Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 4: Buôn bán



Sáng hôm sau, Cố Thanh rời khỏi giường với đôi mắt mê man, trong chốc lát không biết làm gì, vỗ vỗ mặt, lúc này mới nhớ tới đủ thứ chuyện đã phát sinh, cố gắng hít một hơi thật sâu, quay ra hướng ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, nở nụ cười.

Mang dép lê vào, từ trong tủ quần áo tùy ý chọn một cái áo thun màu trắng, quần tây kaki, Cố Thanh mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, kêu hai tiếng “Mẹ” nhưng không thấy người đáp, sau đó nhìn khắp phòng một vòng, phát hiện một tờ giấy bị chiếc đũa kẹp lên ở trên bàn: “A Tử, mỳ ở trong nồi, nhớ ăn, mẹ đi bán rau.”

Mẹ Cố bán rau ở trong chợ phố nam, thời gian trước bôn ba qua lại giữa bệnh viện và nhà, không có thời gian bày sạp, hiện tại Cố Thanh đã về, bà hiển nhiên là muốn làm việc.

Sau khi qua loa rửa mặt xong, bụng Cố Thanh do đói mà kêu vang, cầm cái bát trên bàn lên, lại không thấy cái nồi, cậu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới tình cảnh về nhà ngày hôm qua, cậu cầm bát bước tới mở cửa phòng. Quả nhiên, lò than được đặt bên phải sát tường nhà trên hành lang, bên cạnh là một cái bàn gỗ, bên trên có đặt cái thớt gỗ, gia vị, dao.

Ăn mì xong, đem bát đũa rửa sạch đặt lại lên bàn, Cố Thanh cảm thấy nhàm chán, liền mở TV xem, nhưng có lẽ do anten không ổn định, chỉ có thể bắt được vài đài, hơn nữa hình ảnh cũng lờ mờ, màn hình lại nhiều lần xuất hiện hột, cậu đành phải chán nản tắt TV.

Trước kia, cậu ở trong tiệm cơm Tàu luôn vội vội vàng vàng, Cố Thanh cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào, nhưng bây giờ lại ngồi yên trên ghế, đầu óc trống rỗng, ánh mắt mờ mịt nhìn TV. Qua mấy phút đồng hồ, động tác lưu loát nhanh chóng đứng dậy, không được, cậu phải tìm chuyện gì đó để làm.

Khóa cửa phòng, lần mò đi ra khỏi chung cư, Cố Thanh tính đi ra chợ xem mẹ cậu, liền hỏi đường người chung quanh.

Cố Thanh đến chợ thì thấy mẹ Cố đang cùng một bà lão cò kè, mặc cả mấy quả bí đao.

“Mẹ.” Cố Thanh hướng hai người đi tới, kêu lên.

“A Tử, sao con lại tới đây?” Mẹ Cố nghe thấy giọng con mình, cảm thấy kinh ngạc, trong đầu vòng vo nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến cảnh mình vừa rồi chỉ có một đồng mà cũng cùng người ta tính toán chi li liền quẫn bách, do cảm thấy xấu hổ mà mặt bà nhiễm hồng, liền muốn đáp ứng bà lão, tránh cho con mình cảm thấy khó coi, ai ngờ. . . . . .

“Bà ơi, bà muốn mua bí đao này sao, thật sự là người có ánh mắt tinh tường, đây là vừa mới nhập sáng nay, còn rất tươi, bà nhìn xem, vỏ mỏng ruột mềm, đem về nấu canh sườn cho cháu bà ăn có thể giải nhiệt tiêu nóng, làm việc sẽ cảm thấy thư thái hơn.” Cố Thanh nói chuyện nhẹ nhàng dịu ngoan, giọng nói thanh lệ mang theo một cỗ thiện ý cùng tri kỷ, phối với khuôn mặt cực kỳ tinh xảo làm cho người khác vừa thấy sẽ không nhẫn tâm hoài nghi cậu.

Bà lão tuy đã lớn tuổi, nhưng bà không ngại thưởng thức cái đẹp, đối với cậu bé xinh đẹp như vậy, gương mặt vốn cứng nhắc rốt cuộc cũng chuyển, “Gần đây bận nhiều việc ở công ty, con bà phải tăng ca, hay nóng nảy, con nói canh bí đao này thực sự công hiệu?”

“Đó là đương nhiên. Bà à, con thật hâm mộ bà, nhìn tướng mạo bà, đã biết là người phúc khí, vừa nghe bà kể về con trai, có lẽ đó là người rất thành công. Con thật muốn học hỏi con trai bà, tương lai còn hiếu thuận với mẹ con nữa.” Cố Thanh bắt chuyện tiếp tục nói.

