Sau hôm đó, Cố Thanh cũng rất ít thấy mặt Tần Lực Dương ở nhà, thứ nhất cậu đang vội chỉnh sửa luận văn, thứ hai Tần Lực Dương gần đây luôn ở công ty, dường như là có dự án mới, thời gian của hai người khác nhau, nếu như không phải sáng sớm tỉnh lại bên người vẫn còn độ ấm, Cố Thanh đều sắp hoài nghi hắn đi cả đêm không về.
Chờ khi Cố Thanh rốt cuộc cũng hoàn thành luận văn, đã là một tuần sau, bị dằn vặt nửa tháng, hiện tại Cố Thanh thầm nghĩ muốn thoải mái ngủ một hồi.
Nằm ở trên giường, căn phòng vắng vẻ rộng lớn, chỉ có thể nghe tiếng lá cây cọ vào cửa sổ, yên tĩnh đến đáng sợ, thân thể lại lười nhác, nhưng ý thức thì rất tỉnh táo giữa đêm đen, mở to hai mắt, Cố Thanh nhìn chằm chằm vào ánh sáng yếu ớt bên giường, kim đồng hồ thẳng tắp chỉ hướng rạng sáng 1 giờ, trong lòng bất an và lo lăng bắt đầu dâng lên, dần dần khuếch tán tới tứ chi bách hài.
Kéo chăn tơ tằm trên người ra, Cố Thanh ngồi dậy, trong đầu hiện lên hình ảnh trắng đen, không rõ, vụn vặt, Cố Thanh không nhìn rõ, đáy lòng lo lắng lại càng đậm.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang khóa máy…”
Ống nghe không ngừng truyền đến giọng nữ xa lạ, vẫn là lời nói quen thuộc, giờ này khắc này, Cố Thanh chỉ cảm thấy lo lắng và tàn nhẫn, cậu muốn trực tiếp gọi vào điện thoại phòng làm việc của hắn, mới phát hiện mình không biết số. Thêm vào là, cậu xưa nay chưa từng tới công ty hắn, hơn nữa trước đây chỉ cần cậu gọi di động, thì giọng nam dịu dàng từ tính sẽ bắt máy ngay, Cố Thanh căn bản chưa từng lo lắng chuyện phải gọi tới công ty.
Nhắm mắt lại, Cố Thanh muốn mình bình tĩnh, hắn không sao đâu, cậu nhất định sẽ tìm được cách liên lạc với hắn, hô hấp bất ổn dần bình thường lại, tư duy sáng suốt đã quay lại, Cố Thanh nhớ tới thư ký của hắn, chị họ của Ngô Hạo, Ngô Kỳ, may là số vẫn còn lưu, tuy rằng biết rạng sáng 1 giờ mà gọi cho người ta là rất phiền, nhưng Cố Thanh thật sự không còn cách nào khác, Tần Lực Dương an toàn mới là điều Cố Thanh muốn nghe nhất.
Điện thoại chỉ reo vài tiếng, liền thuận lợi thông qua, điều này làm cho trái tim đang lơ lửng của Cố Thanh thoáng buông xuống.
“Uy, chào chị. Em là Cố Thanh. Thực sự xin lỗi, đã quấy rầy.”
Ngô Kỳ biết Cố Thanh, đối với chuyện của ông chủ và câu bé này, cô cũng biết đôi chút.
“Chào em. Chị cũng vừa mới ngủ thôi, em có việc gì à?”
“Ông chủ của chị còn đang công ty ạ?”
Cố Thanh vốn muốn hỏi số điện thoại phòng làm việc của Tần Lực Dương, nhưng lập tức nghĩ đến đối phương là thư ký của hắn, chắc có thể biết hành tung của hắn, liền mở miệng thử hỏi.
“Chị và tổng tài mới từ công ty ra, anh ta lúc này hẳn là còn đang trên đường, tính thời gian, cũng sắp tới rồi.”
Ngô Kỳ vừa mới nói xong, Cố Thanh chợt nghe dưới lầu một phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, tâm trong nháy mắt an ổn, cậu cảm tạ Ngô Kỳ xong, gác điện thoại, không kịp mang dép vào phủ thêm áo liền chạy ra ngoài, cậu muốn xác nhận hắn thật sự thị bình yên.
Lúc này cũng sắp 2 giờ rồi, Tần Lực Dương sợ đánh thức người nhà, không dám gây động tĩnh quá lớn, bước đi rất nhẹ nhàng cẩn thận.
Thắt lưng bị người từ phía sau ôm lấy, làm hắn dừng lại 1 giây, nhanh chóng phản ứng, người phía sau là người hắn quen thuộc.
