Trước tết âm lịch, Cố Thanh và mẹ Cố tới “Cô nhi viện Ái gia” 1 chuyến.
Trước đây lúc là Trầm Thanh, ngoại trừ mỗi tháng đúng giờ gửi tiền cho cô nhi viện, bởi vì mỗi ngày bận việc, cậu cũng chỉ có nhân lúc ngày lễ mà về cô nhi viện, tết âm lịch đương nhiên không ngoại lệ. Hiện tại là Cố Thanh, giao thừa không thể trải qua ở cô nhi viện, nhưng cậu nghĩ phải đi về một chuyến, nhưng còn mẹ, cậu không biết nên mở miệng giải thích thế nào, nói vòng vo 1 hồi, không ngờ mẹ Cố cũng rất ủng hộ, hỏi cậu dự định mua quà gì. Cố Thanh nói cậu chưa nghĩ ra, có lẽ là bánh kẹo, mẹ Cố suy nghĩ, nói ra đề nghị, bảo cậu chuẩn bị bao tay.
Cô nhi viện thường ngày nhận trợ cấp chính từ nhà nước và 1 vài nhà tài trợ, cũng có 1 số ít người đến giúp đỡ đột xuất, như là Cố Thanh nhân ngày nghỉ đến thăm với tư cách cá nhân. Cố Thanh gọi điện thoại cho viện trưởng, ấn định thời gian.
Từ lần trước khi Tần Gia Bảo xuất hiện, mẹ Cố hiện tại đối với trẻ con càng thêm thích. Hơn người đã hơn bốn mươi tuổi cùng với 1 đám trẻ con chơi trò diều hâu bắt gà con, lại rất vui vẻ, giống như thời gian đang quay trở lại. Cố Thanh đứng ở nhà bếp chăm chú xào rau, thỉnh thoảng nhìn ra bãi cỏ trắng xóa 1 chút, bên tai là tiếng cười thanh thúy dễ nghe.
Bữa trưa ở cô nhi viện là tiêu xanh nấu với khoai tây, cà tím và canh trứng. Cố Thanh hiểu rõ, đây là do mừng năm mới, nếu như thường ngày, bữa ăn mà được 2 món mặn 1 món canh, thì rất hiếm. Nguyên liệu tuy có hạn, nhưng tay nghề Cố Thanh thì khỏi phải bàn, bọn nhỏ ăn rất ngon lành, trên mặt là nụ cười thoả mãn hạnh phúc.
Viện trưởng Lý Đồng, Cố Thanh và 2 thầy cô khác ngồi một bàn, mẹ Cố bị bọn trẻ cuốn lấy, thoát không ra, hơn nữa bà cũng vui vẻ ngồi cùng bọn trẻ.
Nửa năm không gặp, viện trưởng dường như lại càng già đi, lông mày và hai bên đầu đã có nhiều điểm bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng rõ ràng, Cố Thanh nhìn, trong lòng khó chịu, giống như trước gắp thức ăn vào bát viện trưởng.
Lý Đồng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Thanh, giống như ý thức mình hơi thất lễ với khách, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười nhẹ, “Xin lỗi, thật sự là bởi vì cậu rất giống một người, xin đừng để ý.”
Tay khẽ nhúc nhích, trên mặt Cố Thanh lướt qua một tia kinh ngạc.
“Hắn, là người thế nào?”
Viện trưởng ngẩng đầu, uống một ngụm trà, qua một hồi lâu mới mở miệng, “Hắn là 1 đứa trẻ trong cô nhi viện của chúng tôi, lớn hơn cậu, là 1 đầu bếp, món ăn cậu làm có mùi vị rất giống hắn. Hắn là một, đứa trẻ tốt rất hiếu thuận.”
Mắt Cố Thanh đỏ lên, vùi đầu ăn cơm, cố gắng che đi viền mắt, giấu đi sự hổ thẹn và sầu não.
Hồi ức của viện trưởng về Trầm Thanh chính là sự tán thưởng và thương tiếc với giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, mãi về sau này, Cố Thanh cũng không bao giờ … quên được.
Cố Thanh chưa từng nghĩ tới, mẹ mình còn có người thân.
Cũng khó trách cậu nghĩ như vậy, từ khi trọng sinh, cậu chưa từng nghe mẹ nói tới người thân, càng chưa thấy qua người nào. Trước tết âm lịch hai ngày, khi điện thoại đường dài vừa thông, Cố Thanh nghe điện, đối phương nói giọng địa phương, mang theo khẩu âm rất nặng, nhưng cũng khá gần với tiếng phổ thông, Cố Thanh miễn cưỡng có thể hiểu được.
“Mẹ, có điện thoại.”
Cố Thanh xoay hướng về phòng gọi, buông ống nghe, cầm lấy chổi cẩn thận quét tước. Tập tục năm mới, quét dọn là không thể thiếu.
“Uy… Anh… Ân, rất tốt … Tiền? Nhiều ít… Được, quá mấy ngày … Cần gấp? … Vậy ngày mai em…”
Mẹ Cố nói cũng là tiếng địa phương, Cố Thanh nghe rất khó khăn, lại gián đoạn, nhưng cũng biết đại khái, hẳn là đòi tiền.
“Con à, ngày mai cùng mẹ đi ngân hàng.”
Ngày xưa, con gái ở nông thôn học hành rất ít, mẹ Cố học xong sơ trung cũng không học tiếp, biết chữ không nhiều lắm, chỉ biết những chữ đơn giản, cho nên, đi ngân hàng gửi tiền thì phải gọi Cố Thanh. Bà vào phòng lấy sổ tiết kiệm và giấy bút, ngồi trên bàn, tỉ mỉ tính toán.
“Được ạ. Mẹ, vừa rồi là ai vậy?”
Mẹ Cố sửng sốt, trả lời: “Là anh của mẹ, con phải gọi 1 tiếng cậu hai(*).”
“Nga, mẹ, chúng ta còn có người thân sao?”
Cố Thanh cũng nghe qua chuyện quê nhà khi cùng mẹ làm bánh, mơ hồ nhớ là ở tỉnh S, nhưng về phần người thân thì cậu chưa từng biết.
“Ân, bà con xa, thân thích cũng có, nhưng nếu như tính ra, cũng chỉ có 1 mình cậu của con.”
Mẹ dường như không muốn nói tới chuyện người thân, Cố Thanh cũng nghe ra được, nên không nhắc lại, liền thay đổi vấn đề, “Cậu gọi điện thoại tới là muốn mượn tiền?”
“Không phải, là chúng ta nợ tiền.” Mẹ Cố không muốn nói nhiều, cúi đầu tiếp tục tính sổ sách.
Cố Thanh chưa bao giờ thấy mẹ như hôm nay, không chút bình tĩnh, như đang muốn trốn tránh, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng hiểu được hiện tại không phải lúc, chỉ đành nuốt xuống nghi vấn về cha trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh cùng mẹ đi ngân hàng, rút ra hai nghìn, lại càng thêm túng quẫn.
Tiền không nhiều, nhưng giá cả năm nay lại đắt.
Đêm giao thừa, Cố Thanh và mẹ làm vài món ăn. Hai người đều là đầu bếp giỏi, một bàn tuy không có bào ngư vi cá, nhưng rất đẹp mắt, quan trọng nhất là mùi vị không thua nhà hàng lớn.
Một bàn mười hai món, tuân theo đúng tập tục, mang lại may mắn, nhưng bảo ăn hết, thì không thể làm được. Cố Thanh lúc này thực sự cảm tạ tủ lạnh của Tần Lực Dương tặng.
Ăn xong cơm tất niên, mẹ Cố từ trong áo khoác rút ra bao lì xì đỏ đưa cho Cố Thanh, vẻ mặt xấu hổ, người đã thành niên, mà còn nhận tiền mừng tuổi, nên muốn khước từ.
“Đây là tập tục ở quê, chờ khi con kết hôn, mẹ cũng sẽ không cho nữa.”
Nói nói đến đây, Cố Thanh chỉ có thể nhận, nghĩ đến kết hôn, trong lòng hơi buồn phiền, chỉ sợ là thực sự phải nhận tiền mừng tuổi cả đời rồi; nên mơ hồ nổi lên chút hổ thẹn, mộng tưởng có con dâu có cháu bồng của mẹ, cậu không thể giúp bà thực hiện.
“Mẹ, con sẽ hiếu thuận với mẹ cả đời, nhất định!”
Cố Thanh nắm chặt tay mẹ, nói những lời thường nói của con cái với cha mẹ. Nhưng chỉ có Cố Thanh biết, đây là một lời thề!
TV truyền đến tiếng dẫn chương trình quen thuộc, tiệc liên hoan năm mới bắt đầu rồi.
Cố Thanh kỳ thực đối với chương trình ca hát không có hứng thú gì lớn, nhưng cũng dần có thói quen, khi ăn cơm tất niên xong người một nhà cùng xem chương trình tết âm lịch, nên cầm hạt dưa hoa quả cùng mẹ ngồi ở sô pha, xem được tiểu phẩm hay, cũng sẽ cùng mẹ bình luận một phen.
Điện thoại di động rung liên tiếp, tất cả đều là tin chúc mừng năm mới. Cố Thanh trong lòng vui mừng, trước đây bạn bè không nhiều lắm, tin nhắn chúc mừng ngày lễ thế này rất ít khi nhận được, nhương bây giờ, chí ít cũng có hơn 10 cái. Cố Thanh mang theo tâm tình sung sướng chờ mong ngồi xem, nhưng khi thấy nội dung đa số đều giống nhau, sự vui vẻ vốn có dần biến mất, Dù vậy, Cố Thanh vẫn chăm chỉ gửi trả lời, chờ gửi xong hết, ngón tay có chút đau đớn, ngẩng đầu nhìn, trong TV đang chiếu tiểu phẩm của diễn viên cậu thích, nhanh đặt điện thoại di động sang một bên, chăm chú xem.
Cố Thanh đối với tiểu phẩm lần này rất thất vọng, không có chất lượng, ý gây cười cũng nhạt nhẽo.
Điện thoại di động cùng lúc vang lên, Cố Thanh cầm lấy, màn hình hiện thị tên 1 người cậu không nghĩ tới —— Tần Lực Dương. Trong ấn tượng, người này chưa từng nhắn tin cho cậu, đều là trực tiếp gọi điện thoại.
Cố Thanh run tay ấn xem tin nhắn, tin nhắn rất đơn giản:
【 Sao không trả lời? Giận sao? 】
Cố Thanh cảm thấy khó hiểu, nhanh chóng tìm lại đống tin nhắn, phát hiện lại có cái chưa xem, nhanh chóng mở ra:
【 Năm mới vui vẻ, vợ yêu! 】
Cố Thanh có chút dở khóc dở cười, hắn tưởng cậu giận, bởi vì 2 chữ “vợ yêu”, nhưng cũng không giận được, cũng bởi vì 2 chữ “vợ yêu” này, trong lòng cậu rất ngọt ngào, cậu không muốn cũng không phủ nhận. Chỉ là cậu cảm thấy mình rất mâu thuẫn, cầm điện thoại di động cả buổi cũng không biết nhắn lại thề nào.
Bối rối như vậy, mẹ Cố cũng thấy được, tưởng con mệt, liền bảo cậu mau về ngủ.
Cố Thanh đúng là có chút khó xử, không biết mình làm sao về tới phòng, chờ khi cậu nằm trong chăn, nhạc chuông điện thoại di động bỗng dưng vang lên. Cố Thanh hoảng hốt ấn nút nghe.
“Cố Thanh?”
Bên tai là giọng nam mà Cố Thanh rất quen thuộc, mặc dù thông qua sóng điện từ, nhưng vẫn rõ ràng.
“Ân.”
“Nhận được tin nhắn của anh không?”
“Ân.”
“Thế sao không trả lời?”
Giọng đối phương mang theo chút hồi hộp, khiến Cố Thanh không biết nên trả lời thế nào, đúng vậy, nếu như phải trả lời, cậu không biết nên cái gì, cũng chỉ có 1 câu:
“Năm mới vui vẻ!”
Cách trà lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, Tần Lực Dương cũng không truy cứu, nghe được tiếng pháo truyền đến từ điện thoại, liền hỏi: “Chỗ em đang đốt pháo à?”
Nghe hắn hỏi như thế, Cố Thanh chui ra ổ chăn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ đang sáng lên, gật đầu, “Ân.”
“Em đang ngủ à?”
“Không, mới nằm xuống thôi.”
Cảm thấy lạnh, Cố Thanh muốn trở về ổ chăn, quấn chặt chăn bông.
“Không mở điều hòa sao?”
Cố Thanh lắc đầu, “Không có.”
“Sao vậy? Thân thể em lạnh, sao không mở điều hòa cho ấm hơn a?”
Nghe giọng hơi chỉ trích của đối phương, Cố Thanh lại cảm thấy ấm áp, “Lãng phí điện.”
Cái tên tham tiền này!
Tần Lực Dương nghĩ như vậy, dụng tâm của mình đã bị bỏ phí, xem ra hôm nào còn phải trả tiền điện nữa.
“Có mệt không?”
Bận việc dọn dẹp cả ngày, Cố Thanh cũng rất mệt mỏi, đánh ngáp một cái, dụi mắt, mơ hồ nói: “Không sao.”
“Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, mở điều hòa lên, anh muốn nghe tiếng.”
Tần đại lão bản ra mệnh lệnh.
Cố Thanh do dự, rồi cũng cầm điều khiển ấn nút, trong lòng nghĩ khi ngắt điện thoại sẽ tắt đi.
Nghe được trong điện thoại loáng thoáng tiếng điều hòa ồ ồ, Tần Lực Dương cũng yên tâm.
Điều hòa ấm áp dần dần bao phủ toàn bộ căn phòng, ý thức Cố Thanh dần dần mơ màng, càng không ngừng cố gắng chớp mắt.
“Vợ yêu, năm mới vui vẻ!”
“Ân, chồng à, năm mới vui vẻ!”
Cố Thanh mơ hồ trả lời.
Tần Lực Dương vốn không ngờ Cố Thanh sẽ đáp lại, nhưng ngoài dự kiến lại nghe được đáp án không tưởng, trong lòng thầm vui mừng, nhân cơ hội gia tăng thế tiến công:
“Vợ à, anh yêu em!”
Chỉ là lần này, trong điện thoại không còn tiếng đáp lại, chỉ có tiếng thở.
Tần Lực Dương thở dài, cảm thấy tiếc nuối. Nhưng cũng đáng để ăn mừng, hắn đã ghi âm, sau này cũng không sợ Cố Thanh sẽ chối.
Chú giải:
(*)Ở đây thật ra là “Đại cửu cửu” nhưng mờ ta thấy nó hơi hơi kỳ, nên thôi sửa theo việt nam là “cậu hai” hay “cậu cả” a, mà theo ta biết thì mẹ Cố cũng chỉ có 1 người anh này thôi, nên Cố Thanh có kêu là “Cậu” cũng không sợ nhầm^^