Tiếu Diễn khoát tay: “Chuyện này đã có Chỉ Quân lo liệu, nàng không cần lo lắng!”
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười, trên mặt cũng không có chút mất mát gì. Trải qua cuộc sống này hai năm, nàng đã biết bản thân mình nên sắm vai gì nên liền ôn nhu nói: “Hy vọng điện hạ sớm ngày trở về!”
Tiếu Diễn nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Nàng không cần lo lắng, nhiều nhất cũng không quá ba tháng!”
Lông mi thật dài của Lâm Nguyên Hinh khẽ rung động: “Ba tháng, trong mắt người khác có lẽ không lâu lắm, nhưng trong mắt thiếp nó lại dài như ba mươi năm. Lúc điện hạ không ở đây, thiếp sẽ vô cùng nhớ ngài!”
Tiếu Diễn nở nụ cười, hắn dần dần phát hiện, tuy dung mạo Lâm Nguyên Hinh không bằng Chu Chỉ Quân nhưng lại dịu dàng, hiểu ý lòng người hơn.
Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng nói: “Nha đầu ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, cứ dưỡng thai cho tốt. Đứa nhỏ này thật sự rất quý giá a!”
Trong nụ cười của Lâm Nguyên Hinh có chút e lệ: “Cái gì mà quý giá với không quý giá? Điện hạ cũng không phải lần đầu làm phụ thân, sao lại cao hứng như vậy?”
Tiếu Diễn ôm bả vai nàng nói: “Đứa nhỏ của chúng ta, người bên ngoài sao có thể so được?”
Nghĩ đến Âu Dương Noãn nhắc nhở mình nhanh chóng sinh hạ trưởng tử, Lâm Nguyên Hinh nhìn cây vạn niên thanh đặt trên bàn phía xa xa, mỉm cười nói: “Điện hạ yên tâm, thiếp nhất định sẽ sinh cho ngài một đứa nhỏ khỏe mạnh!”
Tiếu Diễn cười nói: "Như vậy mới đúng. Nàng phải nhớ rõ, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần bình an sinh hạ nhi tử của ta là được!”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó người đó thở dốc hô: “Điện hạ, điện hạ!”
Ánh mắt Tiếu Diễn vẫn nhìn Lâm Nguyên Hinh như cũ, dùng giọng điệu trầm ổn đáp: “Chuyện gì?”
Thanh âm ngoài cửa có chút vội vàng: “Hoàng thượng truyền chỉ dụ, lũ lụt Thương Châu nghiêm trọng. Mời điện hạ nhanh chóng khởi hành!”
Lâm Nguyên Hinh rút tay ra khỏi tay Tiếu Diễn, mềm nhẹ nói: “Điện hạ, ngài vẫn nên nhanh chóng đi đi!”
Tiếu Diễn chậm rãi đứng dậy: “Chờ ta về!”
Nói xong hắn cất bước ra ngoài, tay vừa đẩy cửa một trận gió mang theo hạt tuyết thổi tới. Tiếu Diễn nhìn trời, lẩm bẩm: “Tuyết rơi rồi!”
Lũ lụt Thương Châu mãnh liệt, không thể trì hoãn thêm một ngày. Ngay sau khi Thánh chỉ hạ, Hoàng trưởng tôn lập tức khởi hành đi nhậm chức. Chính phi cùng văn võ bá quan cùng nhau đưa tiễn Hoàng trưởng tôn khởi hành.
Mà Lâm Nguyên Hinh chỉ có thể ở trên thành lâu yên lặng đưa tiễn hắn. Âu Dương Noãn phủ thêm áo choàng cho Lâm Nguyên Hinh, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Biểu tỷ, nơi này gió lớn, chúng ta mau trở về đi!”
Lâm Nguyên Hinh cười nói: "Muội nói xem, ta đứng ở đây điện hạ có thể nhìn thấy không?”
Noãn gật đầu, nói: "Tất nhiên là nhìn thấy. Cho dù không thấy cũng sẽ có người nói cho điện hạ!”
Tươi cười của Lâm Nguyên Hinh dẫn theo ba phần tịch sát: “Vậy là tốt rồi!”
Âu Dương Noãn dìu Lâm Nguyên Hinh lên xe ngựa, nhìn thấy xe ngựa chạy đi rồi mới lên xe ngựa của mình.
Lúc bước vào đã thấy một người ngồi sẵn ở đây chờ nàng.
Mành bị xốc lên, hạt tuyết như hạnh hoa đầu mùa thổi vào áo Tiếu Thiên Diệp.
Hắn nhìn nàng cười, đôi mắt đẹp sáng ngời ấm áp. Âu Dương Noãn theo bản năng buông mành xuống, ngăn cách tầm mắt bên ngoài.
“Hồng Ngọc, ngươi cùng Xương Bồ ngồi sau xe ngựa đi!”
“Vâng!”
Bên ngoài không có gì ngoài gió tuyết, bên trong xe có chậu than ấm áp. Trong ánh mắt Tiếu Thiên Diệp như có lửa nhảy lên.
Từ sau khi hắn xin chỉ ban hôn, hai người đã không còn gặp mặt. Nhưng ngay lúc này khi hắn xuất hiện, ánh mắt Âu Dương Noãn liền ngưng trệ, nàng thi lễ với Tiếu Thiên Diệp.
Hắn chau mày, lập tức vươn tay: “Nàng làm gì vậy?”
Âu Dương Noãn cũng không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu lên khẽ cười, lời nói thản nhiên: “Cái này là ta nợ ngài!”
Tiếu Thiên Diệp hoảng thần, nói: “Ta không hiểu nàng đang nói cái gì?” Chỉ bướng bỉnh muốn nâng nàng dậy.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nói: "Thế tử đều hiểu được. Kỳ thật cho tới nay ngài và ta bất quá chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Không, phải nói Thế tử đối với ta là một tấm chân tình. Nhưng ta chẳng qua là chỉ lợi dụng ngài thôi!”
“Nàng đang nói cái gì vậy?” Tiếu Thiên Diệp giống như không hiểu lời nàng.
Nhưng trong mắt không tự chủ được mà hiện lên thần sắc thất vọng, Âu Dương Noãn thấy trong mắt hắn có một tia cầu xin.
“Lợi dụng cũng được mà thật tình cũng thế. Ta không thèm để ý!” Tiếu Thiên Diệp ngơ ngác sửng sốt nửa ngày. Sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi khom người, cầm lấy tay nàng đan chặt vào tay hắn.
“Nàng không phải muốn một người có thể che chở đệ đệ sao? Còn muốn rời khỏi Âu Dương gia? Những điều đó ta đều có thể giúp nàng làm được!”
Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy trong linh hồn hắn như có hỏa diễm, buộc nàng cũng bốc cháy.
Nhưng nàng biết, nàng không thể, tuyệt đối không thể. Bởi vì một khi dẫn lửa thiêu thân, hồn phách của nàng sẽ chỉ ở trong liệt hỏa trằn trọc rên rỉ, không thể thoát ra được.
Chuyện cho tới bây giờ, không phải không nghĩ yêu, mà là không thể yêu.
Âu Dương Noãn vừa kinh lại còn sợ, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run run.
Cuối cùng không thể ức chế dùng sức tránh đi, khí lực lớn khiến Tiếu Thiên Diệp hơi nghiêng qua một bên.
“Những người bên cạnh ta cũng không cho phép ta và ngài ở cùng một chỗ….”
Âu Dương Noãn chậm rãi quay sang. Con ngươi nhẹ nhàng hạ thấp, lông mi khẽ run, miệng nói cơ hồ như không thể nghe thấy âm thanh: “Chỉ có thể trách, chúng ta không có duyên phận!”
Đúng lúc này, Tiếu Thiên Diệp đột nhiên nhíu mày, tay ôm ngực, hơi hơi thở dốc. Âu Dương Noãn nhìn hắn, không khỏi cả kinh: “Thuốc của ngài đâu?”
Nàng nói xong, tay đã theo bản năng tìm kiếm bình sứ trên người hắn nhưng ngay sau đó lại bị tay hắn cầm lấy.
Tiếu Thiên Diệp vẫn không nói, Âu Dương Noãn cũng yên lặng.
Tay Tiếu Thiên Diệp dùng sức cầm lấy, Âu Dương Noãn vẫn chậm rãi rút tay ra.
Tay hắn dùng sức lại dùng sức nhưng cuối cùng chỉ có thể nắm lấy ống tay áo nàng. Gấm vóc lạnh hoạt, giống như cầm lấy cát, nghĩ muốn giữ chặt nhưng cuối cùng lại không thể nắm được gì.
Âu Dương Noãn nhìn hắn, tươi cười lạnh nhạt nhưng lại cực đẹp: “Điện hạ, những lời nên nói ta đều đã nói rõ ràng. Từ nay về sau, mong ngài đừng đến tìm ta nữa!”
