Thân thể Chu Gia Di cứng đờ, không biết nên làm sao để bớt lúng túng.
May là hai mắt Tần Mặc đang lim dim, cả người đang trong trạng thái mơ màng, Chu Gia Di không có thời gian để thưởng thức dáng vẻ trước nay chưa từng thấy ở Tần Mặc, chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Gia Di ngồi dậy, giải thích: "Em thấy chị đã ngủ thiếp đi nên đắp tấm chăn len giúp chị, không ngờ lại đánh thức chị mất rồi."
Nghe thấy giọng nói của Chu Gia Di khiến Tần Mặc tỉnh táo lại, cô nhìn lại tấm chăn len trên người mình, nhàn nhạt gật đầu: "Cơm chín chưa?"
"Vừa hay chín rồi, bây giờ vẫn còn nóng." Vừa nói vừa đi vào phòng bếp: "Vốn muốn gọi chị vào giúp em bưng thức ăn ra đó."
Tần Mặc đứng dậy khỏi ghế sa lông, đi theo Chu Gia Di vào phòng bếp. Ba món một canh, tuy không nhiều, nhưng đủ cho hai người ăn. Hai người theo phép tắc khi ăn không nói chuyện, vì thế mà không khí trong phòng ăn đặc biệt yên tĩnh.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, bỗng Chu Gia Di mở miệng: "A Mặc."
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn Chu Gia Di: "Làm sao vậy?"
"Chị còn nhớ lúc trước em có nhắc với chị một nhà đầu tư rất quan trọng với em không?"
Tần Mặc gật gù.
Chu Gia Di hơi khó xử khẽ cắn môi dưới: "Nghe tổ chương trình nói ông ta có ý định muốn rút vốn, đó là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình, nếu như rút vốn, e là chương trình sẽ không thể tiếp tục duy trì được nữa."
Tần Mặc trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Tôi nhớ chương trình này do em dẫn đang rất hot."
Dĩ nhiên Chu Gia Di hiểu ý của Tần Mặc, chương trình hot như thế, cho dù có một nhà đầu tư rút vốn thì vẫn có thể có một người khác đồng ý tài trợ, chỉ là dù sao cũng là một chương trình tọa đàm, hiện nay các chương trình tạp kỹ đầy rẫy những chiêu trò, mà chương trình do cô dẫn cũng không hấp dẫn hơn các chương trình tạp kỹ khác.
"Ngày đó chị đến phòng bao đưa em đi, em nghĩ ông ta đang muốn thăm dò quan hệ của chúng ta, nếu như chị giúp em thì ông ta cũng không phải tên ngốc, chắc chắn sẽ không rút vốn, nhưng nếu như chị không giúp em thì nhất định ông ta sẽ dùng chuyện này để uy hiếp em."
Tần Mặc lẳng lặng nhìn Chu Gia Di, Chu Gia Di cảm thấy hơi chột dạ, ngày ấy cô muốn giữ Tần Mặc ở lại nhưng bị cự tuyệt, ngày hôm nay nói lời này cũng chỉ là muốn thăm dò thử, xem thử đến cùng Tần Mặc đặt cô ở vị trí nào.
"Nếu ông ta rút vốn thì tôi sẽ tài trợ."
Chu Gia Di kinh ngạc nhìn cô, phải biết trước giờ Tần Mặc không có ý định tiến quân vào giới Giải Trí, cái nghề này nhìn như có vẻ dễ kiếm tiền, nhưng cũng không phải ổn định, rất nhiều người đầu tư vào thị trường này đến cuối cùng đều mất hết vốn liếng.
Tần Mặc bình tĩnh nói: "Giới giải trí cũng là một lĩnh vực có tiềm năng."
Chu Gia Di là người hiểu chuyện như vậy, dĩ nhiên hiểu Tần Mặc không phải là vì cô mới tiến quân vào giới giải trí, cũng hiểu Tần Mặc đang muốn chia miếng bánh lớn kia, khiến nhà đầu tư lớn có thể chủ động rút vốn là tốt nhất, nhân lúc chưa có ai thì Tần Mặc chen chân vào, dùng năng lực của mình để được chia phần lớn hơn.
Vì lẽ đó sẽ cần sự giúp đỡ của cô, giả vờ có mối quan hệ cùng Tần Mặc cũng không hẳn là tốt như vậy, đồng thời kiên quyết từ chối những ép buộc và dụ dỗ của nhà đầu tư, chọc cho nhà đầu tư rút vốn.
Chỉ là coi như sau đó Tần Mặc nhân cơ hội tài trợ, nhà đầu tư kia cũng sẽ ghi thù với cô, nói không chừng còn phong sát cô.
Chu Gia Di cảm thấy hơi chua xót trong lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: "Cảm ơn."
Chờ cơm nước xong thì trời cũng đã muộn, Chu Gia Di kiên quyết muốn đưa Tần Mặc xuống lầu, Tần Mặc không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, có điều sau khi xuống lầu, Tần Mặc cũng không lập tức rời đi, bởi vì lúc Chu Gia Di đi thang máy có nói đã lâu không đi tản bộ sau giờ cơm tối nên muốn thuận tiện đi một chút.
Dĩ nhiên Tần Mặc sẽ đáp ứng, nơi Chu Gia Di ở là khu nhà giàu, người ở nơi này không phải ngôi sao lớn thì chính là người có tiền, bởi vậy không gian xanh được thiết kế rất đẹp, không chỉ có cảnh vật đẹp, mấu chốt nhất chính là không sợ bị theo dõi.
Hai người bước chậm ở trên đường, bên cạnh chính là một vườn hoa nhỏ, bên trong có một vài đứa nhỏ đang vui đùa náo nhiệt, ngồi bên cạnh đều là mấy người già. Có một đứa trẻ lúc chạy không chú ý nên đã va vào lòng Tần Mặc, đứa bé kia còn nhỏ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không hề có cảm xúc của Tần Mặc, sợ đến mức khóc òa lên.
Tần Mặc còn đang khiếp sợ thì Chu Gia Di đã ngồi xổm xuống dỗ đứa nhỏ, rất nhanh dưới giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ của Chu Gia Di đứa nhỏ đã nín khóc, mà một người phụ nữ trung niên ngồi ở trong vườn hoa cũng chạy tới. Người phụ nữ trung niên đó cũng không phải mẹ của đứa nhỏ, mà là bảo mẫu mà nhà đứa bé mời về, mới chỉ cúi đầu xem điện thoại di động thì đã nghe thấy tiếng khóc lớn của đứa nhỏ nên sợ hãi vội vã chạy tới kiểm tra xem có phải đứa nhỏ đã bị thương hay không. Cũng may không có bị thương, lúc này người phụ nữ trung niên mới thở phào nhẹ nhõm, quay qua nói xin lỗi với Chu Gia Di và Tần Mặc.
Chu Gia Di dịu dàng lắc đầu, rất nhanh đứa nhỏ đã theo người phụ nữ trung niên rời đi, Chu Gia Di nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của đứa trẻ kia, không nhịn được ước ao: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu."
Tần Mặc không phủ nhận gật đầu.
Chu Gia Di thở dài, trong lòng thất lạc: "Đáng tiếc những người như chúng ta không thể nào có con được."
Tần Mặc không hứng thú với trẻ con, chỉ hời hợt nói: "Đến lúc đó nhận nuôi một đứa là được rồi."
Chu Gia Di liếc mắt nhìn Tần Mặc, bất mãn phản bác: "Con ruột và con nuôi sao mà giống nhau được."
Tần Mặc không lên tiếng, chợt nhớ tới nhiều năm trước khi cô và Diệp An Nhiên còn hẹn hò với nhau, hai người đi ở trên đại lộ, Diệp An Nhiên cũng nhìn những người phụ nữ kia với ánh mắt đầy khao khát và nói ra những lời như vậy.
Chỉ là không bao lâu sau, bỗng Diệp An Nhiên vui mừng chạy tới nói với cô rằng đã tìm được phương pháp để sinh con rồi. Kỹ thuật này chưa phát triển và chưa được phổ biến rộng rãi, cô cảm thấy chuyện này là không thể nào, nhưng Diệp An Nhiên lại nói sau này nhất định phải thử một lần.