“Ha ha, sao có thể, con bà công tác ở Tần thị thành phố B, cháu biết Tần thị không, chính là cái công ty lớn lớn đó, ngày thường đã bận rộn kinh khủng, hiếm khi có dịp trở về thành phố C một chuyến để thăm bà.” Bà lão có một đứa con trai, từ nhỏ đã thông minh lại có năng lực, luôn là niềm tự hào của bà, nay được Cố Thanh khen như vậy, trong lòng đã sớm vui vẻ thoải mái.

Cố Thanh ngẩn ra, tại sao lại là Tần thị? Nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười, khen: “Ừm, con nghe nói người có thể vào Tần thị đều rất có bản lĩnh, con trai bà gần đây hỏa vượng, mua chút bí đao về nấu canh là tốt nhất.”

“Ha ha, được rồi, cho bà một trái.” Nét mặt bà lão tươi cười như hoa, bảo Cố Thanh chọn cho bà, cũng không trả giá nữa.

“Ồ, để con chọn cho bà trái ngon nhất.”

Tỉ mỉ chọn bí, Cố Thanh liền đưa cho mẹ cân, “Trái này một đồng rưỡi một cân, của bà là bốn cân hai, con trai của bà hiếm khi về nhà đoàn tụ, cháu tính bà bốn cân thôi, tổng cộng 6 đồng.”

Vừa nghe lời này, bà lão vội cười híp mắt móc tiền.

“Đúng rồi, bà ơi, bí đao này trăm ngàn lần không thể ăn chung với cá trích, bằng không sẽ bị bệnh mất nước. Con trai của bà nếu hỏa vượng, thì mỗi sáng rót một bát nước mật ong, uống vào đảm bảo hữu dụng.” Dặn dò cẩn thận, Cố Thanh gói kỹ bí đao đưa cho đối phương, “Bà cầm chắc nha.”

“Chà, bà vừa định mua cá trích đấy, con trai, con biết nhiều thật đó, cảm tạ con.”

“Không cần khách khí, tạm biệt bà, nếu cảm thấy ngon, lần sau lại đến mua.”

Cố Thanh cười, nhìn theo hướng bà lão rời đi.

“A Tử, con có thể làm thay mẹ rồi đó, xem ra mẹ thật sự già rồi.” Mẹ Cố đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với đứa con.

“Mẹ, đừng nói như vậy, mẹ còn rất trẻ, con còn muốn tẫn hiếu mà.” Cố Thanh đáp lời, đối với chuyện bí đao một chữ cũng không nói, cậu là đầu bếp, đối với đồ ăn hiển nhiên là có nghiên cứu.

Cố Thanh giúp đỡ mẹ bán hàng xong, rồi nói với mẹ muốn đi dạo chung quanh, mẹ Cố lập tức đáp ứng, còn lấy một trăm đồng từ trong túi quần ra nhét vào tay cậu.

Cố Thanh không có cự tuyệt mà nhận lấy, hiện tại trên người cậu không có đồng nào, có chút tiền thủ thân cũng tiện, hơn nữa trong lòng cậu đã có tính toán, có thể cần tiêu tiền.

Cái gọi là đi dạo chung quanh, kỳ thật cũng chỉ là đi một vòng quanh chợ, thăm dò tình huống chung, Cố Thanh xách măng, tàu hủ ky, miến, rong biển, rau diếp cá, nấm mèo, bột ớt, hạt tiêu, củ tỏi và các gia vị khác trở về quầy, báo với mẹ một tiếng rồi đem thêm củ sen, cải thìa nhà mình trở về nhà.

Cố Thanh cẩn thận nghĩ, ở chợ bán rau không phải kế lâu dài, không chỉ thu nhập ít, hơn nữa cũng rất vất vả, mỗi ngày đều phải đi sớm về tối. Vừa rồi ở chợ quan sát một vòng, trong lòng cậu đã có mục tiêu.

Cố Thanh muốn làm đủ các món rau, đem các loại rau nấu chín phơi khô để vào chậu, khách nhân có thể căn cứ vào khẩu vị mình thích mà lựa chọn bỏ vào trong cái bát lớn, sau đó phối với các món có gia vị cay bí mật của mình là xong. Sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là vì loại rau trộn này đến từ nhiều nhu cầu bất đồng của các khách hàng, trong chợ cũng không ai làm, thứ hai mấu chốt của món ăn này chính là các loại gia vị bí mật kia, chỉ cần giữ kín là được, cậu cũng không sợ bị người ta bắt chước theo.

