Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 50: Tương lai



Được mẹ thấu hiểu, đến bây giờ trong lòng Cố Thanh vẫn luôn là khoảnh khắc không thể nào quên, nằm trên giường, dựa vào lòng hắn, thể xác và tinh thần Cố Thanh vô cùng thoải mái.

Đêm đó, Cố Thanh lẳng lặng suy nghĩ rất nhiều, đối với ký ức kiếp trước, đó là khoảng thời gian cô độc tịch mịch, hạnh phúc và ấm áp hôm nay cũng khiến cậu cảm động, cậu khó nén kích động và biết ơn trong lòng, nhưng Cố Thanh càng lo lắng, chính là tương lai. Tình yêu, và tình thân đều toàn vẹn, Cố Thanh thấy may mắn, cậu gần như đạt được mọi thứ mình cầu mong, nhưng nghĩ đến cuộc sống, Cố Thanh vẫn mờ mịt, dù sống lâu hơn những bạn học khác, dù có kinh nghiệm sống nhiều hơn họ, nhưng khi nói đến tương lai, Cố Thanh cũng không thể hoạch định tốt hơn là bao.

Cố Thanh cũng chỉ thầm nghĩ đến kế hoạch tương lai, đầu bếp cậu thật sự không thể tiếp tục làm, cậu không phải có ý coi thường nghề này, chỉ là cùng với tri thức bối cảnh đã thay đổi suy nghĩ khiến người ta trưởng thành hơn, quá khứ đã bị thay thế rất nhiều, những tư duy mới mẻ cũng lặng lẽ sinh sôi. Cố Thanh học pháp luật, đại học năm tư rất nhàn rỗi, Cố Thanh cũng không dự định để phí hoài những gì mình học, cậu muốn tìm công việc có liên quan tới pháp luật; nếu như chỉ cần lấy được 1 tấm bằng đại học rồi tìm 1 công việc chẳng liên quan gì, sẽ làm cậu cảm thấy thất bại.

Theo góc độ nào đó, Cố Thanh là một phần tử tri thức có chính kiến, rất chấp nhất ngoan cố, thậm chí có chút cổ hủ, không biết linh động. Cố Thanh đối với khuyết điểm về cá tính của mình cũng rất rõ ràng, nhưng cậu đành bất đắc dĩ, cậu không thể tự ép mình đi theo cái gọi là cách tân, trừ phi đó là điều bất khả kháng, nhưng tất cả khó khăn về tài chính và cuộc sống, người kia đã giải quyết hết giúp cậu. Hiện tại Cố Thanh rất tự do, cậu có thể không cần lo lắng mà tìm hiểu tương lai chưa rõ của mình, tìm kiếm ước mơ tương lai.

Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh.

Gối lên tay hắn, Cố Thanh sau khi suy nghĩ 1 đêm, đem mặt vùi lòng hắn, tiếng hít thở của hắn có thể nghe thấy rõ ràng, rất có tác dụng thôi miên, quét đi mọi thứ, Cố Thanh cuối cùng cũng không cưỡng được, nặng nề ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, mặt trời chói mắt đã chiếu qua rèm cửa vào phòng, in xuống sàn nhà, tạo ra những hình dạng kỳ lạ. Cố Thanh duỗi người, tâm tình thoải mái như ánh nắng ngoài cửa sổ, nắng rất trong, rời giường mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

Tống Hy và Tần Gia Bảo bị hai người đêm qua lén ôm sang phòng mẹ, hiện tại đã tươi tỉnh ngồi trên bàn ăn, Tần Gia Bảo đối diện với cửa phòng ngủ, vừa ngẩn ðầu liền thấy mái tóc mất trật tự của anh gấu lớn, giõ ngón tay chỉ vào Cố Thanh, nghịch ngợm nói: “Anh gấu lớn, xấu hổ xấu hổ, còn ham ngủ, thật làm biếng a.”

Tống Hy cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc Cố Thanh, phát hiện không có gì khác thường, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đoạt lấy cái muỗng của Tần Gia Bảo, múc cháo trong bát, cẩn thận thổi nguội, đưa tới miệng bé, nghiêm mặt nói: “Vợ bé nhỏ, ít nói ăn nhiều.”

