Cậu có thể xem người khác là hi vọng của bản thân.
Hoặc...
Cậu cũng có thể trở thành hi vọng của một ai đó.
Kết quả của lễ hội đã được công bố ngay trong đêm.
Giải nhất thuộc về Thẩm Trạch Nhiên và Ninh Khả Ngọc. Diệp Tinh Anh đành ngậm ngùi xếp thứ hai.
Cô ta tức đến nỗi đỏ tía mặt mày.
Lại còn ra vẻ ta đây trước mặt Ninh Khả Ngọc: "Lần này là do cậu may mắn."
Ninh Khả Ngọc đang dọn đồ, tiện thể quay sang đáp trả: "Tôi biết tôi có sao chiếu mệnh tốt, từ nhỏ luôn may mắn hơn người khác một chút."
Diệp Tinh Anh nghẹn cứng, mặt đơ ra.
Ninh Khả Ngọc ánh mắt cong cong, nhìn cậu ta: "Cậu đại diện trường nghệ thuật đến đây, đừng làm xấu mặt người ta. Ngoan ngoãn học hành cho thật tốt, tôi cũng không rảnh đến đấu đá với cậu như thế."
Cô nhìn Diệp Tinh Anh một lúc.
Cảm thấy chỗ đứng của cậu ta rất thiếu lịch sự bèn lên tiếng: "Làm ơn nhường đường."
Các bạn của cô còn đang đợi bên ngoài.
Cô không có nhiều thời gian để dây dưa ở đây.
Ninh Khả Ngọc bước ra đến sân trường, thì thấy đám Sa Kỳ đang đứng chụp ảnh.
"Này, cho tớ chụp cùng với.", Ninh Khả Ngọc nhấc chân chạy lại, khuôn mặt tươi rói.
Chiếc máy ảnh giơ lên cao.
Năm cái đầu chụm lại một chỗ, mỗi người mỗi kiểu trông thật đẹp.
Đây là tấm hình chụp chung đầu tiên của nhóm bọn họ.
Đợi đi khi lấp đầy máy ảnh sẽ in ra cất vào album.
***
Suốt đoạn đường về, Ninh Khả Ngọc cứ cầm chiếc cúp cười tủm tỉm.
“A Nhiên, cậu có thấy tớ lợi hại không? Mau khen tớ đi.”
Thẩm Trạch Nhiên nhìn dáng vẻ tươi tắn như hoa mọc vào ban đêm của cô, khẽ đáp: “Khen cậu.”
Chỉ vậy thôi?
Ninh Khả Ngọc dừng bước, chìa tay ra: “Quà của tớ đâu? Đừng nói là cậu nuốt lời đấy nhé?”
Thẩm Trạch Nhiên kéo ba lô, lấy ra một cái móc khóa hình hoa cúc họa mi màu trắng.
Anh ngắm nó một lúc rồi giơ trước mặt cô: “Tặng cậu.”
Ninh Khả Ngọc cầm lấy, nhoẻn miệng cười: “Thật đẹp. Nhưng tại sao lại là cúc họa mi?”
Thẩm Trạch Nhiên đưa tay lên quẹt ngang mũi.
Anh quay mặt sang chỗ khác, ấp úng đáp: “Bởi vì…”
“…Cậu cho tôi hi vọng.”
Ninh Khả Ngọc cảm thấy hai gò má nóng ran.
Giống như đang được người ta tỏ tình.
Cô lắp bắp: "Tớ...tớ biết rồi. Vậy, ngủ ngon nhé A Nhiên.", rồi chạy một mạch vào khúc cua.
Sau khi về nhà.
Ninh Khả Ngọc lên phòng.
Cô lấy cái móc khóa vừa được tặng, nhớ lại lời anh vừa nói.
"Bởi vì...cậu cho tôi hi vọng."
Ninh Khả Ngọc cười trong vô thức.
Không giấu được niềm vui, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sa Kỳ.
Ninh Khả Ngọc: Sa Sa, hôm nay là ngày hoàng đạo của tớ.
Sa Kỳ gửi lại hai tin nhắn.
___Cậu lại phát bệnh gì nữa đấy?
___Chuyện tốt gì, kể nghe xem nào?
Ninh Khả Ngọc cười khúc khích: Vừa lấy được giải nhất của lễ hội văn nghệ, vừa được nhận quà.
Sau đó chụp lại chiếc móc khóa gửi qua Sa Kỳ kèm dòng chú thích: Đẹp đúng không? Là A Nhiên tặng đấy.
Sa Kỳ: Má nó. Còn có loại chuyện tốt như vậy cơ à?
Sa Kỳ: Thẩm Trạch Nhiên dạo này không còn là đại soái ca lạnh lùng, nhút nhát nữa rồi.
Sa Kỳ: Cậu ta trưởng thành rồi!!
Ninh Khả Ngọc: Haizzzz, ai có thể cưỡng lại được sức hút của tớ chứ?
Ninh Khả Ngọc: Câu trả lời là không có ai.
Sa Kỳ: Được, phát cẩu lương tiếp đi. Cẩu lương này chị đây ăn rất ngon.
Sa Kỳ: [Nhãn dán con mèo cầm khăn lau nước mắt].
Ninh Khả Ngọc thích thú, lúc lắc hai chân ở dưới ghế.
Đây là món quà đầu tiên Thẩm Trạch Nhiên tặng cô.
Nhất định phải giữ thật kĩ.
***
Sau hai tháng.
Diệp Tinh Anh cuối cùng cũng đã quay về trường cũ.
Thật mừng rỡ!
Ninh Khả Ngọc sẽ phát điên nếu như cô ta cứ mãi ở đây.
Nhưng thời gian trôi nhanh, đồng nghĩa với việc kì thi cuối học kỳ một đến gần.
Từ sáng sớm, Ninh Khả Ngọc đã ngậm bánh bao đi học.
Vừa bước, cô vừa cầm vở toán xem lại mấy bài giải quan trọng mà thầy giáo đã chú ý cho lớp.
Đọc mãi vẫn không trôi.
Cô ngửa mặt lên trời, toàn thân không còn sức sống.
Sau cùng úp quyển vở toán lên đầu.
Thẩm Trạch Nhiên thấy vậy kéo quyển vở xuống.
"Làm gì đấy, niệm thần chú vòng kim cô à?", Sa Kỳ từ xa bước lại khoác vai cô, Mao Hiểu Bội và Trình Thừa cũng đi bên cạnh.
Ninh Khả Ngọc ỉu xìu: "Thần chú cái gì, đây là đang nạp kiến thức vào đầu đấy có hiểu không?", dứt câu cô liền quay qua Thẩm Trạch Nhiên: "A Nhiên, cậu mau trả lại cho tớ."
Trình Thừa cười lớn: "Thế cậu đã nạp được cái giống gì vào đầu rồi?"
"Chắc là, đủ điểm trung bình.", nói xong liền thở dài.
Mao Hiểu Bội khích lệ: "Không sao, đề toán lần này chắc chắn không khó."
Ninh Khả Ngọc nghe vậy, mắt sáng rỡ: "Thật sao?"
Cô thật sự rất sợ môn toán. Nếu được vậy thì quá tốt.
Nhưng Mao Hiểu Bội lại cười trừ: "Tớ linh cảm là vậy."
Thôi dẹp đi, chẳng còn hi vọng gì nữa.
Lúc này, Thẩm Trạch Nhiên đưa tập toán lại cho cô, nhẹ giọng: "Đừng lo, đề khó điểm sẽ tự hạ."
Đột nhiên lại muốn hi vọng một chút.
Cô xem lời nói của A Nhiên nhà mình, chính là chân lí!