Nhiều năm sau, khi quay lại nơi này.
Tớ tự hỏi.
Phải làm sao để tìm lại ngày tháng tuyệt đẹp đã qua?
Sáng hai mươi tám Tết.
Chuyện trong nhà gần như cũng hoàn thành.
Nhiệt độ hôm nay hạ xuống thấp hơn mọi ngày.
Ninh Khả Ngọc khoác một chiếc áo khá dày, còn cẩn thận quấn khăn quàng cổ, sau đó mang giày đi ra ngoài.
Cô có hẹn đến sân bóng rổ với đám Sa Kỳ.
Tâm trạng phơi phới.
Đôi chân nhỏ nhắn tung tăng lên khu phố.
Rồi dừng lại trước cửa nhà Thẩm Trạch Nhiên.
Ninh Khả Ngọc chưa kịp ấn chuông đã thấy cửa bên trong mở ra.
Con ngươi trong trẻo nhìn anh, tay đưa lên vẫy vẫy, cả người cũng lúc lắc theo trông vô cùng đáng yêu.
Ninh Khả Ngọc gọi lớn: “Chào buổi sáng A Nhiên!”
Thẩm Trạch Nhiên bước đến gần, vừa mở cửa vừa đáp: “Chào.”
Cô nghiêng đầu, ngó vào trong hỏi: “Bố mẹ cậu đâu?”
Lúc này anh đã đứng cạnh cô, cho tay vào túi áo trả lời: “Bên trong, chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ.”
Ninh Khả Ngọc: “ồ”.
Đầu óc lại nhảy số: “Có cần người đi theo xách phụ hay không? Kiểu…con dâu tương lai? Phải thể hiện để tạo ấn tượng tốt.”
Thẩm Trạch Nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Anh lắc đầu, bỏ đi.
Ninh Khả Ngọc chạy lượn lờ theo anh, từ bên trái sang bên phải, miệng vẫn không ngừng trêu đùa.
Đôi lúc Thẩm Trạch Nhiên nhìn cô cười, ánh mắt chan chứa nhiều cảm xúc đặc biệt.
Trong nhà.
Bố mẹ Thẩm đứng ở cửa sổ quan sát hai người.
Họ chợt nhận ra một điều.
Con trai của họ cũng chỉ là một cậu bé mười bảy tuổi.
Cũng có lúc nghịch ngợm.
Cũng có lúc ham chơi.
Cũng có lúc cười tươi như thế.
Chẳng qua họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của anh lúc ở bên cạnh họ.
Có vẻ, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội…
***
Khi Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc đến sân bóng.
Trình Thừa đang xoay khớp khởi động.
Mao Hiểu Bội và Sa Kỳ ngồi trên ghế với hai hộp bánh trôi nước nóng hổi trên tay.
Vừa nhìn thấy cô, Sa Kỳ liền lên tiếng: “Này, cho cậu một hộp bánh trôi.”
Ninh Khả Ngọc tươi cười nhận lấy, không do dự đưa sang cho anh: “Cậu ăn không?”
Câu từ chối còn chưa kịp nói ra, Thẩm Trạch Nhiên đã bị cô nhét một miếng bánh to đùng vào miệng.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy anh rất đáng yêu.
Cô cũng ăn thử một cái: “Mùi vị được đấy. A Nhiên, có ngon không?”
Thẩm Trạch Nhiên không trả lời được.
Miếng bánh quá chiếm diện tích.
Anh chỉ gật đầu.
Cái gật đầu đó cũng đủ làm Ninh Khả Ngọc vui vẻ cả ngày.
Còn Sa Kỳ khinh bỉ nói với Mao Hiểu Bội: “Mẹ nó, tiền của chị đây!”
Mao Hiểu Bội chỉ biết vỗ vai an ủi cô bạn tội nghiệp.
Về phía Trình Thừa.
Sau khi khởi động xong, cậu ta la lớn: “Mấy người các cậu, vừa sáng sớm đã ăn, rồi lại than vãn về chuyện tăng cân. Tớ phục thật đấy!”
Ngay lập tức bị Mao Hiểu Bội túm cổ: “Cậu nôn hết bánh trôi nước của tớ ra đây!”
Thật ra trước khi Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên đến, Trình Thừa đã giật lấy đồ ăn từ trong tay của Mao Hiểu Bội.
Đúng là ác giả ác báo!
Trình Thừa cố gắng dùng sức hét thật to: "Nhiên, cứu với!!"
Sa Kỳ cảm thấy buồn cười: "Này Trình Thừa, ngoài việc kêu cứu Thẩm Trạch Nhiên, cậu còn làm được gì hả?"
"Cậu ta còn có thể chọc điên tớ đây!", Mao Hiểu Bội không thương tiếc véo tai Trình Thừa, "Cậu chê mình sống dai quá rồi à?"
"Không không không. Mao tiểu thư, tớ sai rồi!"
Tình huống cấp bách.
Nhất định phải mềm.
Mao Hiểu Bội quả nhiên hạ hỏa: "Coi như cậu biết điều."
Lỗ tai của Trình Thừa ửng đỏ.
Thật đau!
Dù biết chọc tức Mao Hiểu Bội sẽ nhận lại cái kết đắng lòng.
Thế nhưng điều đó lại không hề làm Trình Thừa nhụt chí.
Lần nào cũng như lần nấy.
Thẩm Trạch Nhiên chơi chung với bọn họ từ nhỏ, sớm đã xem đây là chuyện thường tình.
Anh cởi áo khoác, ném bóng cho Trình Thừa rồi đi ra sân, nói: "Vận động. Tiêu thụ cho giảm bớt carlo."
Nhìn ba đứa con gái mặt không đổi sắc.
Trình Thừa tự thấy bất công: "Không phải. Tại sao các cậu không đánh Nhiên?"
Ninh Khả Ngọc nghênh mặt bảo vệ: "Tại sao lại đánh cậu ấy?"
Người kia không chịu khuất phục: "Carlo đó! Cậu ấy ám chỉ các cậu nên thường xuyên vận động. Tại sao có mỗi mình tớ là bị đánh, không công bằng chút nào!"
Mao Hiểu Bội khoanh tay giải thích: "Thẩm Trạch Nhiên đang nói cậu đó."
"Hả?"
"Người cần vận động là cậu!"
Trình Thừa chau mày, quay sang trách tội anh: "Nhiên, cậu nỡ làm vậy với tớ ư?"
Thật không ngờ, bạn thân lâu năm của mình lại chê mình lười vận động.
Quá đau lòng!
Cứ tưởng được an ủi.
Không ngờ, sự thật luôn phũ phàng.
Thẩm Trạch Nhiên ném bóng vào rổ, nhẫn tâm thốt ra một câu: "Một - không."
Nội tâm Trình Thừa gào thét.
Con mẹ nó!
Các cậu cút hết đi!!!