Chỉ là bảy năm trôi qua, vật còn mà người mất, cô gái lúc trước luôn một lòng nói muốn sinh con cho cô nay đã trở thành vợ của người khác, trở thành một người qua đường trong thế giới của cô.
Tần Mặc có chút hoảng hốt, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không nghĩ ra là kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng đáy lòng lại có một loại cảm giác sắp có chuyện xảy ra. Tựa như một hạt giống vẫn luôn bị chôn vùi dưới đất muốn chui lên nhưng không thể bật ra được.
Sau đó là Chu Gia Di nhỏ giọng gọi thì cô mới lấy lại tinh thần, Tần Mặc thấy Chu Gia Di đang nhìn mình một cách kỳ quái.
"A Mặc, chị có tâm sự gì sao?" Chu Gia Di cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Tần Mặc theo bản năng nói: "Không có." Cô trả lời quá nhanh, phảng phất như không cần suy nghĩ, nhưng như vậy ngược lại càng thêm khiến người ta hoài nghi.
Chỉ là cuối cùng Chu Gia Di cũng không phải kiểu người bất chấp tất cả truy hỏi đến cùng, cô là người quá hiểu chuyện, vì vậy chỉ cười rồi chuyển chủ đề.
Chỉ là khi tiễn Tần Mặc ra xe, Chu Gia Di vẫn không nhịn được mở miệng nói: "A Mặc, chị đúng là một thương nhân."
Tần Mặc ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Chu Gia Di, nhất thời không hiểu được tại sao cô ấy lại nói lời như vậy, nhưng rất nhanh cô đã nghĩ ra là tại sao.
Không chỉ mỗi Chu Gia Di nói như vậy, những người khác từng hợp tác với cô cũng đã nói thế, Tần Mặc chỉ cho là khích lệ, nhưng Chu Gia Di biết rõ là không phải.
Cô có thể cảm nhận được sự lạc lõng và khổ sở của Chu Gia Di, cũng biết mình như vậy là đang làm khó Chu Gia Di, xin lỗi nói: "Nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng."
"Cũng không có gì, đổi thành chị làm nhà đầu tư, chương trình này sẽ chính là thiên hạ của em, làm sao em lại không miễn cưỡng chứ." Chu Gia Di khẽ mỉm cười, giả vờ hài lòng nói: "Hơn nữa chị đồng ý tiến quân vào giới giải trí, có ích cho sự trợ giúp em sau này không phải sao?"
Ở nhà của Từ Tĩnh, khi đang nghe cô ấy nói một vài điều cần chú ý liên quan đến việc đóng phim, bỗng Diệp An nhận được điện thoại từ cục Công An gọi tới, nói là đã bắt được hai tên cướp lần trước, cũng đã lấy lại được số tiền bị trộm, bảo Diệp An Nhiên nhanh chóng đến nhận lại.
Diệp An Nhiên vui vẻ trong lòng, chờ sau khi cúp điện thoại thì thấy Từ Tĩnh đang lẳng lặng nhìn mình: "Có chuyện gì mà vui đến thế?"
Diệp An Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng kể cho Từ Tĩnh nghe vụ mình bị cướp tiền, Từ Tĩnh thầm kinh ngạc một người phụ nữ yếu đuối như Diệp An Nhiên vậy mà lại vì số tiền một vạn tệ đến chết cũng không buông tay, còn bị xe gắn máy kéo lê xa như vậy.
Nhưng nghĩ đến con gái của Diệp An Nhiên ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, một ngày tốn 5000 tệ, làm như vậy cũng là điều dễ hiểu, cô không khỏi đau lòng, cô nhìn thời gian rồi nói: "Cách thời gian cục Công An tan sở còn hơn một giờ, nếu bắt xe thì sẽ không kịp, để tôi đưa cô tới đó."
Diệp An Nhiên vốn định cự tuyệt, Từ Tĩnh đã đối xử quá tốt với nàng rồi, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho Từ Tĩnh, huống hồ Từ Tĩnh là ngôi sao lớn, nếu bị phóng viên chụp được cảnh cô tới cục Công An, phỏng chừng lại sẽ gây nên sóng gió.
