tiểu tử nghèo này làm sao sẽ xuất hiện ở đây?
Lục Vân Phàm nội tâm gào thét, sắc mặt dần dần âm trầm như nước.
Tiêu Vũ càng giật mình, ánh mắt hướng về Mạc Thanh Liên, cỏ vẻ như hiểu rõ vì sao Tần Hiên lại xuất hiện ở đây.
Nàng từng gặp Mạc Thanh Liên ở Tụ Vân Hiên.
“Vị kia của Tiêu gia......” Mạc Thanh Liên lông mày cũng hơi nhíu lại, có chút kinh ngạc.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tần Hiên nở nụ cười, hướng Tiêu Vũ đi tới.
Đối với Lục Vân Phàm cùng Vương Hiểu, hắn nhìn cũng không để ý, coi như không tồn tại.
Loại này thái độ này càng làm cho Lục Vân Phàm lửa giận sôi trào.
“Ta......” Tiêu Vũ vừa muốn mở miệng lại bị Lục Vân Phàm ngắt lời.
“Tần Hiên, ngươi làm sao xuất hiện ở đây?” Lục Vân Phàm lạnh lùng nói: “Loại địa phương này ngươi cũng dám lẻn vào?”
Lẻn vào?
Tần Hiên còn chưa nói, Mạc Thanh Liên đã tỏ thái độ.
“ Khách của Mạc Thanh Liên ta mời, cũng coi là lẻn vào sao?” Mạc Thanh Liên chậm rãi đi lên phía trước, đôi mắt thoáng qua một cỗ bá khí, lạnh lùng nói: “Ngươi là Lục gia Lục Vân Phàm phải không?”
Lời này, khiến cho Lục Vân Phàm cùng Vương Hiểu khẽ biến sắc.
Lục Vân Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thanh Liên, thấy Mạc Thanh Liên dáng người thuỳ mị, dung mạo so với Tiêu Vũ có thể nói ngang sức ngang tài, không khỏi trong lòng dân lên mấy phần dục hỏa.
“Ngươi là ai?” Lục Vân Phàm bừng tỉnh tới, ánh mắt sáng rực.
Thấy Tần Hiên cùng Mạc Thanh Liên đi với nhau, trong lòng hắn lại càng đố kỵ.
Tiểu tử nghèo này, không chỉ Tiêu Vũ ưu ái, lại còn cùng mỹ nữ khác có quan hệ, hắn dựa vào cái gì?
“Mạc gia, Mạc Thanh Liên!”
Ngắn ngủi năm chữ, giống trọng kích, đập cho Lục Vân Phàm choáng váng, sắc mặt trắng bệch. Hắn khó tin nhìn về phía Mạc Thanh Liên, trong lòng lật lên kinh đào hải lãng.
Mạc gia, Mạc Thanh Liên?
Mạc gia ở Lâm Hải?
Lục Vân Phàm hít một hơi lãnh khí, hắn khó có thể tưởng tượng được tại sao Tần Hiên lại có quan hệ với Mạc Thanh Liên.
Khó trách gia hỏa này có thể leo lên du thuyền Cảnh Hào!
“Thì ra, là Mạc tiểu thư.” Lục Vân Phàm mặt mày tái nhợt, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Hừ! Tần tiên sinh là khách quý của ta, nếu ngươi dám tìm hắn phiền phức, Lục Trường Canh cũng không cứu được ngươi!” Mạc Thanh Liên lạnh lùng nhìn Lục Vân Phàm, lời này khiến trong lòng Lục Vân Phàm dâng lên một cỗ sợ hãi.
Tần Hiên lại là khách quý của Mạc gia tiểu thư?
Lúc này, trong sòng bạc, bỗng nhiên có một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Tần Hiên.
“Ta là quản lý nơi này, muốn hỏi tiên sinh một chút ngài có hứng thú tham dự 'đánh cược chân chính không'?”