Âu Dương Noãn nao nao, đại công chúa với nàng vốn không có liên hệ nhưng ở thời khắc mấu chốt lại vươn tay ra với nàng. Ân tình như vậy, vô luận thế nào cũng không thể báo đáp. Hốc mắt của nàng không tự chủ được mà hơi ươn ướt, thật lòng bái tạ.
Bàn tay mềm mại của Đại công chúa nâng nàng dậy, nhu hòa cười nói: “Hài tử ngốc!”
Sau khi tiễn khách, Đại công chúa, Thái tử phi cùng Lâm Nguyên Hinh cố ý lưu lại.
Lý thị rất biết điều, thấy mọi người ngồi đây đều là những người quyền cao chức trọng cho nên bản thân ở nơi nào đó rất là xấu hổ. Đơn giản phân phó Âu Dương Noãn vài câu rồi trở về Thọ an đường.
Đôi mắt sáng của Lâm Nguyên Hinh nhìn gương mặt trong trẻo của Âu Dương Noãn, cười nói: “Noãn Nhi bình thường đã rất xinh đẹp, nhưng vừa rồi nhìn thấy muội đi vào, ngay cả ta cũng đều nhìn đến ngây người. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh a!”
“Đúng vậy, con với mẫu thân rất giống nhau. Mà không, con còn xinh đẹp hơn!” Lão thái quân cảm thán nói.
Đại công chúa cũng không nhịn được mà cười: “Lão thái quân nói không sai. Vị ngoại tôn nữ này của ngài quả thực thanh lệ đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà yêu thích!”
Trong nháy mắt, lão thái quân phải áp chế cảm hoài trong lòng, trên mặt lộ ra sự thoải mái: “Công chúa lại nói đùa rồi. Nàng nay đã là nữ nhi của ngài rồi!”
Đại công chúa cười tươi như hoa: “Có lời này của ngài, ta lại càng yên tâm!”
Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn các nàng. Mỗi người ở đây, đối với nàng đều bao hàm thiện ý cùng trân trọng, khiến tim nàng vốn lạnh như băng cũng cảm động thật sâu. Cho nên nàng hướng mọi người thi lễ rồi nghiêm túc nói: “Trong lòng Noãn Nhi, sẽ vĩnh viễn khắc ghi sự trân trọng của chư vị!”
Đại công chúa kéo tay nàng qua rồi cười nói: “Nếu con thực sự coi ta là mẫu thân thì không nên nói những lời này!”
Lúc này Thái tử phi lại tò mò hỏi: “Noãn Nhi cùng mẫu thân rất giống nhau sao?”
Đại công chúa nhìn đối phương, sắc mặt có chút cổ quái, cuối cùng lại cười nói: “Đúng vậy, nhưng khí chất của hai người lại khác hẳn nhau!”
Lão thái quân khe khẽ thở dài: “Nếu luận tài hoa thi thư, có vẻ mẫu thân Noãn Nhi vẫn hơn một chút. Nhưng nếu nói về tâm tư linh động thì Thanh Nhi lại không bằng. Nếu không thì cũng không lạc đến kết cục ngày hôm nay!”
“Lão thái quân, đại cô đã mất lâu như vậy. Ngài cần gì phải cảm hoài như vậy!” Lâm Nguyên Hinh có chút lo lắng nhìn Đại công chúa.
Nhưng đại công chúa lại ưu nhiên thở dài: “Nếu lệnh thiên kim còn tại thế, Noãn Nhi cũng không phải vất vả như vậy!”
Sau rồi lại nói tiếp: “Nhưng từ nay về sau, đã có ta che chở cho nàng. Xin lão thái quân yên tâm!”
Lão thái quân cảm thấy được an ủi liền cười nói: “Noãn Nhi tuy rằng thông minh nhưng tâm tư lại quá sâu. Ta lớn tuổi rồi, thật sự không mãi để ý được. Nhưng mà nay đứa nhỏ này có phúc khí, về sau có đại công chúa dạy bảo ta cũng liền yên tâm!”
Thái tử phi nhẹ cười: “Kỳ thật cũng là lão thái quân lo lắng nhiều. Tương lai đại công chúa tìm cho Noãn Nhi một phu quân tốt hưởng phúc là được!”
Hôn sự trước mắt chính là lửa sém lông mày. Trong lòng Âu Dương Noãn có chút bất đắc dĩ. Lâm Nguyên Hinh lại cười nói với nàng:”Noãn Nhi đã trưởng thành. Chuyện này còn muốn nắm chặt mới tốt!”
Âu Dương Noãn không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn vòng tay của Lâm Nguyên Hinh. Vòng tay kia trong suốt, được chế tác thủ công tinh xảo nhìn vẫn như bản chất vốn có.
Lâm Nguyên Hinh thấy nàng nhìn tay mình, hơi hơi cúi đầu, cũng liền hiểu được. Hai người trao đổi ánh mắt không cần nói cũng hiểu.
Vòng tay bảo thạch quý báu như vậy, là trân phẩm Thánh thượng ban cho Hoàng trưởng tôn. Hiện tại lại nằm trên tay Lâm Nguyên Hinh, có thể thấy được biểu tỷ đã lấy lại được sự sủng ái. Trong lòng Âu Dương Noãn, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiễn bước mọi người xong, Âu Dương Noãn lập tức đi Thọ an đường.
Nàng vừa đi đến trong viện liền thấy Ngọc Mai trong tay bưng một chén canh bạc hà. Trong lòng nàng thoáng động, nhẹ giọng hỏi: “Lão thái thái không thoải mái sao?”
Ngọc Mai gật gật đầu, nói: "Dạ! Vừa rồi Nhị tiểu thư có đến đây. Lão thái thái nói hai câu đã thấy nóng trong người, nên nô tỳ làm chút trà lạnh để Lão thái thái bình tâm tĩnh khí!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, rồi nhẹ giọng nói: “Để ta mang vào!”
Âu Dương Noãn vén rèm lên rồi đi vào liền thấy Lý thị xanh mặt ngồi trong phòng. Âu Dương Khả quỳ ở một bên, sắc mặt trắng bệch.
Âu Dương Noãn mang trà đặt trên bàn, nhìn vẻ mặt giận dữ của Lý thị liền nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu làm sao vậy? Vì sao lại tức giận?”
“Ngươi hỏi nó đi!” Lý thị chỉ vào Âu Dương Khả, “Đúng là không biết xấu hổ!”
Lý di nương chế trụ mừng thầm trong mắt, sắc mặt lại đầy ưu sầu: “Khó trách Lão thái thái tức giận như vậy. Nhị tiểu thư quả thực không biết bị làm sao. Mấy ngày trước bỗng nhiên đến cầu Lão thái thái. Nói muốn tự cầu hôn sự, Lão thái thái hỏi tiểu thư coi trọng ai. Nào ngờ nàng thế nhưng lại nói là Tô công tử!”
Lý di nương ngừng một chút, tựa hồ như hơi khiếp sợ: “Lão thái thái nghe vậy liền tức giận. Ta cũng là nghe Lão thái thái nói nên mới biết được, Tô công tử nay còn ở trong ngục. Nếu Nhị tiểu thư gả qua, chẳng lẽ không phải, chẳng lẽ không phải…!”
Nói đến đây liền thở dài: “Haizzz, Nhị tiểu thư nghe Lão thái thái không chịu, chẳng những hai ngày nay tuyệt thực, còn mỗi ngày rầu rĩ không vui, người cũng tiều tụy. Hôm nay lại chạy tới nói chuyện này nữa!”
Lý thị hừ lạnh, trầm giọng nói: “Còn muốn gả cho con cái thương nhân rẻ mạt, nó rõ ràng là muốn cho toàn kinh đô chê cười chúng ta mà!”
Âu Dương Noãn hàm chứa thương tiếc, nhìn Âu Dương Khả nói: “Muội muội hồ đồ rồi sao? Người như vậy mà cũng muốn gả!”
Năm đó, Lâm thị cũng từng nói qua lời này trước mặt tất cả mọi người, một chữ cũng không thiếu. Nhưng sau lưng lại khen nàng không ham quyền quý, chỉ cầu chân tình, chọn đúng người mình thương.
Nay Âu Dương Khả cũng chọn được người trong lòng, chỉ tiếc Lâm thị không ở đây, không thể tận mắt nhìn thấy trò vui.
Âu Dương Khả ngẩng mạnh đầu, hơi thở hỗn loạn: “Mắt nhìn người của tỷ tỷ như vậy làm sao hiểu được Tô công tử không giống người bình thường cỡ nào. Ở trong mắt ta, mọi người quyền quý trong kinh đô này cũng không ai hơn chàng! Các ngươi đều nói nữ nhi gia nên gả cho đệ tử quan lại, nhưng ta lại nhìn không vào mắt!”
“Khả Nhi, ngươi càng ngày càng không hiểu quy củ. Sao có thể hô to gọi nhỏ với tỷ tỷ ngươi?"
Lý thị lạnh lùng nói: “Cho dù như lời ngươi nói thì sao? Hắn không giống người thường thì như thế nào? Hắn xuất thân từ con thương nhân đê tiện, ngươi cho dù gả cho hắn cũng sẽ bị người khác chê cười!”
"Tổ mẫu!" Đôi mắt Âu Dương Khả trừng to, vẻ mặt đều là căm hận: “Cái gì mà nhạo báng chê cười? Chẳng lẽ ta gả cho một đệ tử quan lại thì không bị chê cười sao? Các ngươi căn bản không phải vì ta, các ngươi là vì mặt mũi của mình. Nói cái gì mà bị người ta chê cười? Chỉ cần ta theo hắn về Giang Nam, còn có ai chê cười ta chứ?”
Âu Dương Khả là một cô nương chưa xuất giá, nói những lời này đã là vô lễ đến cực điểm.
Trên mặt Âu Dương Noãn mang theo ý cười mờ mịt: “Khả Nhi, muội nói năng bậy bạ cái gì vậy? Nữ nhi nói những lời này mà không thấy xấu hổ sao?”
Âu Dương Khả lớn tiếng nói: "Ta chính là thích hắn, không thể không gả cho hắn!”
Lý di nương muốn khuyên bảo, chỉ nghe rầm một tiếng, Lý thị đã gạt chén trà xuống đất. Khuôn mặt đều biến thành màu tím, bà đứng mạnh lên, cơ hồ là vọt tới trước mặt Âu Dương Khả, hung hăng đánh mạnh xuống.
Âu Dương Khả bị đánh cơ hồ lảo đảo, quỳ không vững, cuối cùng ngã sấp xuống ghế gỗ lim bên cạnh. Nhất thời máu chảy đầy đầu.
Lý di nương kinh hô: “Lão thái thái!”
“Lôi xuống! Còn không mau lôi xuống!” Lý thị tức giận đến cả người phát run, vẻ mặt phẫn hận.
Trong mắt Lý thị, Âu Dương Khả đã trở thành một cây gai độc. Đối với những gì làm bại hoại gia môn Âu Dương gia, Lý thị đều căm thù đến tận xương tủy.
Hạ Tuyết nhìn Âu Dương Noãn, trên mặt lộ vẻ do dự. Âu Dương Noãn hơi hơi gợi môi lên, thản nhiên nói: “Không nghe Lão thái thái nói gì sao? Mau dìu Nhị tiểu thư trở về, tìm một đại phu đến xem cho muội ấy!”
Hạ Tuyết lên tiếng đáp vâng rồi liền cùng nha đầu bên cạnh nâng Âu Dương Khả đi ra ngoài. Âu Dương Khả hấp hối, nghiêng đầu, cả người đều dựa vào người khác mới đi được.
Lý di nương một bên nhìn Âu Dương Khả sắc mặt vàng như nến, trong lòng hơi hơi vừa động, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, ngẩng đầu cười nói: “Vương đại phu hôm nay đến bắt mạch bình an, ngay tại cách vách. Mời đại phu bên ngoài cũng mất một thời gian, chi bằng để ông ta đi!”
Lý thị lạnh lùng nói: “Trên đầu nó còn vết thương, như vậy chẳng phải khiến người khác chê cười sao?”
Lý di nương mỉm cười: "Trên đầu chỉ bị thương ngoài da thôi, bảo nha đầu trước hết băng bó lại một chút là tốt rồi. Thật ra ta sợ Nhị tiểu thư luẩn quẩn trong lòng lại nháo ra chuyện không hay. Không ngại mời Vương đại phu chẩn mạch, kê mấy đơn an thần, như vậy Nhị tiểu thư sẽ không còn nháo như vậy nữa!”
Âu Dương Noãn ngưng mắt nhìn Lý Nguyệt Nga, hơi hơi cảm thấy kỳ quái. Theo lý mà nói, Lý di nương hận Lâm thị thấu xương, đối với nữ nhi thân sinh của bà ta tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét. Sao hôm nay đột nhiên lại có lòng tốt như vậy?
Lý di nương thấp giọng nói: "Lão thái thái, thần thái của Nhị tiểu thư nếu để người ngoài nhìn thấy được chỉ sợ lại đoán lung tung. Không bằng mời đại phu xem cách mành, chỉ nói với hắn đó là di nương trong phủ!”
Lý thị gật gật đầu, liền để cho Trương mama đi theo kiểm soát.
Qua hơn nửa canh giờ, Trương mama đột nhiên mang theo Vương đại phu đến.
Lý thị hơi hơi sửng sốt, ánh mắt tự nhiên có ba phần kinh ngạc.
Lý di nương lại như là nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng, cười nói: “Vương đại phu, tình hình di nương nhà chúng ta….”
Vương đại phu nghĩ Âu Dương Trì vừa nạp thêm người mới liền vui vẻ nói: “Vị di nương này, ta còn phải chúc mừng Lão thái thái!”
Lão thái thái nhất thời khó hiểu: “Oh? Lời này là sao?”
Vương đại phu nói: "Là hỉ mạch!"
“Hỉ mạch?” Phật châu trong tay Lý thị lạch cạch lập tức rơi xuống đất, sơi dây thế nhưng lại bị đứt, hạt châu vương vãi, một vài viên lăn đến chân Âu Dương Noãn.