Tần Gia Bảo quệt mũi, trong mắt đầy ủy khuất, nhưng cũng không nói nữa, ngậm lấy cái muỗng nuốt xuống 1 ngụm cháo, nhìn thấy bánh quẩy vàng óng ánh xốp giòn, nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ bé phì nộn chỉ vào, yêu cầu nói: “Tiểu Hy, tớ muốn ăn bánh quẩy.”

“Ăn nhiều bánh quẩy, không tốt.” Tống Hy không phản ứng, lấy sang 1 cái bánh bao thịt, xé nhỏ đút bé ăn, thấy Tần Gia Bảo chu môi bất mãn, bổ sung nói: “Ăn bánh quẩy sẽ béo!”

Tần Gia Bảo vừa nghe, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, che mắt không nhìn đĩa bánh quẩy thơm nức, trong miệng không ngừng lầm bầm “Nhanh mang đi, nhanh mang đi.”

Cố Thanh kinh ngạc nhìn Tống Hy bình tĩnh tự nhiên mang đĩa bánh quẩy ra khỏi tầm nhìn của Tần Gia Bảo vẫn đang che mắt, cảnh này khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào, nên biết Tần Gia Bảo tham ăn đã có tiếng, thế cho nên thân thể mới vừa béo vừa trắng nõn như hôm nay. Cố Thanh lo lắng cho sức khỏe của Tần Gia Bảo, liền dẫn bé tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, bác sĩ cho ra kết luận cũng chỉ có một: quá béo, phải giảm béo. Cố Thanh vì thế mất không ít tinh lực, dùng đủ các loại biện pháp giúp bé bỏ bệnh tham ăn, nhưng hiển nhiên hiệu quả quá chậm, mỗi lần đều phải do ba ba bé ra tay thì mới được. Nhưng hôm nay, 1 câu của Tống Hy “Ăn bánh quẩy sẽ béo” lại có thể ngăn được Tần Gia Bảo, Cố Thanh âm thầm cáu giận mình lúc đầu sao lại mềm lòng sợ tổn thương bé mà không ra chiêu này.

Cố Thanh ở nhà hơn một tháng, đầu tháng tám, cậu liền chạy về thành B, cậu phải tìm nơi để thực tập sau lễ khai giảng, đây là quy định bắt buộc của khoa luật đại học Q, nghỉ hè hàng năm, học sinh đều phải báo danh tham gia những công việc thực hành liên qua tới tư pháp được chỉ định, để chứng minh tính xác thực, học sinh phải trình chứng nhận và báo cáo thực tập.

Cố Thanh bởi vì ở nhà một tháng, liền bỏ lỡ việc thực tập, cậu chỉ có thể tự mình đi tìm công việc thực tập để bù đắp, cậu đột nhiên nhớ tới khi mẹ nằm viện đã quen biết 1 luật sư tên là Uông Thần, vội vã lục trong túi, cuối cùng cũng trong đống sách vở tìm được danh thiếp.

Cố Thanh thấp thỏm hy vọng gửi thư cho đối phương, đối với chuyện có thể tìm được việc thực tập hay không, trong lòng cậu cũng rất lo lắng, dù sao đã hơn nửa năm không liên hệ với đối phương, hiện tại lại gửi thư đến nhờ giúp đỡ, Cố Thanh da mặt mỏng, cậu vẫn cảm thấy băn khoăn.

Ấn tượng của Uông Thần về Cố Thanh đã rất phai nhạt, nhưng nhờ mẹ hắn luôn nhắc tới, nếu không hắn đã quên sạch sẽ, nhận được thư của Cố Thanh, Uông Thần rất bất ngờ, hắn không nghĩ lâu như vậy, đối phương còn có thể liên lạc với mình. Uông Thần cẩn thận xem nội dung thư, giữa những hàng chữ rõ ràng có thể thấy tâm tư đơn thuần của người thanh niên này có tồn tại bất an và áy náy, chẳng hiểu sao, ký ức của Uông Thần dường như cũng được mở ra, thiếu niên xinh đẹp hiếu thuận từ từ hiện ra.