“Trừ phi là chết….” Tiếu Thiên Diệp cười, lại như đao: “Nếu không, nàng nhất định phải đến bên cạnh ta….”
Dứt lời, con ngươi hắn giống như hai giọt sương, trong veo nhưng lại lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Không biết vì sao, nhìn biểu tình nghiêm túc của Tiếu Thiên Diệp, trong lòng Âu Dương Noãn dâng lên cảm giác sợ hãi.
Hắn là nam nhân sẽ không cho phép người khác được cự tuyệt. Đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không thể nói ra những lời trong lòng.
Cũng như rất nhiều chuyện nàng không muốn xin hắn giúp đỡ, chính bởi vì nàng biết thủ đoạn của hắn rất độc ác. Khi hắn nóng lên, quả nhiên là cái gì cũng có thể làm ra được.
Âu Dương Noãn không tự chủ được mà thở dài: “Điện hạ, ngài không nên làm ta khó xử!”
Thần sắc Tiếu Thiên Diệp thoáng dịu xuống: “Nàng không cần sợ ta. Cho dù trong bất cứ tình huống gì ta tuyệt đối cũng không làm tổn thương đến nàng. Chính là ta cũng không nghĩ sẽ buông tay!”
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn: “Còn một việc quan trọng nhất. Trước mắt thế cục kinh đô bất ổn, về sau không có chuyện thì đừng dễ dàng xuất môn như hôm nay. Nếu Lâm Nguyên Hinh lại mời, nàng cũng đừng để ý tới. Qua lại quá thân cận với bọn họ, đối với nàng tuyệt không có lợi!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên nổi lên hàn ý: “Lời này của Điện hạ là có ý gì?”
Tiếu Thiên Diệp thản nhiên nói: "Nàng là người thông minh, rất nhiều chuyện ngay cả khi ta không nói nàng cũng có thể hiểu được. Một tháng trước Minh quận vương đã đi Tây Nam luyện binh. Thực ra luyện binh là giả, đi trấn áp phản loạn mới là thật. Hôm nay Tiếu Diễn lại đi Thương Châu, điều này có nghĩa gì, nàng nên hiểu rõ hơn so với người khác!”
Trên mặt Âu Dương Noãn lộ ra tia dị sắc: “Ngài nói những ngày gần đây sẽ có náo động lớn?”
Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp tĩnh lặng nhìn nàng: “Không nên hỏi. Không biết cái gì đối với nàng là điều tốt nhất!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, trong lòng bắt đầu khuấy động những cảm xúc phức tạp: “Thế tử, ngài vội vã tới khuyên ta giữ khoảng cách với phủ Thái tử, chẳng lẽ không sợ ta đem những lời ngài nói hôm nay tiết lộ ra ngoài sao?”
Tiếu Thiên Diệp thản nhiên nở nụ cười: "Phụ vương ta làm việc quyết đoán, thủ đoạn chém tận giết tuyệt. Nếu chuyện bại lộ, cũng không phải chỉ hai người chết là có thể đủ để giải quyết. Nếu nàng không muốn nhìn Hầu phủ cùng Thái tử phủ máu chảy thành sông thì vẫn nên giữ im lặng!”
Âu Dương Noãn bị một câu này làm cho sắc mặt trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn gượng cười nói: “Thế tử đừng nói đùa. Thân mình Bệ hạ vẫn còn kiện khang, hết thảy đều như bình thường….”
Nói tới đây nàng đột nhiên nhớ đến cái gì, sắc mặt liền đại biến, ánh mắt ôn hòa vừa rồi lập tức trở nên lạnh như băng.
Hoàng đế, Yến vương, Tần vương, Thái hậu, còn có các thế lực hoặc ngoài sáng hoặc trong bóng tối khác khiến cho thế cục hiện nay rắc rối phức tạp khó có thể đoán trước được.
Lòng nàng dần lo lắng vô tận, lúc này nếu tính sai một bước liền rơi vào kết cục mãn bàn giai thâu.
(Mãn bàn giai thâu: ý chỉ việc chỉ cần đi sai một nước cờ, toàn bộ ván cờ sẽ thua. Chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ sẽ khiến toàn cục thất bại)
Quan trọng nhất là Tần vương đa mưu túc trí, sao có thể tùy tiện ra tay? Ông ta tất nhiên là phải hoàn toàn nắm chắc.
Nhưng điều này sao có thể, Thái tử cùng Yến vương còn ở kinh đô, Thái vương sao có thể chọn lúc này làm thời cơ động thủ?