Chỉ là nghe thấy lời sau đó của Từ Tĩnh, cuối cùng Diệp An Nhiên cũng đáp ứng.
Có điều chỉ để Từ Tĩnh đưa nàng đến nơi gần cục Công An, tự nàng xuống xe đi tới cục Công An, Từ Tĩnh ở trên xe chờ nàng.
Chờ đến cục Công An mới biết, hai tên cướp này là tội phạm chuyên nghiệp, có vô số người đã bị hại. Khi phá án, tại nơi ở của hai người họ còn lục soát được rất nhiều điện thoại di động và bóp tiền, có điều tiền cũng không còn lại bao nhiêu, đều bị bọn chúng tiêu xài gần hết.
Nhưng vẫn thu hồi được mấy vạn tệ, chỉ là không phải toàn bộ số tiền đã trộm về, vì lẽ đó chỉ có thể dựa theo tỉ lệ mà chia, cuối cùng chỉ trả cho Diệp An Nhiên hai ngàn.
Diệp An Nhiên cảm thấy thật oan ức: "Nhưng rõ ràng tôi bị mất một vạn, sao lại chỉ đưa cho tôi hai ngàn."
Vốn dĩ nàng còn đang mong đợi sẽ để dành 9000 trong số đó, phòng khi số tiền còn lại trong bệnh viện không đủ thì trong trường hợp khẩn cấp còn có 9000 này, còn dư lại 1000 có thể đi thuê phòng.
"Vẫn chưa lấy lại được toàn bộ số tiền bị lấy cắp, hai phần ba trong đó đều bị bọn họ tiêu xài rồi, vì lẽ đó chỉ có thể tính theo tỉ lệ." Cảnh sát ở cục Công An bất đắc dĩ nói, thật ra nhìn dáng vẻ của Diệp An Nhiên thì bọn họ cũng có thể nhìn ra gia cảnh của Diệp An Nhiên không tốt, chỉ là bọn họ cũng không có cách nào.
Thật ra thì Diệp An Nhiên cũng biết cảnh sát nói có lý, chỉ là nàng thực sự quá cần tiền. Coi như biết rõ là như vậy nhưng vẫn cảm thấy khổ sở, một thoáng sau mắt nàng đã đỏ lên, ngay khi cảnh sát cho rằng Diệp An Nhiên muốn quấy nhiễu thì nàng lại cúi đầu, cuối cùng nhỏ giọng nói câu 'biết rồi', sau đó cất bước rời đi.
Trên đường trở về, Diệp An Nhiên vẫn an ủi bản thân, có thể lấy lại hai ngàn đã được lắm rồi, dù sao cũng đã qua lâu như vậy, lúc trước cũng không mang hy vọng gì về việc có thể lấy lại tiền. Hai ngàn này, lấy 1000 ra thuê phòng, 1000 còn lại thì cất đi để dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Khi cửa xe vừa mở ra, Từ Tĩnh liền nhìn thấy Diệp An Nhiên tinh thần uể oải, nghĩ thầm chẳng lẽ là nhận tiền không thuận lợi?
"Làm sao vậy?"
Diệp An Nhiên yên lặng mà lắc đầu, biểu thị mình không có chuyện gì, có điều nàng cũng không lên xe, mà chỉ nói: "Tôi muốn đi tìm nhà để thuê."
"Cô có thể ở cùng tôi mà, ngược lại tôi có hai phòng, một phòng khác cũng không có ai ở." Vừa nói xong Từ Tĩnh chợt thấy hối hận, như vậy quá đường đột, chắc chắn là Diệp An Nhiên sẽ không đáp ứng.
Quả nhiên Diệp An Nhiên kinh ngạc nhìn cô một chút, nhanh chóng lắc đầu: "Không, không được, tôi thuê nhà là được rồi."
"Thật ra cô có thể suy nghĩ điều tôi vừa nói, thuê phòng nhất định phải dùng tiền cho việc khác nữa, bây giờ chính là lúc cô đang cần tiền, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Diệp An Nhiên biết Từ Tĩnh nói không sai, nhưng nàng thực sự không muốn làm phiền Từ Tĩnh mãi, vì lẽ đó cuối cùng vẫn mở miệng từ chối.