Việc chiêu mộ sinh viên thực tập vào kỳ nghỉ hè là chuyện thường xuyên của các văn phòng luật sư, thứ nhất vào hè công việc rất nhiều, những việc linh tinh chất đống, bận đến mức nhân viên trong văn phòng cũng không thể làm hết, bọn họ cần sự giúp đỡ, thứ hai thực tập sinh rất thuận tiện, tuy rằng thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng lại khiêm tốn thẳng thắn, đầu óc cũng linh hoạt. Uông Thần hồi âm rất nhanh cho Cố Thanh, miễn phần phỏng vấn, bảo cậu ngày mai trực tiếp đến công ty.

Cố Thanh bất an đi lại trong thư phòng, tâm tư lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu chính thức bước vào 1 văn phòng luật sư, mặc dù đối phương có quen biết, nhưng cũng chỉ gặp mặt một lần, trong lòng cậu rất hoảng hốt, cậu thực sự không nắm chắc, nghĩ như vậy liền càng khẩn trương hơn, số lần đi lại càng nhiều hơn, Tần Lực Dương bị thân ảnh của cậu suýt nữa làm hoa mắt, bỏ mắt kính xuống xoa nhẹ phần mũi giữa 2 mắt, ngoắc Cố Thanh.

Cố Thanh đi tới trước mặt hắn, khó hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.

Tần Lực Dương vươn tay, ôm lấy thắt lưng Cố Thanh kéo người ngồi lên đùi mình, bàn tay to vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Thanh xấu hổ giật giật môi, khóe miệng là nụ cười mất tự nhiên: “Em làm ảnh hưởng anh à?”

Tần Lực Dương vẫn duy trì dáng tươi cười, nhìn thẳng Cố Thanh.

Tần Lực Dương biểu hiện không nóng vội, Cố Thanh ngược lại không biết làm sao, chà xát tay: “Em muốn kiểm tra thư một chút.”

Đây đã là lần thứ tư Cố Thanh kiểm tra thư trong chiều nay, Tần Lực Dương không khỏi hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì gấp tới nỗi 1 người luôn bình tĩnh như Cố Thanh lại nhiều lần bất an.

Đối với việc học của Cố Thanh, Tần Lực Dương rất ít hỏi đến, điểm này hắn rất tự tin với Cố Thanh, chỉ là đêm nay Cố Thanh biểu hiện rất lén lút, mới khiến hắn nhịn không được mở miệng: “Là chuyện thực tập kỳ hè lần trước đã nói à?”

Cố Thanh gật đầu, cậu khẩn trương đối với kết quả lần thực tập này, ngoại trừ lần đầu ra, còn bởi vì … đây là lần cậu bỏ sức nhiều nhất để làm 1 bản báo cáo hoàn mỹ, cậu lên mạng sưu tập 1 lượng lớn tư liệu, thậm chí còn hỏi kĩ Tần Lực Dương, người kia dù sao cũng là ông chủ lớn, mặc dù không trực tiếp phỏng vấn nhân viên, cũng rất hiểu rõ cách thức.

Bắt lấy mặt Cố Thanh, Tần Lực Dương nhẹ nhàng in lên 1 nụ hôn, mang theo cổ vũ và trấn an, “Em cứ đi đi, không cần lo lắng.”

Cố Thanh trong lòng dâng lên một trận cảm động, người này luôn rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cậu, ở thời điểm quan trọng, đều dùng cách trực tiếp nhất cũng ấm áp nhất, Cố Thanh cảm kích hôn lại hắn.

Yên lặng hôn nhau, truyền lại nhiệt độ cho người kia. Khi Cố Thanh hầu như hít thở không thông, Tần Lực Dương mới buông tha.

Sự quan tâm của hắn đã cho Cố Thanh dũng khí và lòng tin lớn lao, cho nên khi mở thư thấy Uông Thần đồng ý thì, kinh hỉ tràn ngập trong mắt, như vì sao chiếu sáng lướt qua, rồi biến mất ở chân trời.

Cố Thanh ôm cổ Tần Lực Dương, yên tĩnh ngồi cùng hắn 1 lúc, rồi mới đứng lên đi vào nhà bếp, cậu quyết định làm 1 bữa ăn thịnh soạn. Cố Thanh gọi điện thoại mời Tử Nhạc và Hàn Duy, khoan dung tạm thời bãi bỏ lệnh giảm béo của Tần Gia Bảo, bữa tiệc này, năm người ăn rất ngon lành!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv