Chờ khi ba người Cố Thanh về đến nhà thì, đã buổi chiều 6 giờ, Mã Tú Cầm và Cố Linh ngồi ở sô pha, trên mặt đều là khinh bỉ và chán ghét, lại thêm phẫn nộ và sỉ nhục.
Mẹ Cố kinh ngạc nhìn hai người đang tức giận, tưởng 2 người ra ngoài đi dạo phố thì gặp phải chuyện ủy khuất, liền quan tâm hỏi: “Chị dâu, a Linh, làm sao vậy?”
Nghe vậy, Mã Tú Cầm liền đứng lên, đi thẳng tới chỗ 2 mẹ con Cố Thanh, khóe miệng cong lên nụ cười đáng khinh, nhãn thần cười nhạo xoay quanh Cố Thanh và mẹ Cố: “Văn Phái a, tôi thực sự là không ngờ a, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cô nga, mà cũng phải thôi, có loại mẹ không biết liêm sỉ thì cũng có thể dạy ra đứa con hoang đáng xấu hổ nga.”
“Con hoang”, hai chữ này khiến mặt mẹ Cố nháy mắt trắng bệch, dại ra đứng tại chỗ; trong lòng Cố Thanh vô cùng tức giận, không phải vì mình, mà là bởi vì mẹ vốn hiền lành lại bị vũ nhục, Cố Thanh nhịn không được muốn mở miệng phản bác.
“Tú Cầm, bà bớt nói 1 chút đi.”
Cố Đại Dũng đem Mã Tú Cầm kéo đến phía sau, cảnh cáo trừng vợ mình, chuyện này đều là quá khứ nhiều năm như vậy, thằng bé hôm nay cũng khỏe mạnh trưởng thành, Cố Đại Dũng không muốn khiến em mình nhớ lại chuyện cũ đau lòng.
Mã Tú Cầm vốn là loại người độc ác điển hình, thường ngày cũng không kiên dè Cố Đại Dũng bao nhiêu, nhưng vẫn không dám hé răng trước mặt chồng, chung quy vẫn là phụ nữ nông thôn truyền thống, chồng là trời, bà ta luôn ghi nhớ, đã sống cùng Cố Đại Dũng hơn 30 năm, bà ta càng hiểu rõ khi nào ông chồng mình thật sự tức giận.
Mã Tú Cầm liếc mắt khinh bỉ nhìn 2 mẹ con Cố Thanh, trong miệng lầm bầm bất mãn, liên miên cằn nhằn không rõ.
Mã Tú Cầm đối với Cố Đại Dũng cũng còn chút cố kỵ, Cố Linh lại không sợ, cô ta từ nhỏ được cha mẹ chiều hư, thấy mẹ mình bộ dáng nhu nhược không làm được gì, mẹ không nói lời nào, thì cô ta sẽ ra mặt, cô ta là người như vậy, sẽ không từ bỏ ý đồ, lại nhớ đến tháng kia khi thổ lộ với Tần Lực Dương bị đối phương tàn nhẫn cự tuyệt vô cùng nhục nhã, đời này cô ta chưa từng chịu uất ức như vậy, đàn ông trong thôn ai mà không chủ động lấy lòng cô ta, nhục nhã ngày đó đời này cô ta sẽ không quên, cô ta sẽ trả thù.
Cố Linh nghiêm mặt lạnh lùng đi tới chỗ Cố Thanh, đột nhiên giơ lên muốn tát vào mặt cậu.
“Bốp!”
Tiếng tát tai bén nhọn vang lên trong phòng khách, truyền vào rõ ràng trong tai từng người.
Cố Linh bưng má trái, không dám tin nhìn Cố Thanh, hai mắt đỏ đậm.
Cố Thanh lạnh lùng nhìn lại Cố Linh, trong lòng không có chút hổ thẹn nào, cậu chỉ là tự vệ, cậu không phải đồ ngốc, không có lý do gì mà để 1 con ả cố tình gây sự vô cớ cho 1 cái tát.
Cố Thanh khó chịu nhớ lại những ngày trước khi trọng sinh còn là cô nhi, khi đó bởi vì bị bạn học ghét bỏ gọi mình là đồ con hoang không cha không mẹ, cậu thường bị các bạn nam cùng nhau chận đánh, cũng là từ khi đó, cậu đối với bạt tai vô cùng mẫn cảm, gần như dưỡng thành phản xạ có điều kiện.
Mã Tú Cầm lần này thì mặc kệ, không còn kiên nhẫn, con gái là mạng của bà ta, hết lần này tới lần khác Cố Thanh không biết tốt xấu dám đánh bảo bối của bà ta, bà ta không thèm … nhịn nữa, mạnh mẽ đẩy chồng đang chắn phía trước ra, ngón tay chỉa vào Cố Thanh và mẹ Cố chửi ầm lên:
“Cố Văn Phái, cô là đồ phụ nữ không biết liêm sỉ, nhìn đi, nhìn đi, đây là thằng con quý hóa cô dạy dỗ ra đó! Bản thân không có tự trọng, theo một thằng đàn ông làm bừa, bụng to rồi, còn có mặt mũi học người ta bỏ trốn, cô không thấy là có bao nhiêu hạ tiện sao? Ba mẹ bị cô làm tức chết, cả nhà tôi bị thôn dân chỉ trỏ, mắng chửi hai mươi năm, cô sợ nhà này còn chưa đủ nổi bật a. Hiện tại thì hay rồi, thằng đàn ông kia không cần cô, đúng là đáng đời bị người ta bỏ rơi, thứ hạ tiện như cô, ai mà thèm mới là đồ ngu; sinh một thằng con hoang cũng không dạy dỗ đàng hoàng, thật là có mẹ mà không biết dạy, nhìn xem, nhìn xem, còn dám đánh người, có còn biết sỉ diện không. Cố Văn Phái, đáng đời cô bị người ta phỉ nhổ, thằng con hoang nhà cô thật là giỏi a, đúng là 1 thằng biến thái, ha ha, báo ứng, đáng đời! Dám cùng đàn ông làm loạn, đúng là ghê tởm, tôi đều muốn nổi da gà! Đồ con hoang này…”
“Bốp!”