Cơm chiều là do Cố Thanh làm, mẹ Cố ăn xong đều một mực khen ngon, còn không ngừng hỏi rau trộn làm thế nào.

Cố Thanh thấy mẹ thích, nói bóng nói gió hỏi: “Mẹ, mẹ thấy rau trộn này bán ở chợ được không?”

“Đương nhiên có thể, món này rất ngon.” Mẹ Cố bỏ măng vào miệng, măng mang theo vị cay, lại tươi non thơm ngát, ăn thực thoải mái.

Nghe vậy, Cố Thanh vội vàng đem ý tưởng muốn bán rau trộn ở chợ cho mẹ nghe, vốn tưởng rằng sẽ lập tức được tán thành, nhưng lại thấy mẹ nhíu lông mày, dừng động tác gắp rau.

Mẹ Cố hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện này, cần bao nhiêu tiền?”

Cố Thanh sửng sốt, trong lòng hung hăng khinh bỉ chính mình, cậu nóng đầu chỉ lo muốn kiếm thật nhiều tiền cho nhà, nhưng lại quên tình trạng trong nhà, “Mẹ, trong nhà một phân tiền cũng không có sao?”

Mẹ Cố không không lập tức nói tiếp, cau mày, lúc Cố Thanh cho rằng bà sẽ không trả lời, bà lại mở miệng, “Trong nhà còn năm ngàn đồng, nhưng không thể động vào.”

“Vì sao?” Cố Thanh không chút nghĩ ngợi trực tiếp thốt ra.

Mẹ Cố ngẩng đầu nhìn Cố Thanh, nghiêm túc nói, “Đây là học phí học kỳ sau của con.”

Cố Thanh lâm vào trầm mặc, đại học là điều cậu khát vọng đã lâu, cậu không nghĩ lại bỏ qua cơ hội này, nhưng cậu cũng không cam tâm cứ như vậy mà buông tha chuyện buôn bán trước mắt.

Suy tư hồi lâu, Cố Thanh rốt cục trả lời, “Mẹ, con nghe nói hiện tại ở đại học đều cho vay ngắn hạn để trợ giúp học tập, cũng không cần trả lãi, bằng không con đi hỏi trước một chút, nếu có thể thì chúng ta vay một chút để trả học phí.”

Mẹ Cố không nói gì, đứng lên lấy tiền học phí, xem như ngầm đồng ý.

Cố Thanh tiếp nhận rồi lấy điện thoại ra gọi cho nhà trường thong báo tình huống, kết quả hiển nhiên là vui vẻ, đại học Q nổi tiếng này có cho vay, chỉ cần đến lúc khai giảng điền vào đơn xin vay tiền ở trên mạng trường là xong.

Không cần lo phiền nữa, ngày hôm sau Cố Thanh và mẹ đi ra chợ, dùng 200 đồng mua một xe hang còn khá mới, cỡ 70% rồi nhờ người chở về, sau đó lại nhờ người ta làm một tủ kính thủy tinh nhỏ, để ở trên xe hết 400 đồng. Hai ngày kế, hai người lại chạy tới mấy nhà dân trồng rau và một tiệm tạp hóa, thương lượng giá cả để mua lâu dài các loại rau và gia vị.

Chờ làm xong đâu vào đấy, Cố Thanh lại khẩn trương bắt đầu chế tác gia vị cay, những việc này trước kia cậu đều thường xuyên làm, cho nên làm vô cùng thuần thục.

Một tuần sau, món rau trộn ở chợ phố nam ra đời, cay cay ngon miệng, mang theo một tí tươi ngọt, thích hợp ăn khi trời nóng, không đến nửa tháng, cả con phố đều biết đến món rau trộn của Cố gia, dần dần có rất nhiều khách hàng quen thường xuyên lui tới, thậm chí còn có cả khách nhân từ địa phương khác nghe danh mà tìm đến.

Qua một tháng, Cố Thanh không chỉ thu hồi được toàn bộ chi phí lúc trước, còn thu được lời, mẹ Cố cười không ngừng. Học phí rốt cục cũng có đủ, nhưng Cố Thanh vẫn thuyết phục mẹ giữ số tiền này, về phần học phí cùng sinh hoạt phí kia, cậu tin tưởng mình kiếm việc làm thêm là có thể lo được.

Lại một tuần bận rộn trôi qua, cách ngày khai giảng 25/8 chỉ còn ba ngày.

