Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 38: Ngẫu ngộ



Lúc Cố Thanh tỉnh lại, liền cảm thấy thể xác và tinh thần chưa bao giờ thoải mái như vậy, mở mắt đã thấy mình bị người kia ôm chặt trong lòng, trên lưng cũng cũng có 1 bàn tay không phải của mình, mà Tần Gia Bảo vốn ngủ ở giữa không biết từ khi nào đã bị ôm tới … chỗ khác trên giường.

Hai tay đặt trên ngực hắn, ngón áp út bàn tay trái có 1 chiếc nhẫn bạch kim đơn giản nhưng rất chói mắt, thiết kế không cầu kỳ nhưng độc đáo, trên nhẫn có 1viên đá quý, khiêm tốn nho nhã, so với những thứ rườm rà khác lại càng đẹp, đơn giản trong sáng, cẩn thận để ý, còn có thể phát hiện bên trong nhẫn có khắc chữ, đó là tên người, tuy đơn giản nhưng có thể chuyển tải được tình yêu.

Cố Thanh nhịn không được nâng tay trái của người bên cạnh lên, cùng 1 kiểu nhẫn với 1 viên kim cương, nhẫn lớn hơn 1 số nhưng lại toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Hai bàn tay đều thon dài, khớp xương phân minh đặt cùng nhau, cũng chính là duy nhất trên đời.

“Ngô…”

Môi lưỡi giao triền, trao đổi mật dịch, vào sáng sớm yên tĩnh khiến không khí yên bình càng thêm đẹp.

Cách áo ngủ, Cố Thanh vẫn có thể cảm nhận được thứ nóng rực kia của Tần Lực Dương, trong đầu hồi tưởng lại lệnh cấm dục đêm qua, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng chưa làm gì, thì đối phương đã buông ra trước, nhưng bàn tay bên hông vẫn không chịu rời đi.

“Chào buổi sáng, vợ yêu.”

“Cút!”

Tần Lực Dương tự đắc, miệng vẫn tà mị cười, hôn một cái lên trán người trong lòng, trước khi đối phương tức giận, nhanh chóng nói, “Hôm nay buổi sáng đi công viên trò chơi, cục cưng rất muốn đi.”

“Công viên trò chơi?”

Cố Thanh ngẩng đầu, trong mắt có nghi hoặc, cũng rất kinh hỉ.

Tuổi tâm lý đã hơn 20, Cố Thanh không phải thực sự đối với những trò chơi ở công viên cảm thấy hứng thú, chính xác hơn công viên trò chơi chính là chấp nhất sâu trong tâm hồn cậu, khi còn nhỏ cậu từng khát vọng có thể được như bạn học khác cùng cha mẹ tay trong tay đi công viên trò chơi vui vẻ chơi đùa, ăn kem, thoải mái tươi cười. Nhưng Cố Thanh biết rõ, nguyện vọng của chính mình chỉ có thể là hão huyền. Sau đó, lâu ngày, tuổi càng lớn, bản thân cũng hiểu chuyện, Cố Thanh dần dần phai nhạt, cho rằng mình đã có thể bình thản buông tha tất cả, chấp nhận hiện thực.

Mãi cho tới hôm nay, khi Tần Lực Dương bất ngờ đưa ra đề nghị đi công viên trò chơi, Cố Thanh mới giật mình phát hiện thì ra mình chưa bao giờ quên, cậu rất cảm kích Tần Lực Dương, hắn đã thực hiện mộng tưởng của cậu.

Trong công viên trò chơi, người người tấp nập, giống như thủy triều dâng, chen chúc lẫn nhau.

Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo đi rất nhanh ở phía trước, thân thể so với cá nheo còn trơn hơn, Tần Lực Dương cầm đồ ăn vặt đi phía sau, khó nhịn nhìn thoáng qua mặt trời chói chang trên đầu, trong lòng thở dài, chờ phát hiện thì, chỉ có thể nhìn thấy dáng của 1 lớn 1 nhỏ phía trước, sợ lạc mất, Tần Lực Dương cẩn thận đi qua đoàn người dày đặc, đuổi kịp 2 người.

“Xin chào.”

Cố Thanh nháy mắt thấy 1 người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt nâu xuất hiện trước mặt, tim đập liên tục, cậu cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện với người nước ngoài nào, tiếng Anh dở tệ, làm cậu khẩn trương, hai tay ôm Tần Gia Bảo không khỏi càng chặt hơn.

“A, xin chào.”

Cố Thanh muốn bắt tay đối phương, nhưng trong lòng ôm Tần Gia Bảo, chỉ có thể xấu hổ cười cười, vốn muốn mở miệng giải thích nhưng bởi vì sợ mắc lỗi mà không nói gì.

Tần Gia Bảo chớp mắt quan sát người đàn ông cao to này, cảm thấy trong mắt đối phương không có hảo ý, liền kề sát vào tai Cố Thanh, nhẹ giọng nói: “Anh gấu lớn, chúng ta đi thôi, không thấy ba ba đâu cả.”

Nhờ bé nhắc mới tỉnh táo lại, Cố Thanh hoảng hốt quay đầu, nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Tần Lực Dương, không quen biết ai, ngôn ngữ còn bị cản trở, Cố Thanh trong lòng thấy sợ hãi, nghĩ rời đi tìm hắn, lại bị người đàn ông nước ngoài trước mắt chặn lại.

“Xin chào, tôi là Jack, cậu là người đàn ông đông phương đẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi rất thích cậu, có thể làm bạn không?” Người đàn ông tóc vàng nói 1 tràn tiếng anh lưu loát, trên mặt là nụ cười đầy thiện ý lịch thiệp, rất ra dáng quý ông.

Khả năng nghe của Cố Thanh vốn không tốt, hơn nữa cậu hiện tại chỉ nghĩ làm sao tìm được Tần Lực Dương, căn bản không cẩn thận nghe người này nói gì, cho nên cũng không biết trả lời thế nào, trong nhất thời chỉ có thể ngây người đứng tại chỗ, mong đối phương có thể thức thời nhường đường, nhưng phát giác đầu lưỡi của mình không nghe lời cứ run lên, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn như đang cầu cứu nhìn Tần Gia Bảo, điều này làm cậu càng xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.

Tần Gia Bảo ôm sát cổ Cố Thanh, phồng má, không khách khí dùng tiếng anh tuyên thệ chủ quyền của ba ba bé đối với anh gấu lớn: “Anh ấy là vợ của ba ba tôi, chú không đoạt được đâu. Bọn họ đã kết hôn, anh ấy là mẹ của tôi.”

Cố Thanh vốn dở tiếng anh, đối với câu trả lời đơn giản của Tần Gia Bảo, cậu cũng nghe được 70%, đỏ ửng lập tức lan khắp mặt, nhưng cậu cũng không thể vì vậy mà trách cứ cục cưng, dù sao thì bé không có nói sai.

Người đàn ông tóc vàng kia rõ ràng là sửng sốt, nụ cười nhanh chóng tiêu tan, nhưng vẫn không có ý rời đi, hắn cho rằng là trẻ con nói bừa.

“Cậu đồng ý…”

“Cậu ấy không muốn.”

Người đàn ông tóc vàng còn chưa nói xong, đã bị giọng nam đột nhiên vang lên cắt ngang.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Cố Thanh và Tần Gia Bảo nhanh chóng xoay đầu, 2 khuôn mặt đều có mừng rỡ và toàn tâm tín nhiệm.

Đối với việc này, Tần Lực Dương rất là hưởng thụ, đi lên trực tiếp ôm vai Cố Thanh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ngoại quốc kia, cũng không mất vẻ hài hước trả lời: “Chúng tôi vừa mới kết hôn hôm qua, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng đã được pháp luật nước anh công nhận, anh cũng không muốn vi phạm để bị ngồi tù chứ.”

Cố Thanh luôn nhìn Tần Lực Dương, cậu chính là lần đầu nghe hắn dùng tiếng Anh chậm rãi nói chuyện với người ngoại quốc, phát âm tiêu chuẩn rõ ràng, lưu loát thông thuận, khiến hắn vốn đã có vẻ ngoài xuất chúng lại càng thêm đẹp trai nổi bật, chẳng biết vì sao, Cố Thanh cảm thấy tim đập rất nhanh, như có một luồn ánh sáng kiêu ngạo ấm áp chiếu vào.

“Ba ba, ba ba thật là lợi hại.”

Nhìn người đàn ông tóc vàng tức giận xoay người rời đi, Tần Gia Bảo cong cái miệng nhỏ nhắn, vui vẻ vỗ tay.

Tần Lực Dương nhéo nhéo gương mặt mập mạp của con trai, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh, đắc ý khoe khoang nói: “Chồng em có lợi hại không?”

Nhìn người trước mắt 10 phần lưu manh, Cố Thanh đưa tay đánh cho cái tay đang làm càn trên mặt mình, rồi đi thẳng về phía trước, vốn trong lòng tràn đầy kiêu ngạo nháy mắt liền tan rã, quả nhiên tà tâm không đổi, đánh chết cái nết không chừa!

Tần Gia Bảo ôm cổ Cố Thanh, quay đầu nhìn ba ba phía sau, trên mặt mang theo đồng tình.

Chơi nửa ngày, đến buổi trưa thì, mặt trời càng chói chang, sức nóng mãnh liệt chiếu xuống người, càng có cảm giác đau rát, Cố Thanh nhận thấy được Tần Gia Bảo trên người mình đang ủ rũ, nghĩ đến nên tìm nơi nào đó ngồi nghỉ mát, tiện thể giải quyết bữa trưa. Chơi đến giữa trưa, thức ăn trong bao tử đã tiêu hóa hết.

Trong công viên có những nhà hàng ngoài trời, có dù che, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Tần Lực Dương đi xếp hàng mua thức ăn, Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo ngồi một bên, phía sau đột nhiên truyền tới 1 giọng nam thanh thoát, êm tai dễ nghe, như làn gió nhẹ thổi qua giữa trời nắng gắt; nhưng Cố Thanh quan tâm, cũng bởi vì đối phương nói tiếng Trung, điều này làm cho Cố Thanh suốt mấy giờ qua phải ù tai nghe tiếng nước ngoài cảm thấy rất thân thiết, tha hương nơi đất khách có thể gặp được đồng hương không phải là chuyện đáng vui mừng nhất sao?

Cố Thanh có 1 loại xúc động muốn lập tức nói chuyện, xoay người, chờ khi thấy rõ thì, lập tức mở to mắt, kinh ngạc kêu lên: “Ngô Hạo?!”

Thanh niên cao lớn đưa lưng về phía cậu hiển nhiên cũng nghe được giọng nói quen thuộc, cuống quít quay đầu, vẻ mặt kinh hỉ: “Cố Thanh, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi…” Cố Thanh muốn mở miệng nói rõ, nhưng phát hiện chính hình chưa từng nói về Tần Lực Dương với Ngô Hạo, lẽ nào nói thẳng mình đến đây để kết hôn cùng 1 người đàn ông? Trong lòng cảm thấy không thích hợp, Cố Thanh chỉ có thể vòng vo chuyển đề tài, “sao cậu lại ở công viên trò chơi?”

Cố Thanh vừa nói xong, gương mặt màu mật ong của Ngô Hạo liền hồng lên rất khả nghi, bị bạn bè nhìn thấy 1 người đàn ông trưởng thành còn đi công viên như trẻ con, thật sự là quá mất mặt, trong lòng không khỏi tức giận, trách cứ nhìn thoáng qua tên đầu sỏ ngồi đối diện.

“Tôi không bức cậu, cậu thua cược, cậu muốn nuốt lời à?”

Giọng nam dễ nghe lại vang lên, Cố Thanh lúc này mới phát hiện người ngồi đối diện Ngô Hạo, chỉ liếc mắt, liền vô cùng kinh ngạc, người đàn ông kia rất xinh đẹp, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng rất đẹp, đôi mắt hoa đào hẹp dài cong lên, mi dài và dày, con ngươi hơi xanh, vô cùng xinh đẹp cuốn hút, đúng là con lai!

Người đàn ông kia dường như cũng đã nhận ra Cố Thanh đang quan sát, cong môi tặng cho cậu 1 nụ cười vô cùng quyến rũ. Mặt Cố Thanh nóng lên, cười yếu ớt gật đầu, đành chào hỏi.

“Không giới thiệu sao?”

Người kia thong thả quấy ly kem sắp tan, hỏi.

Ngô Hạo tức giận nhìn thoáng qua người đàn ông con lai kia, đứng lên, cũng cười nói với Cố Thanh: “Cố Thanh, đây là huấn luyện viên bóng rổ của tôi ở đại học bên này, tên tiếng Trung là Lâm Tân.”

Nói xong, Ngô Hạo bước nhanh trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cố Thanh trò chuyện với cậu, không thèm để ý tới người phía sau.

Cố Thanh sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy kỳ quái, người đàn ông kia nếu là huấn luyện viên của Ngô Hạo, nói như thế nào cũng coi như là thầy, sao Ngô Hạo trong có vẻ không chút tôn trọng anh ta vậy.

Nhưng xuất phát từ lễ phép, Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo đứng dậy đi tới bên cạnh người kia, vươn một tay, thiện ý cười nói: “Chào anh, tôi là Cố Thanh, là bạn kiêm bạn cùng phòng của Ngô Hạo ở đại học.”

Lúc này đây, người kia lại không thèm đáp lại, tiếp tục chọc chọc ly kem của mình.

Trên mặt anh ta vẫn cười nhạt, nhưng Cố Thanh nhạy cảm phát giác trên người đối phương toả ra hàn khí. Cố Thanh đứng đó, xấu hổ, ngượng ngùng, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

“Xin chào, tôi là Lâm Tân.”

Ngoài ý muốn, nhìn người vẻ mặt vừa mới kết băng đã chuyển sang tươi cười ấm áp, đưa tay bắt tay với Cố Thanh.

Có lẽ người này biểu hiện quá mức lãnh đạm, bất thình lình lại nhiệt tình khiến Cố Thanh thụ sủng nhược kinh, “Anh nếu không ngại, chúng ta có thể ngồi cùng nhau chứ?”

Người kia như vô tình nhìn thoáng qua Ngô Hạo, nhấc chân bưng kem tới trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh Ngô Hạo, nhưng người đang ngồi lại như tránh ôn dịch nhảy sang ngồi bên trái Cố Thanh.

Cố Thanh cẩn thận nhìn thoáng qua Lâm Tân, cậu không rõ, Ngô Hạo vì sao lại muốn trốn huấn luyện viên của mình, nhưng đây là ân oán cá nhân của họ, Cố Thanh không cảm thấy mình nên hỏi đến lúc này.

Khi Tần Lực Dương lấy được phần ăn, bưng tới bàn, xa xa đã thấy bên cạnh Cố Thanh có 2 người đàn ông đang ngồi, vô thức cho rằng vợ yêu nhà mình lại dẫn ong bướm tới, không khỏi bước nhanh hơn.

Lời tác giả: Các độc giả thích Ngô Hạo a, ta thực sự là phải xin lỗi, ta đã ba năm không xem ngôn tình văn, ta đối với BG vô năng tiếp thu, vì vậy liền biến thành tình huống của Ngô Hạo như ngày hôm nay, quyết phối hắn với một yêu nghiệt nữ vương đại thúc thụ ( không sai, nữ vương vs Ngô Hạo), ~~~~(>_<)~~~~.

Ngô Hạo (căm tức tác giả): ngươi bởi vì mình vô năng tiếp thu BG, liền biến ta thành đồng chí?

Tác giả ( chọt ngón tay ): Ta… Ta… Không phải thiên hạ đều đồng lòng sao, ta chỉ thuận theo trào lưu trước mắt…

Ngô Hạo lật bàn…

Tác giả ôm đầu trốn…

Lâm Tân yêu nghiệt cười: Hạo Hạo a, ngươi đây là sao, ghét bỏ ta à?

Ngô Hạo nghiến răng nghiến lợi…

Lâm Tân ngoái đầu nhìn lại cười…

Tác giả quả quyết bỏ chạy, lúc này không trốn còn chờ tới bao giờ…

(Ha ha, lần đầu tiên viết tiểu kịch trường, cảm giác rất mới mẻ, sau này có người muốn ta viết nhiều hơn, cảm giác rất thích a… )


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv