Tôi rất muốn bảo vệ cô ấy.
Tốt nhất là cả đời.
_Thẩm Trạch Nhiên_
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Bước qua năm ba.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Thẩm Trạch Nhiên đã đưa ra quyết định.
Trước khi kết hôn sẽ không sống thử.
Ninh Khả Ngọc biết, anh sợ mọi người xung quanh đánh giá không tốt về cô, cũng coi trọng đến danh dự cha mẹ hai bên.
Nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ tiếc nuối.
Buổi tối.
Ninh Khả Ngọc giãy giụa trên giường như con sâu rơi vào nồi nước sôi.
Thẩm Trạch Nhiên thật ác độc!
Lúc anh nói sẽ cân nhắc, anh không biết cô vui tới mức độ nào.
Đến thời khắc quan trọng lại lật mặt không đồng ý.
Ninh Khả Ngọc bất mãn.
Nếu anh chấp nhận, cô sẽ mỗi ngày được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ấy, còn mong ngóng chiêm ngưỡng cơ bụng săn chắc của bạn trai cô.
Bây giờ...
Tất cả đã tan thành mây khói.
Ninh Khả Ngọc khóc không thành tiếng, mở cửa sổ chat, bắt đầu khủng bố anh: A Nhiên, nếu đã không được thì anh đừng nói với người ta hai từ "cân nhắc."
Ninh Khả Ngọc: Anh gieo cho người ta hi vọng, rồi dập tắt không thương tiếc. Thật tàn nhẫn!!!
Thẩm Trạch Nhiên đang đọc sách chuyên ngành, thấy tin nhắn của cô thì mở lên xem.
Đọc xong liền nghĩ ra một ý định.
Có thể không trả lời không?
Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ một lúc, đánh trống lãng: Bạn cùng phòng của em có ai thực tập?
Ninh Khả Ngọc ngay lập tức bị dịch chuyển sự chú ý.
Cô trả lời: Có. Là Đinh Tranh, chúng em thực tập ở cùng một chỗ.
Thẩm Trạch Nhiên: Vậy em cứ ở kí túc xá với cậu ta.
Thế là thế nào?
Ninh Khả Ngọc cảm thấy mình đang bị anh hiểu lầm.
Cô trịnh trọng giải thích: Bọn em trong sáng.
Thẩm Trạch Nhiên:...
Anh không biết nhắn gì hơn.
Đầu óc của Ninh Khả Ngọc thật khác người.
Lại phải chuyển chủ đề.
Thẩm Trạch Nhiên: Anh thuê một căn phòng, giá cả hợp lí. Ban ngày nghỉ trưa chúng ta có thể ở đó. Đến tối, anh đưa em về kí túc xá.
Ninh Khả Ngọc: Được. Ban ngày hay ban đêm đều được. Em không quan trọng yếu tố thời gian.
Thẩm Trạch Nhiên:...
Lần này, anh không còn nhắn gì nữa.
***
Nếu năm hai, năm ba bận rộn đến không có thời gian yêu đương.
Thì năm cuối bận rộn đến không có thời gian ăn uống.
Kì thực tập của Thẩm Trạch Nhiên kéo dài đến hết tháng tư.
Số tiền học bổng nhận được đủ để anh mua một chiếc xe, chạy đi chạy lại đưa đón Ninh Khả Ngọc từ chỗ làm về nhà thuê, từ nhà thuê về kí túc xá trường.
Tối nay, cũng như mọi ngày.
Sau khi tan ca, anh chạy xe đến đón cô.
Vừa thấy Ninh Khả Ngọc bước ra, đột nhiên không kiềm chế được muốn ôm cô một cái.
Anh kéo cô vào lòng, khuôn mặt dụi vào cái đầu tròn ủm của cô.
Ninh Khả Ngọc hơi bất ngờ trước hành động của anh.
Lúc sau mới lên tiếng: "Làm sao thế? Có phải công việc quá vất vả không?"
Thẩm Trạch Nhiên nhắm mắt, im lặng.
Cô choàng tay ra sau lưng anh, vỗ vỗ nhè nhẹ: "Thật ra hôm nay tâm trạng của em cũng không tốt."
Nghe cô nói, Thẩm Trạch Nhiên buông ra, đứng thẳng người.
Hai tay anh áp vào đôi gò má mềm mại của cô, ân cần hỏi: "Không khỏe à?"
Ninh Khả Ngọc lắc đầu, mím môi trả lời, đôi mắt long lanh tựa hồ sắp khóc: "Không có. Chính vì thấy anh không vui, nên bản thân cũng không vui."
Thẩm Trạch Nhiên cười.
Lại ôm cô, vuốt ve tấm lưng nhỏ: "Vốn dĩ rất mệt. Nhưng hình như gặp em nên không còn mệt nữa."
Ninh Khả Ngọc đứng yên bất động, mặc cho anh ôm.
Anh hiếm khi yếu đuối như vậy, cô biết anh đã cố gắng gồng gánh nhiều thứ.
Hiện tại, rất muốn làm chỗ dựa cho anh.
"A Nhiên, anh thật tốt, siêu cấp tốt."
Thẩm Trạch Nhiên nghiêng đầu hỏi cô: "Sao lại nói như thế?"
Ninh Khả Ngọc ngửa mặt suy nghĩ rồi đáp: "Không biết nữa. Đột nhiên muốn nói."
Anh nhìn cô một lúc lâu.
Ban đêm, chỉ vài cơn gió thổi nhẹ qua cũng làm người ta lạnh run người.
Tuy nhiên vào giây phút này, Thẩm Trạch cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
Công việc gần đây làm anh rất mệt mỏi, thường xuyên tăng ca đến tối muộn.
Anh áp lực.
Nhưng muốn cho cô một cuộc sống không lo nghĩ.
Anh muốn bảo vệ cô.
Tốt nhất là cả đời.
Thẩm Trạch Nhiên liếc xuống chiếc môi hồng hào vừa mới an ủi mình.
Không biết vì sao lại rất muốn hôn cô.
Anh chậm rãi cúi xuống, một tay giữ lấy gáy cổ cô, bất ngờ phủ lên môi cô một nụ hôn.
Ninh Khả Ngọc không chuẩn bị trước, nhất thời đơ ra.
Đến khi định thần lại thì anh cũng từ từ tách môi.
Cô hơi lúng túng.
Nhớ lại lời lúc trước anh nói, môi mấp máy: "A Nhiên, anh hôn bừa!"
Thẩm Trạch Nhiên lúc này đã được xua tan mệt mỏi, nói đùa với cô: "Nghĩ em sẽ thích."
Ninh Khả Ngọc nhìn anh.
Nhớ lại nụ hôn ban nãy, cô liếm môi: "Cũng không phải không thích."
"..."
"Nhưng mà nhanh quá, em chưa cảm nhận được."
Cô tiếp tục mặt dày vô sỉ đưa ra yêu cầu: "Hay là hôn lại đi."
"..."