Một tiếng bạt tay vang lên, ngăn cản lời thóa mạ thô bỉ của Mã Tú Cầm.
Mẹ Cố thẳng tay tát, Mã Tú Cầm trong nhất thời không phòng bị bị tát đến lệch mặt, chậm rãi quay lại, trên mặt hiện rõ năm dấu ngón tay, bà ta mở to mắt nhìn mẹ Cố, sau đó như bị thần kinh, phát điên lên, nhào thẳng tới chỗ mẹ Cố, bị Cố Đại Dũng bắt được cánh tay.
“Cố Đại Dũng, ông mau buông tay, tôi bị người ta khi dễ, ông mù a! Cái đồ tiện nhân này, lúc đầu sao lại hảo tâm cho cô ta vay tiền, lương tâm bị chó ăn rồi, nếu không phải nhờ chúng ta, cô ta và cái thằng con hoang kia bây giờ đang làm ăn xin ngoài đường kia kìa. Vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ, Cố Đại Dũng, ông buông tay!”
Mã Tú Cầm giãy dụa, vươn hai tay muốn tiến lên, khuôn mặt vô cùng hung ác.
“Chị dâu, chị có thể chửi mắng tôi, nhưng tôi quyết không cho phép chị mắng con tôi.” Mẹ Cố mặt không đổi sắc đứng trước mặt Mã Tú Cầm, lạnh lùng nhìn bà ta.
“Tôi khinh! Cô cái đồ đàn bà hạ tiện, đừng giả mù sa mưa trước mặt ba mẹ giả làm người nhã nhặn hiền lạnh, chính mình bị coi thường, con trai cũng là thứ quái vật, là đồng tính luyến ái, cùng đàn ông hôn nhau trong quán, còn không sợ làm dơ mắt người khác. Đồ kinh tởm không biết xấu hổ, đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, thích bị đàn ông thao, biến thái, đúng là quá ghê tởm!”
Cố Thanh đứng bên cạnh mẹ, trên mặt không còn chút máu, đã tái xanh, cậu cẩn thận nhìn mẹ, cả người như bị lột trần, không còn tôn nghiêm rất nhục nhã, cậu chưa từng nghĩ tới, càng không muốn nhìn thấy. Cố Thanh sốt ruột lo lắng.
“Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”
Mẹ Cố mạnh mẽ lôi Cố Linh và Mã Tú Cầm ra ngoài, người đang nổi giận, sức lực rất kinh người! Mã Tú Cầm và Cố Linh không đề phòng, đã bị người xô ra hành lang.
Mẹ Cố mở cửa, vừa nặng nề mà đẩy, đem người trực tiếp tống ra cửa, rồi nhanh chóng khóa cửa, không thèm để ý tới phía sau cửa không ngừng vang lên tiếng mắng nhiếc, chửi rủa, nhục mạ và đập cửa chói tai của người đàn bà kia.
Mẹ Cố gương mặt bình tĩnh quay về phòng khách, nhìn thoáng qua Cố Đại Dũng, lấy túi tiền từ sô pha, rút ra chi phiếu đưa cho ông, nói: “Anh hai, đây là 3 vạn 2, mật mã là sinh nhật anh, anh cầm đi.”
Cố Đại Dũng cầm chi phiếu, sắc mặt trầm trọng.
Mẹ Cố khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói tiếp: “Anh hai, nhiều năm như vậy đã ủy khuất anh, em xin lỗi anh và ba mẹ, là em hại họ thương tâm khổ sở, còn liên lụy cả nhà anh. Anh hai, những năm gần đây, anh luôn gạt chị dâu giúp đỡ mẹ con em, em sẽ ghi nhớ cả đời.”
Nói đến đây, mẹ Cố hai mắt đã đầy nước, hơn hai mươi năm, bà không hề thanh thản, bà cũng biết vì mình nông nổi liên lụy người nhà, đây là sự áy này suốt đời bà, bà nguyện ý dùng nửa đời còn lại để bù đắp, cho nên mới chịu đựng sự khó dễ của mẹ con Mã Tú Cầm.
Mẹ Cố là người hiền lành, nhưng không nhu nhược, bà là 1 người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, bà có thể chịu đựng cuộc sống khổ cực, nhưng con trai là hy vọng duy nhất của bà trong đời này, là trụ cột cuộc sống của bà, bà tuyệt không cho phép bất cứ ai sỉ nhục chửi rủa Cố Thanh, cho dù là người nhà của bà!
Cố Đại Dũng nhìn em gái, không nói gì, chỉ xoay người vào phòng thu dọn hành lý, ông mang theo 2 cái rương, đi tới phòng khách, “A Phái, anh lại gây thêm phiền phức cho em, đêm nay anh sẽ trở về nhà, a Phái, em cũng đừng trách chị dâu em và a Linh. A Thanh, chăm sóc tốt cho mẹ con, không có mẹ con, sẽ không có con a. A Phái, nhớ kỹ, chúng ta cả đời đều là thân nhân!”
Mẹ Cố im lặng ngồi ở sô pha, đưa lưng về phía Cố Đại Dũng. Cố Đại Dũng không thấy biểu tình của bà, ông nghiêm túc vỗ vai Cố Thanh, sau đó rời đi.