Minh quận vương vừa ra khỏi phủ Thái tử liền có người hầu đến bẩm báo nói Thái Hậu có chỉ, mệnh hắn tiến cung.
Hắn hơi hơi trầm tư liền lệnh cho thị vệ bên người mang theo một phong thư đi đến phủ Đại công chúa rồi thay y phục tiến cung.
Thái cực cung, ngói lưu ly màu cam, cung tường màu đỏ, lan can bạch ngọc, nước hồ xanh biếc, mẫu đơn tao nhã khiến nó nổi bật, phá lệ lộng lẫy.
Mặt trời hướng đông chiếu qua cửa sổ, ánh nam điện một mảnh thông hoàng. Long tiên hương trong các kim lô lượn lờ từng đợt từng đợt khói mỏng chậm rãi bay vào những nơi sâu nhất trong điện càng thêm trầm tĩnh ngưng hương.
Trong đại điện có một chiếc giường, mành mỏng manh bao quanh, phía trên được phủ kín bởi một lớp nhuyễn tráo thêu mẫu đơn. Thái Hậu dựa trên gối đệm cũng thêu mẫu đơn phú quý nửa nằm nửa ngồi.
Dung quận chúa lấy ra một cái tẩu thuốc, hai cây đèn châm lửa thay phiên nhau đặt dưới tẩu thuốc. Nàng đem thuốc đặt vào tẩu, châm lửa đốt đèn sau đó nửa quỳ trên đất lấy tay nâng đèn lên đưa tới trước mặt Thái Hậu.
Cung trang trên người Dung quận chúa sáng ngời, tóc bối kiểu nhất tự, trâm cài trên tóc nhẹ nhàng đung đưa theo từng động tác của nàng. Ở trong không gian toàn cung nữ, ngũ quan nàng có vẻ thập phần xinh đẹp, phá lệ hút mắt.
Thái Hậu dùng miệng ngậm đầu tẩu, sau khi Dung quận chúa đốt lửa thì nhẹ nhàng hít vào rồi nhả ra làn khói lượn lờ trong không khí. Thuốc này làm từ cực vân ti cao cấp nhất ở phía nam, nửa chút tạp chất cũng không có. Hít một hơi thấm nhập tâm tỳ, thanh nhã thoải mái.
Sau khi tiến vào, Minh quận vương liền hành lễ với Thái Hậu. Tóc hắn được búi gọn gàng, trên khuôn mặt tuấn lãng là hai hàng lông mày xéo, đôi mắt sâu thẳm đen láy có chút u ám. Dưới sống mũi cao là bạc môi mang theo nụ cười vừa đủ lại có chút nhạt nhẽo.
Thái Hậu vẫy vẫy tay ý bảo Dung quận chúa đem tẩu đặt qua một bên, tự mình uống một ngụm trà. Sau đó mở miệng giống như mỉm cười, lại giống như cảm khái: “Trọng Hoa đến rồi sao? Ai gia đã lâu không thấy ngươi rồi! Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt mà mẫu phi ngươi đã đi được hai năm!”
Minh quận vương thản nhiên đáp lời: “Vâng, Thái Hậu!”
Màn che thúy chức kim tú trong điện che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, chiếu lên mặt Thái Hậu một quang ảnh mờ mờ.
Thái Hậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiếu Trọng Hoa, khe khẽ thở dài: “Hai năm qua ngươi đều kiên trì không chịu nạp thê, thậm chí ngay cả định hôn cũng không muốn. Phần tâm hiếu này thực sự là khó có được. Mẫu phi ngươi trên trời thấy được cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Chỉ là qua một thời gian nữa thì hiếu kỳ của ngươi cũng liền hết, còn không tính nạp chính phi sao?”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên ngoài đại điện vang lên một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng đế bước nhanh vào, tươi cười ấm áp: “Mẫu hậu!”
Thái Hậu mỉm cười. Ánh mắt lại lạc đến trên người đại công chúa sau lưng Hoàng đế, ý cười trên mặt đột nhiên hơi hơi trầm xuống. Bà vừa triệu Tiếu Trọng Hoa thì người bên kia cũng liền tới đây, thật là vừa khéo.
