Tớ không biết thầy Dương một mực đòi mời phụ huynh của bọn tớ làm gì.
Thầy có ý với bố tớ, mẹ tớ hay bố cậu ấy, mẹ cậu ấy?
Thật đáng sợ!
Về khách sạn.
Ninh Khả Ngọc nằm trên giường.
Lăn qua lăn lại.
Vài giây sau, cô nằm ngửa, đặt điện thoại lên bụng.
Ninh Khả Ngọc nhớ lại buổi gặp mặt tình cờ với thầy Dương vừa xảy ra cách đây một tiếng trước.
Rơi vào tư thế trầm tư.
Thái độ hung dữ của thầy lại hiện lên trong trí não.
“Các em mới tí tuổi mà đã yêu đương, lại còn tặng quà cho nhau à? Tiền này là do các em tự kiếm được sao?”
Mặc cho cô và Thẩm Trạch Nhiên ra sức giải thích, thầy vẫn cứ khăng khăng với ý nghĩ của mình:
"Đừng biện minh. Mấy người các em, mỗi lần hỏi tới đều lấy lí do chỉ là bạn bè, tặng quà sinh nhật. Tôi nghe đến chán rồi.”
Cuối cùng, thầy Dương đưa ra quyết định gây sát thương lớn:
“Không được, các em đều là học sinh giỏi, tôi phải ngăn chặn chuyện này càng sớm càng tốt. Ngày mai sau khi về trường, lập tức gọi phụ huynh đến gặp tôi.”
Thế mà bị mời phụ huynh rồi.
Mười một năm học, Ninh Khả Ngọc chưa bao giờ bị mời phụ huynh.
Đây là lần đầu tiên!
Ninh Khả Ngọc mếu miệng, nhăn nhó mặt mày, chân không ngừng đạp lên giường.
Cô làm sao dám mở mồm thông báo cho bố mẹ đây!?
Bảo rằng họ sắp có con rể...
Hay sắp gả con gái?
Aissss.
Ngược lại với cô.
Phía Thẩm Trạch Nhiên diễn ra khá suông sẻ.
Anh ngắm con gấu Koala mà Ninh Khả Ngọc tặng, sau đó cẩn thận đặt nó vào vali.
Vừa lúc đó, điện thoại run lên.
Thẩm Trạch Nhiên nhấc máy, chưa kịp mở miệng đã nghe chất giọng hào hứng của hai người bên kia:
“Nhiên, sinh nhật vui vẻ nhé con trai!!”
Anh nhíu mày, giơ điện thoại ra xa.
Khi cảm thấy tiếng ồn bên trong tan biến dần mới đáp lại: “Cảm ơn bố mẹ.”
Nhớ đến chuyện thầy Dương nói.
Lúc sau, anh hắng giọng: “Mẹ.”
“Mẹ nghe đây.”
Thẩm Trạch Nhiên hơi do dự: “Cái đó…con bị mời phụ huynh.”
...
Nói xong tự cảm thấy hổ thẹn.
Đầu dây bên kia rất nhanh hét lên: “Hả!??”
Anh biết bố mẹ anh bây giờ rất sốc.
Cũng muốn nói ra nguyên nhân.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nói sẽ tốt hơn.
Mẹ anh cũng không hỏi.
Xem như thiên thời địa lợi nhân hòa.
***
Xe đưa rước học sinh dừng lại trước cổng trường.
Tiếp theo là hai chiếc ô tô màu đen bóng loáng.
Hai cặp vợ chồng cùng lúc bước xuống.
Một bên sang trọng, quyền lực ngút trời.
Hay còn gọi là “nhà trai.”
Một bên thanh lịch, khí chất ngời ngời.
Còn được gọi là “nhà gái.”
Theo sau có Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc.
Nhìn tổng thể…
Rất giống một buổi lễ dạm ngõ.
Điều đó vô tình thu hút sự chú ý của học sinh trong
trường, đám Sa Kỳ cũng không ngoại lệ.
Cả ba không khỏi ngạc nhiên, lần lượt giơ tay gọi Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc lại.
Sa Kỳ đặt khuỷu tay lên vai cô, hất cằm hỏi: “Tình huống gì đây?”
“Bị mời phụ huynh.”, Ninh Khả Ngọc trả lời ỉu xìu.
Mao Hiểu Bội nghe vậy, trong đầu chạy qua một dòng suy nghĩ: “Không phải bị “rồng lửa” kết tội yêu sớm rồi đấy nhé?”
Thẩm Trạch Nhiên cúi mặt.
Ninh Khả Ngọc gật đầu, nhưng vẫn cố gắng đính chính: “Không hề yêu sớm!"
“Cứ chối nữa đi.”, Sa Kỳ nhếch môi.
Trình Thừa từ nãy giờ im lặng, đột nhiên cảm thấy trò này rất kích thích.
Giở giọng rủ rê: “Ê, đi nghe lén không?"
Cả bọn nhìn nhau...
Cuối cùng, năm cái đầu ló vào cửa văn phòng của "rồng lửa".
Hóng hớt.
Bên trong.
Thầy Dương mời bốn vị phụ huynh an tọa trên ghế, rót trà đẩy qua từng người.
"À, xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của anh chị. Tôi là Dương Trì, phụ trách của trường."
Thầy Dương xoa xoa hai tay vào nhau: "Chắc mọi người cũng biết lí do được mời đến đây hôm nay."
Nghe đến đoạn này, Ninh Khả Ngọc ở bên ngoài nuốt nước bọt.
Trán cũng đổ mồ hôi.
Hà Tâm đặt tách trà xuống, trả lời: "Tôi không biết."
Nét mặt thầy Dương trở nên ba chấm.
Một lát sau, thầy "à" lên một tiếng.
Trông không được tự nhiên.
Lúc này, Ninh Khả Ngọc ngước lên nhìn cái đầu đẹp trai phía trên mình: "A Nhiên, cậu không nói rõ cho cô sao?"
Thẩm Trạch Nhiên lắc đầu.
Anh không định chơi trò bất ngờ.
Chỉ đơn giản là không muốn nói.
Dù sao, chuyện này cũng không đúng sự thật.
Giải thích lại rất dài dòng.
Quá lãng phí thời gian của anh.