Diệp An Nhiên đi thuê phòng, chắc chắn là Từ Tĩnh không thể đi theo, chỉ có thể lái xe rời đi trước. Diệp An Nhiên tìm một cái máy ATM, gửi vào tài khoản 1000 tệ, tiếp theo liền đi tìm nhà.
Bởi vì lúc trước từng thuê nhà giá rẻ nên nàng biết đi đâu để tìm, cũng không tốn bao nhiều sức đã tìm được rồi.
Là một phòng đơn nhỏ không tới mười mét vuông có thêm một phòng vệ sinh, trên sàn nhà, mặc dù có cái cửa sổ nhỏ, nhưng đi vào vẫn cảm thấy không khí không thể nào lưu thông, hơn nữa còn rất ẩm ướt, có điều một tháng chỉ cần 500 tệ, vốn là cần đặt cọc trước hai tháng, nhưng dưới sự thuyết phục của Diệp An Nhiên, cuối cùng chỉ cần trả 1000.
Thật ra phòng không có phòng vệ sinh riêng thì sẽ rẻ hơn 100 tệ, nhưng nghĩ tới sau này nếu mình đi làm về rất muộn, đi tiểu đêm hay rửa mặt cũng quá nguy hiểm, cuối cùng Diệp An Nhiên vẫn cắn răng thuê căn phòng có phòng vệ sinh riêng.
Buổi tối hôm đó, Vưu Tiếu giúp Diệp An Nhiên chở chăn đệm và đồ dùng cá nhân mà nàng gửi ở đó tới đây. Trước đây Vưu Tiếu đã từng thấy trên mạng có các bài phỏng vấn về việc cho thuê nhà dưới tầng hầm, nhưng bởi vì là người địa phương nên cũng chưa từng thuê kiểu phòng như vậy.
Lập tức nhíu mày lại: "An Nhiên, tôi cảm thấy cô vẫn nên tới nhà tôi ở đi!"
Diệp An Nhiên lắc đầu, nàng biết Vưu Tiếu có ý tốt, nhưng sau này dù là đi đóng phim hay làm công việc nào khác, có thể sẽ về nhà rất muộn, như vậy thì quá phiền phức.
Vưu Tiếu biết Diệp An Nhiên là người cố chấp nên cũng không miễn cưỡng, chỉ âm thầm cầu nguyện cho Diệp Hân Dao có thể sớm tỉnh lại, coi như là vì con gái, nàng cũng không thể ở nơi này mãi.
Buổi tối hôm đó lúc đi ngủ, Diệp An Nhiên vẫn không ngủ được, nàng nghĩ đến sau này, nghĩ khi nào thì Diệp Hân Dao sẽ tỉnh lại, sau đó nghĩ đến chuyện ngày hôm nay đến cục Công An lĩnh tiền, nghĩ đến hai ngàn tệ này, lòng nàng lại trùng xuống.
Tuy rằng vẫn luôn tự an ủi trong lòng, có thể lấy lại hai ngàn đã rất may mắn rồi, nhưng ai gặp phải chuyện như vậy thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu, huống chi nàng còn đang thiếu tiền như vậy.
Nhưng nghĩ đến đây, đột nhiên Diệp An Nhiên cảm thấy dường như mình đã quên gì đó, chỉ là làm sao cũng muốn không nhớ ra được rồi cũng không miễn cưỡng bản thân nữa, đè xuống loại cảm giác nôn nóng không nhớ ra được kia, để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Có điều lúc đang mơ mơ màng màng, cuối cùng Diệp An Nhiên cũng nhớ ra, nàng vẫn chưa báo cảnh sát chuyện con gái bị người ta đụng phải, khi đó quá gấp một lòng chỉ lo cho con gái, sau đó lại vì tiền mà bôn ba cả ngày, dĩ nhiên là quên mất việc phải đi báo cảnh sát, nếu có thể bắt được người gây tai nạn, lấy một loạt bồi thường thì nhất định nàng có thể thư thả một ít.
Nàng nghĩ, đến ngày mai sẽ đi báo cảnh sát!