“Đã trễ thế này, sao còn không ngủ? Ngày mai còn phải đi học mà.”
Giọng nói hơi cưng chiều, lướt qua trái tim vừa rồi đang nôn nóng bất an của Cố Thanh, thoải mái cảm nhận ***g ngực rộng rãi ấm áp của hắn.
“Làm sao vậy, mệt à?”
“Ân.”
Hắn đang ở gần, Cố Thanh cảm thấy an tâm, thần kinh buộc chặt được thả lỏng, ủ rũ từ từ ấm lại.
Phía sau chậm chạp không có động tĩnh gì, tim đập bình ổn, tiếng hít thở gần gũi, Tần Lực Dương không khỏi nở nụ cười, hắn không ngờ Cố Thanh lại không chút để ý mà dựa vào người hắn ngủ như vậy. Bất quá, đối với vợ yêu toàn tâm tín nhiệm và ỷ lại, Tần Lực Dương vô cùng mừng rỡ.
Tùy ý vứt cặp văn kiện trên đất, Tần Lực Dương cẩn thận xoay người, vươn tay nhấc người đã ngủ, toàn bộ bế lên, đi lên lầu.
Đắp chăn cho Cố Thanh, Tần Lực Dương vuốt vẻ tỉ mỉ khuôn mặt quen thuộc, khẽ hôn xuống trán, chóp mũi rồi tới môi, vành tai, thâm tình yêu thương.
“Em là của anh, anh yêu em!”
Đã rất lâu không được ngủ ngon như vậy, Cố Thanh tỉnh lại, vươn tay, đột nhiên nhận thấy bức tường thịt bên người, xoay người lại, đúng là Tần Lực Dương, chuyện đêm qua tất cả hiện lên.
Cố Thanh nhịn không được tinh tế quan sát người bên cạnh.
Vầng trán cao, mày kiếm giương lên, chỉ là lúc này trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi, vùng xung quanh lông mày cau chặt, ngủ cũng không yên, Cố Thanh đau lòng, đưa tay cẩn thận vuốt lên.
Tay đột nhiên bị 1 bàn tay to bắt lấy kéo lại bên môi, cái hôn nhẹ nhàng lập tức hạ xuống.
“Tỉnh rồi à? Ngủ tiếp một chút đi. Em đi làm điểm tâm, cháo trứng được không?”
Tùy ý để hắn nắm tay, Cố Thanh nhìn hắn hỏi.
“Không cần vội, nằm cùng anh 1 lát nữa đã.”
Hắn vẫn không mở mắt ra, như cánh tay bên hông Cố Thanh càng siết chặt hơn, độ mạnh yếu vừa vặn, không đau, loại chặt chẽ này khiến Cố Thanh cảm thấy an tâm ấm áp.
“Cục cưng sắp dậy rồi, bé sẽ lại ồn ào cho xem.”
Cố Thanh buồn cười gõ gõ cái mũi cao thẳng của hắn, Tần Gia Bảo thường ngày rất ngoan, giống 1 chú chuột bạch nhỏ, nhưng khi rời giường thì rất quấy, người bình thường tuyệt đối chịu không nổi, nước mắt đủ để ngập đến bậc tam cấp ngoài cửa.
“Để tự nó, em đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lúc.”
Nhìn người đang uể oải, Cố Thanh cũng không đành lòng, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mới bảy giờ, cục cưng hẳn là còn có thể ngủ tiếp một chút, cũng không ngăn cản … hắn nữa, an tĩnh nằm trong lòng hắn, vùi đầu trước ngực hắn, cánh tay cũng ôm lấy thắt lưng người kia.
“Cố Thanh.”
“Ân?”
Rạng sáng 1 giờ mới ngủ, Cố Thanh cũng chưa tỉnh táo lắm, trả lời hơi mơ màng.
“Chuyện Vương Nhã Đồng, anh đã biết.”
“Lực Dương, em…”
Lập tức mở mắt, Cố Thanh khẩn trương nhìn hắn, muốn giải thích.
Lo lắng trong mắt Cố Thanh, Tần Lực Dương làm như không thấy, kéo đầu cậu trờ về, nghiên qua hôn 1 cái, sau đó kéo người vào ôm chặt.
“Anh cũng biết, em đã cự tuyệt.”
Lúc đầu nhìn thấy ảnh hai người hôn môi, Tần Lực Dương đương nhiên là phẫn nộ, hắn đối với Cố Thanh yêu đã rất sâu sắc, phẫn nộ cũng càng mãnh liệt, hắn muốn trực tiếp chất vấn Cố Thanh, hắn muốn biết sự thật về ảnh chụp này, nhưng hắn nhịn xuống, hắn sợ mình kềm chế không được lửa giận mà thương tổn Cố Thanh, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy.
Dù sao cũng là ông chủ đầy kinh nghiệm, khi bình tĩnh lại, Tần Lực Dương cũng phát hiện ảnh chụp có chút kỳ lạ. Anh chụp này thể hiện rõ 1 cô cái đang ngọt ngào hôn lên mặt Cố Thanh, nhưng cẩn thận nhìn lại, trên mặt Cố Thanh là khiếp sợ và không dám tin. Rõ ràng, đây là đơn phương đột nhiên hôn trộm.
Loại suy đoán này khiến tâm tình Tần Lực Dương tốt hơn 1 chút, hắn giấu Cố Thanh xóa đi ảnh chụp trong hòm thư, sau đó liền thuê người điều tra tình hình thực tế, kết quả ngoài dự đoán, đại học Q tung tin vịt Cố Thanh đang theo đuổi Vương Nhã Đồng.
Lửa giận bốc lên, Tần Lực Dương dù thế nào cũng ngờ không vợ yêu bảo bối nhà hắn lại bị cái đám học sinh ngu dốt kia nói xấu và kinh bỉ, hắn nhất quyết không thể chấp nhận, Cố Thanh nên được vui sướng không phải âu lo chuyện gì, tất cả lời đồn đãi nhảm nhí và châm chọc cũng không nên nhằm vào cậu.
Tần Lực Dương muốn tìm người giáo huấn Vương Nhã Đồng, nhưng hắn biết Cố Thanh nhất quyết không cho phép hắn lỗ mãng như vậy, Cố Thanh là sinh viên trường luật, cậu có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự không công bằng của xã hội, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không cho phép người bên cạnh mình ở sau lưng cậu phạm pháp. Tần Lực Dương hiểu rất rõ tính tình Cố Thanh, có chút giới hạn, hắn không thể vượt qua.
Nhưng bảo hắn xem như không có gì, Tần Lực Dương cũng không thể làm được, hắn dự định tìm người tung tin, chế tạo tin đồn trong trường, chỉ là kế này còn chưa thực hành, đã bị việc ở công ty quấn lấy.
“Lực Dương, em sẽ nói rõ với lớp trưởng, em thích nam giới, em đã kết hôn rồi,” Cố Thanh lẳng lặng nói, trước đó cậu không làm rõ với Vương Nhã Đồng, không phải cậu không có dũng khí, chỉ là cậu thấy không cần phải … vì cô ta mà khiến cậu và Tần Lực Dương rơi vào phiền phức, nhưng hiện tại cậu biết không thể tái kéo dài nữa, cậu không muốn hắn bất an, “Em sẽ nói với cô ấy, em rất hạnh phúc, em đã tìm được người bầu bạn suốt đời của mình.”
Trả lời Cố Thanh chính là nụ hôn cực nóng.
Cố Thanh hôm sau tìm Vương Nhã Đồng nói rõ, đối với chuyện Vương Nhã Đồng có nói ra bí mật cậu là đồng tính luyến ái hay không, Cố Thanh cũng không sợ, cậu có bạn bè, người thân và bạn đời ủng hộ là đủ rồi, cậu không mơ mộng xa vời trên đời này sẽ còn ai thật tâm chúc phúc cho cậu.
Bất ngờ, biết chân tướng xong, Vương Nhã Đồng không còn dây dưa với Cố Thanh nữa, cô ta cũng không nói với ai, trong trường đã khôi phục bình tĩnh, chuyện cổ tích anh chàng nghèo khổ theo đuổi công chúa đã tuyên cáo thất bại.
Cho tới nay, Cố Thanh đối với Vương Nhã Đồng cũng không hảo cảm, nhưng con người cao ngạo kiêu căng như cô ta lại có thể bảo vị bí mật giúp cậu, Cố Thanh cũng nghĩ Vương Nhã Đồng không đến nỗi xấu, bài xích với cô ta cũng tan rã.
Cố Thanh không biết chính là, Vương Nhã Đồng sở dĩ chọn im miệng, không vạch trần tính hướng của Cố Thanh, chỉ bởi vì cô ta không có mặt mũi nào mà làm, mình thích, công khai theo đuổi lại là 1 kẻ biến thái thích đàn ông, cô ta sợ mọi người biết, cô ta không muốn mạo hiểm để bị người khác cười nhạo.
Không có Cố Thanh, cô ta vẫn là 1 công chúa cao cao tại thượng trong mắt người khác!