Hàn Duy ngảy cả khi hôn mê thì trong miệng vẫn không ngừng nỉ non cái tên của thiếu niên gọi là Phương Tử Nhạc kia.
Cha mẹ Hàn Duy đành phải thỏa hiệp, họ muốn có cháu, muốn con mình quay về chính đạo, nhưng cái giá không nên là mạng sống của con trai.
Hôm sau, không chịu nổi Phương Tử Nhạc thỉnh cầu, Cố Thanh mang theo cậu ta sáng sớm đã đến bệnh viện, Hàn Duy sau một ngày một đêm truyền dịch, thân thể vẫn còn rất suy yếu, nhưng cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là hơi mơ mơ màng màng.
Lúc Cố Thanh và Phương Tử Nhạc chạy tới phòng bệnh, cha mẹ Hàn Duy mới từ bên trong đi ra, hai bên vừa lúc gặp nhau. Phương Tử Nhạc lo lắng cho Hàn Duy, tuy rằng trong lòng đối 2 vị trưởng bối Hàn gia cảm thấy hổ thẹn, cũng mang theo một chút sợ hãi, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương, Cố Thanh đứng một bên lại rất khẩn trương, cậu sợ cha mẹ Hàn Duy sẽ tổn thương Tử Nhạc.
Cha mẹ Hàn Duy hơi đăm chiêu nhìn thoáng qua Phương Tử Nhạc, một lát sau, chủ động tránh đường. Cố Thanh an tâm thở hắt ra.
Có Phương Tử Nhạc chăm sóc, thân thể Hàn Duy khôi phục rất nhanh, một tuần đã la hét muốn xuất viện, mẹ Hàn lo lắng con trai ở phòng thuê bất tiện, liền mở miệng bảo con trai về nhà ở mấy ngày.
“Ba mẹ sẽ không bức 2 đứa chia tay nữa, mẹ chỉ muốn chăm sóc con 1 thời gian, yêu cầu như vậy lẽ nào cũng coi như quá đáng sao?”
Mẹ Hàn nhìn vẻ mặt đề phòng của con mình, tâm liền quặn đau.
Hàn Duy cuối cùng cũng trở về Hàn gia tĩnh dưỡng, là Phương Tử Nhạc khuyên bảo. Trải chuyện vừa rồi, mẹ Hàn đối với thanh niên đã đoạt mất con bà cũng không còn bài xích nữa.
Vốn tưởng rằng mọi người đã hòa thuận, ai ngờ mới vài ngày hai vợ chồng Hàn gia lại đưa ra chuyện sinh con, khẩu khí rất kiên quyết, đây là nhượng bộ cuối cùng của họ. Hàn Duy đương nhiên không muốn phản bội Phương Tử Nhạc, hắn không rên một tiếng, chỉ dùng hành động kháng nghị; nhưng thật ra Phương Tử Nhạc lại thông suốt, cậu đồng ý với yêu cầu của cha mẹ Hàn Duy, Phương gia còn có anh hai và chị dâu kế thừa hương hỏa, nhưng Hàn gia chỉ có mình Hàn Duy, cậu và Hàn Duy muốn chung sống cả đời, cậu không đành lòng nhìn Hàn gia tuyệt hậu, lại càng không muốn Hàn Duy bởi vì mình mà mất đi tư cách làm cha.
Hàn Duy biểu tình bình tĩnh, Phương Tử Nhạc thoải mái vỗ vỗ lên tay hắn.
Hai vợ chồng Hàn gia thấy con trai không phản đối nữa, trong lòng vui vẻ, lập tức muồn tìm người phụ nữ thích hợp, liền bị Hàn Duy trực tiếp ngăn cản, “Con còn là một học sinh, không có thời gian, và sức lực đi chăm sóc trẻ con.”
Nhiệt tình bị giội nước lạnh, xúc động bị hiện thực làm tỉnh giấc. Cha mẹ Hàn Duy lúc này mới nhớ tới con trai chỉ mới là sinh viên, hai người họ thường ngày lại bận rộn dạy học, cũng không có thời gian chăm sóc trẻ con, lúc này đúng là không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là trì hoãn kế hoạch sinh con.
Hàn Duy bệnh nặng mới khỏi, hắn và Phương Tử Nhạc, khổ tận cam lai rốt cục tu thành chính quả, Cố Thanh và Tần Lực Dương công không thể thiếu. Hàn Duy trước đây không thích Cố Thanh, nhưng trải qua chuyện lần này, hắn rốt cuộc cũng dỡ xuống sự phòng bị cuối cùng, hắn và Phương Tử Nhạc thương lượng phải cảm tạ Cố Thanh và Tần Lực Dương, mời hai người ăn bữa cơm.
Cố Thanh biết Hàn Duy mời cậu ăn, liền than trời hạ hồng vũ, mặt trời sẽ mọc từ đằng Tây, khiến Phương Tử Nhạc vừa xấu hổ vừa áy náy, cậu ta muốn vì Hàn Duy mà xin lỗi Cố Thanh, lại bị Cố Thanh cản lại, “Xin lỗi thì miễn, nói cảm tạ thì nhận, để thể hiện thành ý, thì mời chúng tôi đến nhà hàng hải sản XX của thành B a, còn thêm 2 đứa nhóc.”
Phương Tử Nhạc gật đầu đồng ý, nhưng khi cậu biết nhà hàng kia 1 món ăn đã hơn 1 ngàn, trong lòng liền khó xử, dốc hết tiền cũng chỉ hơn ba ngàn.
Phương Tử Nhạc tưởng thật, nhưng Cố Thanh lại nói mình chỉ đùa thôi, tươi cười, nếu tiêu tiền khiến người ta phải xót của, chẳng thà mình xuống bếp thì tốt hơn.
Đầu tháng sáu, khí trời từ từ nóng lên, không khí mơ hồ có chút khẩn trương, điều này với học sinh gần đối mặt với cuộc thi cuối kỳ mà nói, càng có vẻ áp lực.
Cố Thanh ôm 1 chồng sách, đi đến thư viện, mặt trời nóng rát treo trên đỉnh đầu, như lột đi 1 tầng da, Cố Thanh lau trán thấm đầy mồ hôi.
Điện thoại trong túi bất ngờ reo lên, Cố Thanh nhanh chóng đặt sách sang 1 bên, lấy điện thoại ra nghe.
“Con à.”
“Mẹ? Sao mẹ lại gọi cho con, mẹ có khỏe không, việc buôn bán thế nào?”
Cố Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, thoải mái dựa vào thân cây, lấy 1 tờ giấy để quạt, hòng xua đi cái nóng.
“Đều rất tốt. Mẹ thấy con đã lâu không về, nên muốn hỏi, con có chuyện gì sao?”
Sửng sốt, Cố Thanh ảo não dựa hẳn vào thân cây, trước đó bận chuyện của Tử Nhạc và Hàn Duy, khi giải quyết xong, lại sắp tới kỳ thi, hiện tại nhớ đến, cậu đã hơn nửa tháng không liên lạc về nhà.
“Mẹ, xin lỗi, mấy ngày trước có việc, gần đây thì vội học thi nên con quên mất.”
“Sao lại nói vậy, mẹ cũng vì lo lắng cho con, con không có việc gì thì tốt rồi, chuyện của bạn con đã giải quyết chưa?”
“Ân, đã được rồi.”
Trong điện thoại … lại im lặng, Cố Thanh khép hờ mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất hảo, “Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Nó cái gì vậy, ” mẹ Cố vừa nghe Cố Thanh nói xong liền hoảng hốt, nhanh chóng phản bác, qua hồi lâu mới mở miệng nói tiếp: “Con à, cả nhà cậu con tới chơi.”
“Cậu à?”
Giọng Cố Thanh nâng cao hỏi ngược lại, sau đó suy nghĩ lại, mới nhớ tới mẹ từng nói với cậu về cậu cả ở quê là người thân duy nhất.
“Ân, trừ cậu con ra, mợ con và em họ cũng tới, họ…” Mẹ Cố chần chờ một chút, “Bọn họ hiện tại ở nhà chúng ta.”
Cố Thanh gật đầu, “Như vậy a.”
“Con à, con sẽ không trách mẹ tự ý để cho bọn họ ở nhà chúng ta chứ?”
Nghe ra giọng nói của mẹ có hoảng hốt và lo lắng, trong lòng Cố Thanh tuy nghi hoặc vì sao mẹ hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp: “Mẹ, nhà cậu vừa tới tỉnh A, vẫn chưa quen chỗ, chúng ta là thân thích, giúp đỡ cũng chả phải chuyện gì quá đáng, con sẽ không ghen tị đâu. Ha ha.”
Mẹ Cố nghe Cố Thanh trả lời, trong lòng cũng an tâm, liền nói chuyện với cậu thêm 1 lúc, mới gác điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại di động, Cố Thanh cảm thấy kỳ quái, mẹ rất hiền lành thích giúp đỡ người khác, sao lần này đối với cả nhà cậu lại quá cẩn thận như vậy? Cố Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu, trong lòng không yên.
Cố Thanh vẫn chưa suy nghĩ xong, thì kỳ thi đã chiếm hết tâm trí khiến cậu trải qua thời gian địa ngục.
Thi xong môn luật xuất nhập khẩu cuối cùng, Cố Thanh thu dọn hành lý, dự định về nhà một chuyến.
Tần Lực Dương vốn định đi họp mặt với bạn bè, nhưng nghĩ đến Cố Thanh nói có người thân từ quê tới, liền nghĩ mình cũng cần phải đi gặp một lần, đưa ra đề nghị cùng Cố Thanh trở về, Tần Gia Bảo đương nhiên cũng không thể bỏ lại.