Vé xe lửa là Cố Thanh đã được đặt trước mười ngày, là loại ghế cứng, chỉ tốn năm tiếng là có thể đến thành phố B, điều này cũng tiện, cậu có thể bớt một chút thời giờ về thăm nhà và công việc của mẹ, dù sao món rau trộn này chỉ có thể bán hết mùa hè, đến tháng 11, 12 nhất định không bán được nữa, đến lúc đó phải đổi sang món khác.

Ngày 22/8, món rau trộn Cố gia không xuất hiện đúng giờ như thường lệ ở chợ, Cố Thanh kéo mẹ đi cửa hàng một chuyến, cậu thừa dịp trước khi đi liền mua sắm một phen cho mẹ.

Tuy trong lòng phản đối, nhưng mẹ Cố không lay chuyển được Cố Thanh, bất đắc dĩ đồng ý cầm một trăm đồng đi với cậu, miệng không ngừng dặn dò: “Con đừng mua tùm lum, nên để dành tiền.”

Cố Thanh không để ý tới, len lén đem năm trăm đồng đặt vào trong túi.

Cửa hiệu rất lớn, tổng cộng có bốn tầng, lầu một là trang phục, lầu hai là đồ dùng hàng ngày, lầu ba là giầy và quần, lầu 4 thì chủ yếu bán mỹ phẩm. Ở lầu một dạo một vòng, Cố Thanh vừa ý một cái áo lông đỏ dài, lại bị mẹ Cố nói nó quá chói, không thích hợp với bà già như bà.

Kỳ thật, mẹ Cố cao 1m63, dáng người tinh tế, ngũ quan cũng rất xinh đẹp, chỉ là quanh năm phải lao động vất vả mà làn da trở nên thô ráp, nhưng nếu trang điểm tỉ mỉ, nhất định sẽ khác hẳn. Cố Thanh thấy được điểm ấy, cho nên mới kiên trì muốn mua bộ y phục này cho mẹ.

“A Tử, cái áo này mắc quá.” Mẹ Cố đi theo thấp giọng nói.

Cũng biết là như vậy, nhưng Cố Thanh nói, “Mẹ, bây giờ là mùa hè, giá này đã được giảm một nửa, nếu mẹ do dự không mua, đợi khi thời tiết trở lạnh, nó không còn là con số này nữa đâu.”

Mẹ Cố bị Cố Thanh nói thế cũng động tâm, bàn tay lướt qua áo lông trơn bóng mới tinh, trong mắt rõ ràng là không nỡ.

Cố Thanh lén lút đi đến bên cạnh nhân viên hướng dẫn, nói với cô tính tiền, chờ mẹ Cố kịp phản ứng, chiếc áo hàng hiệu kia đã được Cố Thanh trả tiền.

Tiếp theo, Cố Thanh đi lên lầu hai mua một cái thảm nhiệt, cậu đã thu dọn phòng ngủ, chờ mình đi rồi, thì để mẹ chuyển vào ở trong đó, cần phải giữ ấm vào mùa đông. Đến lầu bốn, Cố Thanh lại chọn một chai sữa rửa mặt, một lọ kem bảo vệ da tay cùng một lọ kem dưỡng da mặt, đều là sản phẩm trong nước, giá tương đối rẻ nhưng xài cũng rất tốt.

Hôm nay, hai người mua không ít đồ, làm mẹ Cố đau lòng không thôi, tiền con mình đều tiêu trên người bà, nói gì cũng vô dụng, bà vừa tức lại vừa vui.

Cố Thanh lại không cho là như vậy, mẹ là để thương yêu, nếu trong nhà kiếm ra tiền, nên hiếu thuận người già trước.

Hai ngày sau, kéo theo hành lý, Cố Thanh ngồi lên xe lửa đi đến thành phố B.

Mẹ Cố đứng ở trước cửa kính xe lửa, nói lời chia tay và không ngừng dặn dò con mình, trên gương mặt lộ vẻ muốn khóc, giọng nói nghẹn ngào.

Xe lửa rốt cục lăn bánh. . . . . .

Nhìn mẹ Cố đứng trên sân ga không ngừng vẫy tay với mình, xe lửa càng lúc càng xa, mắt Cố Thanh thấm đầy nước mắt, thì ra đây chính là cảm giác được thân nhân lo lắng.

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, Cố Thanh đem nước mắt đang muốn rơi kéo trở về.

Đang chờ đợi cậu ở phía trước là một tương lai hoàn toàn mới. . . . . .


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv