Lúc này Giang Ngôn Châu mới nhìn qua chỗ anh.
Phó Trinh không biết nói gì, liền nói, “Chúc mừng.”
Giang Ngôn Châu cười, “Cảm ơn.”
Thực ra anh ấy biết Phó Trinh đã hiểu lầm.
Con trai, là chỉ con mèo mà anh và Đường Gia nuôi.
Nhưng Giang Ngôn Châu không hề định giải thích. Năm ngoái khi anh ấy đưa Đường Gia xuống đắp tuyết đã từng cho anh cơ hội.
Dù nói thế nào thì Đường Gia và anh cũng đã kết thúc rồi.
Cả hai nên ai sống phần người ấy rồi.
“Bệ/nh tình của cô ấy…”
“Ổn định rồi.” Giang Ngôn Châu rất thẳng thắn, “Tính tình cô ấy rất tốt, cũng không hay nổi nóng, là một cô gái tốt.”
Phó Trinh biết, cô sống rất tốt.
Bởi vì anh biết lúc Đường Gia vui vẻ sẽ như thế nào.
Giang Ngôn Châu nhìn anh với vẻ dò xét qua cặp kính, “Anh Phó, anh và cô ấy quen biết bao nhiêu năm rồi?”
“Tổng cộng mười bốn năm tròn.”
“Anh hiểu cô ấy hơn so với tôi. Sắp đến sinh nhật cô ấy rồi. Tôi muốn tặng quà sinh nhật cho cô ấy.”
“Đồ ăn vặt, snack hay đồ ăn giòn giòn là tốt nhất, cô ấy không thích ăn chocolate.”
Phó Trinh chẳng cần nghĩ đã nói ra được rồi.
Giang Ngôn Châu gật đầu theo kiểu xử lý việc công, “Cảm ơn.”
Mười bốn năm.
Anh hiểu cô ấy hơn tôi.
Có thể thấy Giang Ngôn Châu thể hiện sự bất mãn với anh thông qua những lời này.
Nếu như hiểu thì tại sao lại hậ/n Đường Gia đến tận xư/ơng t/ủy chứ.
Tại sao lại khiến cô phải chịu nhiều đa/u khổ trong những ngày tháng sau này như thế?
“Phó Trinh?”
Một giọng nói trong trẻo xuyên qua gió tuyết truyền tới tai anh.
Phó Trinh đột nhiên quay đầu lại và nhìn sang phía có giọng nói.
Khuôn mặt mà anh ngày nhớ đêm mong bất chợt lọt vào tầm mắt anh.
Ngay cả nụ cười của cô cũng giống hệt như trong ký ức của anh, không sai một ly.
Đường Gia cầm một chiếc ô, trong lòng cũng ôm một chiếc, mắt mở to, dường như là rất kinh ngạc.
“Sao anh lại tới đây?”
Tim Phó Trinh đa/u đ/ớn, anh nhìn thấy được sự trong sáng và bình tĩnh từ trong đôi mắt của cô.
Cô đã buông xuống rồi.
Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói, “Bàn chuyện làm ăn, đi qua đây tình cờ gặp anh Giang nên đứng tán gẫu vài câu.”
Đi qua… tiểu khu á?
Đường Gia thấy có hơi khó hiểu.
Giang Ngôn Châu hỏi: “Sao em lại xuống đây rồi?”
Đường Gia như nhớ đến cái gì đó, đưa ô qua, “Em thấy tuyết lớn quá, sợ anh bị cảm lạnh nên xuống đưa ô.”
Lúc cô nói chuyện với Giang Ngôn Châu, khóe môi bất giác nhếch lên, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Cảnh tượng này làm Phó Trinh đa/u mắt.
“Anh có muốn vào nhà ngồi chơi một lúc không?” Giang Ngôn Châu khách sáo hỏi.
Phó Trinh cười cười, “Thôi, tối nay tôi phải bay rồi nên hơi vội.”
Đường Gia quấn chặt áo khoác quanh người, đột nhiên nhớ tới gì đó, “Anh đợi em chút.”
Nói xong cô liền quay người chạy vào tòa nhà.
Giang Ngôn Châu mặt không có biểu tình gì cũng đi theo cô lên nhà.
Phó Trinh đứng đợi một lúc ở dưới lầu, tuyết càng ngày càng lớn.
Bầu trời xám xịt và tăm tối làm lòng người cũng cảm thấy ngột ngạt.
Dạ dày của anh lại đ/au rồi.
Trương Hoành gọi điện thoại tới, “Anh…”
Anh muốn nói lại thôi.
“Có kết quả kiểm tra của anh rồi, un/g th/ư dạ dày.”
Phó Trinh đứng yên tại chỗ không động đậy, cũng không biết là anh có nghe thấy hay không, anh ngẩng đầu nhìn mịt mù bông tuyết, ậm ừ một tiếng, “Biết rồi.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Anh tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đợi, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía cửa của tòa nhà.
Một chùm ánh sáng ấm áp truyền tới, rơi vào trên tuyết, tạo thành hình thang.
Một lát sau, một mình Đường Gia đi xuống.
Giang Ngôn Châu quấn cô thành một cục bông nên hạn chế khả năng vận động.
Cô móc ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, khó khăn bước về phía anh, đưa nó cho Phó Trinh.
“Bánh quy em tự nướng đấy, anh cầm lấy ăn trên đường đi nhé.”
Phó Trinh cầm lấy, đột nhiên nhớ đến nhiều năm trước đây, Đường Gia cũng thích nướng bánh.
Lúc đó bánh cô làm rất khó ăn, vị như trứng sống vậy.
Tất cả các thành phẩm thất bại đều vào bụng của anh hết.
Cô thật sự không có thiên phú trong việc nấu ăn.
Phó Trinh còn nói rằng về sau Đường Gia cấm được vào nhà bếp.
Mới chớp mắt, giờ đây cô đã có thể làm cho ra hình dạng cái bánh rồi đấy.
Đường Gia vô cùng chân thành nói: “Cảm ơn anh đã quyên tiền cho bọn em.”
Phó Trinh biết, tổ chức của họ đang giúp đỡ những người mắc bệ/nh tâm lý và gặp khó khăn trong cuộc sống.
Cho nên tháng nào anh cũng đều quyên góp tiền cho họ.
Bản thân anh chỉ giữ lại một phần rất nhỏ làm sinh hoạt phí.
Phó Trinh nói: “Đừng khách sáo.”
Sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, “Trời lạnh, em mau lên nhà đi. Chắc về sau anh sẽ không đến đây nữa đâu.”
Đường Gia cười cười, “Sao có thể chứ? Về sau lúc trao giải thưởng, còn phải mời anh nữa mà.”
Cổ họng Phó Trinh nghẹn lại, không nói gì.
Cô quay người, giày giẫm lên nền tuyết tạo thành tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Khoảnh khắc chuẩn bị bước qua cánh cửa, cô quay đầu, hét lên một tiếng, “Phó Trinh.”
Phó Trinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, trái tim bỗng nhiên như sống lại.
Anh chờ đợi cô nói gì đó.
Nhưng chỉ nhìn thấy Đường Gia cười với anh, nói “Chúc mừng năm mới.”
Chỉ là một câu chúc mừng năm mới bình thường.
Đến khỏe mạnh, vui vẻ gì cũng không có.
Trái tim Phó Trinh lại trở về trạng thái trống trải như cũ, anh đứng trong gió rét lạnh căm, trả lời: “Chúc mừng năm mới.”
- Hết-