Cố Thanh muốn nói trong nhà có khách không có phòng cho hai người ở, hơn nữa có con gái cũng không tiện, nhưng không thuyết phục được 2 cha con nhà này, đành bất đắc dĩ đồng ý, buổi trưa cùng Tần Lực Dương đi khu thương mại mua quà, lần đầu tiên gặp người thân thích, không thể thiếu lễ nghĩa.
Ba người buổi chiều xuất phát, cho nên khi tới thành C, đã là 9 giờ rưỡi tối. Lúc này tiệm cơm đã sớm đóng cửa, Cố Thanh để Tần Lực Dương trực tiếp lái xe về nhà.
Cố Thanh gặp mẹ đang muốn xuống lầu ngay tại hàng hiên, mẹ Cố cũng không nghĩ tới con trai hôm nay trở về, vẻ mặt kinh hỉ.
“A Thanh, sao hôm nay đã trở về, lại còn không nói trước với mẹ 1 tiếng, thằng nhóc này?”
Cố Thanh sửng sốt 2 giây, cười nói: “Mẹ, con không phải là muốn cho mẹ kinh hỉ sao? Được rồi, mẹ, đã trễ thế này, mẹ còn muốn đi đâu a?”
Cố Thanh nhìn trong tay mẹ cầm theo 1 túi nhựa trắng, hỏi.
Mẹ Cố lộ ra khuôn mặt tươi cười không được tự nhiên, lập tức nói: “Con à, nhà cậu con không phải đang đây sao? Nhà cũng không đủ phòng, người lại nhiều.”
“Chúng ta không phải có 2 phòng sao? Cậu và mợ ở 1 phòng, mẹ và em họ ở 1 phòng, không được sao?”
Cố Thanh thuận miệng nói.
“Này…” Mẹ Cố vẻ mặt khó xử, “Em họ con nó… nó không quen ngủ cùng người khác.”
Cố Thanh không nói nữa, nhíu chặt mi, mím môi, hô hấp trở nên trầm trọng, nhớ tới lần trước mẹ gọi điện thoại thì có ý thử và kiên kị, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ, mẹ —— là chủ nhà, lại bị thân thích đuổi ra ngoài?
“Con à, cũng không có việc gì lớn, hiện tại mẹ ở trong tiệm, cũng rất thoải mái, một mình vẫn không sao.”
Mẹ Cố mở miệng khuyên nhủ.
Cố Thanh trong lòng càng khó chịu, phòng nhỏ trong tiệm 4 bên chỉ là ván gỗ, căn bản không thể tránh gió, hơn nữa trời càng ngày càng oi bức, một người trưởng thành bình thường ở đó còn không chịu nổi, mẹ cậu làm sao mà thoải mái được.
Tần Lực Dương đứng phía sau Cố Thanh, phát hiện thân thể vợ run rẩy, đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu một chút, hắn hiểu rõ Cố Thanh, mỗi lần liên quan tới người thân, Cố Thanh luôn luôn có vẻ đặc biệt dễ xúc động và mất lý trí. Cố Thanh tuy rằng không nói với hắn, nhưng Tần Lực Dương nghĩ Cố Thanh từ nhỏ cùng mẹ nương tựa lẫn nhau, vì mất cha, nên rất coi trọng tình thân, quý trọng người nhà.
Nhưng Tần Lực Dương không biết, Cố Thanh kỳ thực là bởi vì trước khi sống lại bị người thân vứt bỏ, trở thành cô nhi nên bây giờ rất mẫn cảm.
Cố Thanh hít sâu 1 hơi, muốn dẹp loạn phiền muộn trong lòng, cậu không ngừng ám chỉ mình, là cậu quá lo … suy nghĩ quá nhiều, cả nhà cậu là thân thích của 2 người, mẹ không chịu ủy khuất gì.
“Mẹ, con lên lầu trước, con có mua quà cho họ.”
Cố Thanh giơ lên đám túi trong tay, cười với mẹ. Nói xong, liền kéo mẹ lên lầu.
“Ôi chao, thật may, nhà cậu hẳn là còn chưa ngủ ni.”
Mẹ Cố thấy con trai thần sắc bình thường, cũng yên lòng.
Tần Lực Dương yếu ớt thở dài, trong ḷng cảm khái nói: “Người ta hay nói người có vợ liền quên mẹ, sao vợ mình lại có mẹ liền quên chồng a.”
Tần Gia Bảo đồng tình nhìn thoáng qua ba ba đang tự than thở, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé vỗ 1 cái, thoải mái nói: “Ba ba, cục cưng sẽ không không nên ba ba đâu.”
Nghe con trai nói như thế, Tần Lực Dương càng thêm vui vẻ.