Đại công chúa hành lễ rồi liền ngồi xuống ghế gỗ cây tử đàn một bên. Sau đó mỉm cười nói: “Nơi này của Hoàng tổ mẫu thật náo nhiệt, là đang có chuyện vui gì sao?”
Thái Hậu cười nhẹ: "Chỉ là đã lâu không gặp Trọng Hoa nên mới triệu hắn vào cung ai gia ngồi một chút!”
Hoàng đế cùng đại công chúa cũng đều đã ở đây nên Thái Hậu cũng không kiêng dè nữa mà nói thẳng: “Hoàng thượng, Trọng Hoa là tôn nhi ngươi sủng ái nhất. Hôn sự của nó sao ngươi cũng không quan tâm?”
Ánh mắt Hoàng đế dừng trên người Tiếu Trọng Hoa. Lại nhìn đến Dung quận chúa đang mỉm cười cúi đầu đứng bên cạnh, hơi hơi nhíu mày.
Đại công chúa cười tươi nói: “Xem Hoàng tổ mẫu nói kìa. Hiếu kỳ của Hoa Nhi còn chưa hết, sao người phải gấp như vậy? Không phải còn hơn nửa năm nữa mới hết sao?”
Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống: “Cái gì mà còn hơn nửa năm? Cho dù là chưa thành thân thì cũng phải định hôn trước mới phải!”
Tiếu Trọng Hoa khẽ mỉm cười nâng mắt lên, không chút hoang mang nói: “Thái Hậu, hiếu kỳ chưa hết đã định hôn. Có thủ chế của vi tổ, Trọng Hoa sao dám?”
(Thủ chế: để tang ba năm)
Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Theo quy củ của Đại Lịch, đúng là chưa từng có tiền lệ này!”
Thái Hậu lập tức ngây ngẩn cả người, bà nhìn Hoàng đế lại nhìn đại công chúa. Ánh mắt từ từ lạnh xuống.
Lại nói, Hoàng đế là do một tay bà nuôi lớn. Tuy rằng không phải con thân sinh nhưng vẫn luôn kính cẩn nghe theo. Nhưng mấy năm gần đây, hắn thế nhưng lại làm rất nhiều chuyện khiến bà không vui.
Đại công chúa nâng chén trà lên, che đi ý cười không rõ hàm xúc bên môi, thoải mái nói: “Trọng Hoa, là Hoàng tổ mẫu quan tâm hôn sự của ngươi. Chỉ là vì hiếu kỳ còn chưa hết, cho dù là còn một ngày cũng không thể dễ dàng hứa hôn. Bằng không nếu truyền ra ngoài người ta lại nghĩ là do ngươi chờ không nổi. Đương nhiên trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Nhắc mới nhớ, Dung quận chúa năm nay cũng đã mười tám. Hoàng tổ mẫu! Thanh xuân của nữ tử có hạn, ngài trăm ngàn lần đừng chậm trễ nàng a!”
Trên mặt Dung quận chúa không nhìn ra nửa điểm hờn giận, trên môi vẫn là tươi cười lộ vẻ khiêm nhường đúng mực. Nhưng trong lòng đã dâng lên lo lắng.
Thái Hậu mỉm cười: "Nàng từ nhỏ đã theo bên người ta, làm việc khéo léo thỏa đáng, trầm ổn hào phóng. Ta cũng vì vậy mà nhất thời nửa khắc cũng không rời được đứa nhỏ này nên muốn giữ nàng lại hai năm nữa!”
Đại công chúa buông chén trà, ngược lại thở dài một hơi: “Thật ra đã nhiều ngày qua ta có nghe nói một chuyện, chỉ là không biết có nên nói hay không?”
Hoàng đế bật cười: “Đứa nhỏ này, từ khi nào thì bắt đầu học chiêu thừa nước đục thả câu?”
Khóe môi đại công chúa cong lên mềm mại: “Trong kinh đô này mỗi người đều nói. Trong thư phòng Đại công tử Võ quốc công phủ cất giấu một bức họa mỹ nhân. Tiểu mỹ nhân trong tranh đang nhanh nhẹn khởi vũ, thân hình uyển chuyển, tuyệt vời vô cùng…”
Dung quận chúa sửng sốt, nhìn đại công chúa đang tươi cười sâu xa khó hiểu, trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Hoàng đế tựa hồ như thật sự có hứng thú, truy vấn: “Vậy sao? Tiểu tử Trần gia kia nhất định là cất giấu tranh của người trong lòng! Đó là tiểu thư nhà nào?”
Đại công chúa sâu kín cười, nhìn về phía Thái Hậu, ánh mắt như nhìn thấu lòng người: “Là Dung quận chúa!”
Tiếu Trọng Hoa nghe liền cụp mắt, che đi ý cười bên trong. Bức họa kia vốn để ở trong phủ Đại công chúa, nhưng hiện tại lại nằm trong thư phòng của Trần Cảnh Duệ.
Chỉ là hắn cất giữ bức họa kia là vì mỹ nhân trong tranh hay vì người vẽ mỹ nhân ai có thể vì hắn biện bạch? Đối với loại tâm tư vừa hận vừa yêu Âu Dương Noãn này, có lẽ ngay cả bản thân Trần Cảnh Duệ cũng không thể nói rõ ràng.
Dung quận chúa kinh ngạc ngẩng đầu, muốn phản đối nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thái Hậu thì nhất thời kinh sợ cúi đầu, không dám nói nửa chữ.
Thái Hậu không giận, ngược lại còn cười nói: “Sao lại là Dung Nhi? Nàng luôn ở trong cung cùng ta, làm sao người bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy? Trên đời người giống người cũng bình thường, có lẽ là tiểu thư nhà khác cũng nên!”
Đại công chúa nâng mắt lên nhìn Dung quận chúa rồi cười khẽ: “Trên một lần yến hội ngắm hoa, ta từng mời quận chúa khởi vũ. Có lẽ khi đó Trần công tử nhìn thấy liền động tâm tư. Huống chi yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Dung quận chúa đang lúc thanh xuân, phong tư tuyệt tục, Trần công tử ái mộ cũng là điều bình thường!”
Sau đó cũng không hề nhìn lại Dung quận chúa mà tiếp tục nói: “Bệ hạ, Võ quốc công phủ dòng dõi cao, vị công tử Trần gia này lại thập phần tuấn lãng oai hùng. Đối với người có tình, Hoàng thượng có nên thành toàn một đoạn giai thoại này không?”
Yến hội ngày đó, Trần Cảnh Duệ vẫn chưa trình diện. Hắn bất quá chỉ là sau đó mới biết Âu Dương Noãn có một bức họa làm kinh diễm đương trường nên mới cho người chiêu mộ về mà thôi. Nhưng chuyện này đại công chúa lại hoàn toàn bỏ qua.
Sắc mặt Dung quận chúa lập tức trắng bệch, định mở miệng nói chuyện nhưng hiện tại nàng có thể nói gì đây? Lúc trước nàng phẫn nộ vì Minh quận vương không chịu đem nàng đặt trong mắt nên mới ở trước mặt mọi người phô diễn tài nghệ. Ai ngờ lại lạc đến chuyện này, hiện tại hối hận vô cùng, ngay cả người cũng bắt đầu phát run.
Thái Hậu gượng cười nói: “Cái gì mà giai thoại? Chỉ là thiếu niên hồ đồ đùa giỡn thôi. Đúng là không hiểu chuyện, nếu truyền ra ngoài thì danh dự của Dung nhi cũng bị hao tổn!”
Tiếu Trọng Hoa lại thản nhiên nói: "Hoàng tổ phụ! Nói đến thì Trần gia cùng Dung quận chúa còn có một đoạn tình cảm. Tối hôm đó Trần tiểu thư cố ý đem xe ngựa của mình tặng cho Dung quận chúa. Kết quả trên đường trở về lại gặp thổ phỉ, bị kinh hách rất lớn. Cũng may Võ quốc công phủ hộ vệ đông nên mới không xảy ra chuyện lớn!”
Hắn chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng từng chữ từng chữ lại đánh mạnh vào lòng Dung quận chúa.
Vốn Hoàng đế còn có chút chần chờ nhưng khi nghe xong những lời này, nhất thời liền gật đầu nói: “Đây cũng xem như là một loại duyên phận. Vậy ta sẽ tứ hôn cho Dung quận chúa cùng vị đại công tử Trần gia này!”
Sắc mặt Thái Hậu đột nhiên thay đổi, bà lạnh lùng nhìn Hoàng đế, đại công chúa cùng Tiếu Trọng Hoa, cơ hồ như muốn nhìn thấu lòng mỗi người.
Nhưng lời Hoàng đế như kim ngọc, một khi hắn đã nói tứ hôn thì liền không còn đường vãn hồi. Cho dù là Thái Hậu cũng không thể bác bỏ lời nói của Hoàng đế trước mặt mọi người. Nghĩ đến đây hộ giáp bạch ngọc lưu ly trên ngón tay bị nắm chặt ‘cạch’ một tiếng rơi trên đất.
Hoàng đế không nhìn đến, ngược lại mỉm cười nhìn Tiếu Trọng Hoa: “Nếu hôm nay ngươi đã tiến cung thì liền theo trẫm. Thế cờ lần trước trẫm cuối cùng cũng phá giải được rồi!”
Nói xong lại nhìn về phía Thái Hậu: “Mẫu hậu còn có phân phó gì nữa không?”
Thái Hậu cố gắng kiềm chế tức giận cười nói: “Được rồi, Trọng Hoa đi theo Hoàng thượng đi!”
“Dạ!” Tiếu Trọng Hoa đứng dậy, mỉm cười.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Đại công chúa nhìn Dung quận chúa, nhoẻn miệng cười rồi cũng cáo lui.
Bọn họ vừa đi, tươi cười nhợt nhạt trên môi Thái Hậu liền vụt tắt. Ánh mắt dần trở nên thâm trầm, đem ly trà đặt mạnh qua một bên, giận tái mặt nói: “Còn không quỳ xuống!”
Dung quận chúa liền quỳ xuống, mặt đã trắng bệch, kinh hách vạn phần.
“Ngươi đã biết sai chưa?” Thái Hậu lạnh giọng hỏi.
Dung quận chúa cắn môi: “Thái Hậu, Dung Nhi biết sai rồi!”
Thái Hậu vốn vẫn luôn trầm tĩnh nay đã cực kỳ phẫn nộ: “Ta ngày thường dạy bảo ngươi như thế nào? Ngươi đường đường là một quận chúa thế nhưng lại cùng bọn tiểu thư lỗ mãng kia hồ nháo. Ngươi cũng biết ngay từ đầu đã bị người khác lợi dụng?”
Trong lòng Dung quận chúa cả kinh, cúi đầu xuống thật thấp, cũng không dám nói nửa câu. Trận này đến tột cùng là Đại công chúa lợi dụng nàng hay vẫn là Hoàng Thượng nổi lên lòng nghi ngờ nên liên thủ với đại công chúa đối phó Thái Hậu? Còn Minh quận vương Tiếu Trọng Hoa, hắn trong chuyện này sắm vai gì?.
Dung quận chúa càng nghĩ càng giận, cơ hồ muốn cắn nát môi. Trù tính của Thái Hậu, tâm tư của nàng, tất cả đều xong hết rồi: “Thái Hậu, chỉ sợ là bọn họ liên thủ với nhau….”
Thái Hậu nghe cả buổi không nói gì, cuối cùng bất đắc dĩ nâng chén trà lên. Cung nữ bên cạnh cuống quýt nói trà lạnh, muốn thay chén khác. Nhưng Thái Hậu lại không nghe, uống sạch một hơi. Bởi vì uống gấp nên bị sặc, các cung nữ liền giật nảy mình đồng thời quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.
Thái Hậu không thèm quan tâm, đặt chén trà xuống, ngừng ho nhìn Dung quận chúa quỳ dưới đất nửa ngày không nói.
Một mặt bà cảm thấy lời của Dung quận chúa quả thật có lý, mặt khác lại cảm thấy hình như bản thân đã già rồi, thiếu đi sự quyết đoán năm đó, ngay cả một việc nhỏ này cũng trở nên do dự không quyết.
Nếu năm đó bớt cố kỵ đi một chút, mạnh mẽ bức Tiếu Trọng Hoa cưới Dung Nhi thì chuyện đâu có nháo thành như vậy. Cứ mãi do dự, lo lắng thái quá nên mới bị hai vãn bối đùa giỡn. Chung quy lại thua mất một chiêu a….
Sau khi trở về Tiếu Trọng Hoa đến một gian phòng phía sau, bên trong thờ phụng bức họa của Yến vương phi. Bài vị của Yến vương phi đã được cung phụng ở chính trạch, nơi này chỉ là nơi của riêng hắn, giữ lại cho Từ cô cô người đáng tin cậy nhất bên cạnh mẫu phi phụng dưỡng.
Trong phòng có một cái bồ đoàn nho nhỏ. Trên bàn bày mõ, lư hương, hoa, nến, đăng vô tận, trái cây. Trên góc còn có một cuốn kinh phật. Từ cô cô quỳ trên bồ đoàn, thần sắc thâm trầm túc mục. Trong tay đang cầm hương vái.
(Bồ đoàn: cái gối tròn làm bằng cói, dùng để các vị tăng quỳ lên cho êm mà tụng kinh)
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi đến gần, cũng không quấy rầy Từ cô cô. Hắn nhìn bức họa của Yến vương phi, thắp hương, hành lễ.
Hắn quỳ trên gối đệm, hai tay chắp thành chữ thập, thì thào tự nói: “Mẫu phi, con lại gặp được nữ nhi của dì Thanh. Nàng rất thông minh cũng rất mỹ lệ. Chỉ là người nói dì đoan trang nhàn nhã, tài văn chương tung hoành nhưng ta lại cảm thấy nữ nhi không giống dì mà ngược lại còn có chút gian xảo!”
Từ cô cô đối với lời nói của Minh quận vương có chút run sợ, lập tức nói: “Quận vương, ngài nhìn thấy tiểu thư Âu Dương gia sao?”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, nói: “Hôm nay nhìn thấy ở phủ Thái tử!”
Từ cô cô gật gật đầu, trong ánh mắt không biết vì sao lại có lệ quang: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ ruột chiếu cố. Lúc còn sống Vương phi nhiều lần muốn nhìn nàng nhưng lại ngại thân phận nên không thể gặp. Khi người mất vẫn luôn nói, năm đó là người có lỗi với Uyển Thanh tiểu thư!”
Tiếu Trọng Hoa không trả lời, chỉ đứng lên xoay người nhìn mái cong cao trác bên ngoài, hành lang khúc khuỷu. Hắn chậm rãi nói: “Cô cô, ta đã đáp ứng mẫu phi chiếu cố đứa nhỏ của dì Thanh. Ta sẽ làm được!”
……
Noãn các
Phương mama lặng lẽ kêu Hồng Ngọc mang một chén canh tổ yến đến, nói: “Tiểu thư, ngài vừa từ phủ Thái tử về, nhất định rất đói bụng, mau ăn một chút gì đi!”
Nhưng Âu Dương Noãn lại xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trang sách trong tay mãi không lật. Phương mama phải gọi đến hai lần nàng mới hồi phục lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng nói: “Ta không đói!”
Phương mẹ than nhẹ một tiếng, khổ sở nói: “Tiểu thư đang lo lắng chuyện gì lão nô đều biết. Chỉ là chuyện này muốn lo cũng lo không được, chi bằng tiểu thư hãy nghĩ thoáng một chút!”
Âu Dương Noãn thản nhiên cười nói: “Mama, chuyện kia ta đều đã có tính toán. Ngươi không cần lo lắng!”
Nói xong, nàng cúi đầu suy tư. Tiếu Trọng Hoa hẳn là hiểu được ý của nàng. Nhưng cho dù là vậy thì chuyện này cũng chỉ thành được một nửa. Nửa còn lại đó là nhược điểm trong tay Trần Cảnh Duệ…