Hoa Bảo Ngân có lẽ vì dính phải hạn xui, nên bị kẻ gian theo dõi, muốn ám hại như phim. Đã vậy còn không may mắn vấp chân ngã cầu thang, lăn như trái banh xuống, đập mạnh đầu vào tường, dẫn đến chấn thương chảy máu. Sau do chấn động mạnh nên bất tỉnh. Kết quả, không hiểu vì lý do gì, khi cô tỉnh dậy đã là ở nơi khác.
Tỉnh dậy do ánh nắng vừa chói vừa nóng chiếu thẳng mặt, cùng tiếng ồn do ai đó đang nói chuyện. Điều đầu tiên Hoa Bảo Ngân cảm giác rõ ràng nhất khi vừa tỉnh dậy đó là cảm giác đau, tựa như toàn thân vừa bị ném từ trên cao xuống, xương cốt như muốn gãy hết, cảm giác toàn thân không chút sức lực, đầu thì đau nhức như ai lấy búa bổ vào. Đúng là cảm giác sống không bằng chết, đau đến muốn khóc, quá sức chịu đựng với đứa nhóc không giỏi chịu đau như cô.
Hoa Bảo Ngân khó lắm mới mở được mắt, cảm giác ánh sáng gọi vào khiến cảm giác đau rát ập đến, phải nhắm mắt lại ngay. Rồi cố nheo mấy lần cho nước mắt chảy ra, để mắt đỡ đau rồi mới mở mắt ra hẳn. Kết quả vừa nhìn rõ xung quanh, chưa kịp có phản ứng gì, hay kịp nói năng gì thì từ đâu một khuôn mặt gay gắt, có phần đanh đá đã xuất hiện ngay tầm mắt, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Khiến cho giật mình, muốn thét to lên một câu "phi lễ chớ nhìn", rồi lùi xa một chục mét, dùng tay che thân, diễn nét gái ngoan sợ người ta làm điều bậy bạ với mình giống trong phim. Nhưng tiếc là thân thể hiện tại đã chịu tổn thương nặng, vô cùng đau đớn, không cách nào cử động nổi, chứ đừng nói làlàm những chuỗi hành động khó nhằn được.
Cô nàng có vẻ mặt đanh đá nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với Hoa Bảo Ngân, nhìn cô không chớp mắt, như sợ người vừa rời tầm mắt sẽ ngay lập tức đứng lên chạy đi mất. Rồi bỗng kêu lớn, "Chủ tử! Nàng ta tỉnh rồi ạ!".
What the chủ tử? Diễn cái nét phim cổ trang hả trời?, Hoa Bảo Ngân âm thầm cười lớn trong bụng. Cô không thể hiểu, sao cô nàng kia lại dùng hai từ "chủ tử" gọi người. Hay thời nay người ta tiếp nhận văn hóa ngôn tình cổ trang Trung Quốc quá nhiều, nên chuyển sang dùng từ Hán Việt rồi. Tuy bản thân cũng hay dùng mấy từ trong tiếng ngôn tình nói chuyện, nhưng vẫn bị hai từ "chủ tử" kia làm cho mắc cười quá đi mất.
Có lẽ vì vui quá, nên Hoa Bảo Ngân quên luôn phải xem xét tình huống, liền phá lên cười, kêu, "Gì vậy trời! Đang diễn phim cổ trang à! Hahaha! Cười xỉu quá!". Vì cười quá nhiều, trong khi bản thân còn bị thương, nên cô sau đó đã ho sặc sụa, nước mắt sống chảy tèm lem. Đúng kiểu dáng vẻ đùa giỡn bình thường hay hiện hữu. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, thì lại đúng là chưa chịu xem xét kỹ càng không chút thận trọng mà hành động. Nói chung gọi ngắn gọn bằng hai từ "ngốc nghếch".
"Cười cái gì? Dám cười trước mặt chủ tử, ngươi đúng là vô lễ. Im miệng ngay!".
"Ok! Câm liền nè!", Hoa Bảo Ngân mím môi, cố nén cười. Cô cố ý mở to mắt, hai má phồng ra do nén cười, khiến cho khuôn mặt càng trở nên hóm hỉnh, trông lại càng như muốn chọc điên người khác hơn. Đương nhiên, đấy là đang cố ý muốn chọc đối phương, nên mới nén cười mà nén thành bộ dạng hóm hỉnh trêu ngươi người khác như vậy.
"Ngươi!", cô nàng đanh đá giận đến đỏ cả mắt.
Hoa Bảo Ngân thấy vậy càng thêm vui vẻ, lắc lắc đầu, lè lưỡi trêu người. Cô đúng kiểu trẻ con không lớn, với người lạ không quen cũng không chút sợ chết, cố ý chọc giận người ta. Cơ mà, đấy không phải là không biết nghĩ. Do biết người ta không có ý hại mình, cố ý cứu mình, nên mới có hành động không sợ chết trêu ghẹo. Ghẹo xong, thấy vui chút, lại liền lịch sự, nghiêm túc và chân thành, nói, "Nãy đến giờ hơi đắc tội rồi. Chỉ là cảm thấy bạn có chút căng, nên làm hòa không khí tí. Có gì sai sót, hơi vô duyên thì cho xin lỗi nha! Cảm ơn bạn đã giúp mình. Mà đây là nhà bạn à? Nhìn cách trang trí hơi không giống bệnh viện... Hahaha!". Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, khi đối phương mang mình về nhà thay vì đến bệnh viện, với cách ăn mặc của đối phương cũng là cổ trang, nhìn như đóng phim. Nhưng mà được cứu là may rồi, cũng không muốn so đo nhiều, chỉ là hơi hoài nghi về tình huống hiện tại đôi chút.
"Ngươi nói gì vậy? Chủ tử! Nàng ta hình như bị đập đầu nên điên rồi. Chúng ta cần mang đến tháp người điên, hay đưa cho thị vệ giải đến đại lao?", cô nàng đanh đá nhìn Hoa Bảo Ngân như nhìn thú lạ, bày tỏ vẻ mặt khó hiệu vô cùng rõ ràng, không chút "giả trân".
Hoa Bảo Ngân tưởng bị trêu, định lên tiếng nói thì có một giọng nói khác cất lên trước, chặn lời cô muốn nói lại.
"Cứu người được, không cần nhanh như vậy liền đẩy người vào chỗ chết. Như vậy rất thất đức. Ngươi đứng sang bên, để ta hỏi chuyện nàng ta".
Giọng vừa nói là giọng nữ, cảm giác rất êm tai, vô cùng dịu dàng, tựa như tiếng oanh vàng kêu. Khiến cho Hoa Bảo Ngân vừa nghe thấy liền sinh lòng yêu thích, cảm giác trong lòng như có tơ lụa trải lên, vô cùng dễ chịu và êm ái. Cô dù rất kiều diễm, nhưng giọng nói lại có chút trẻ con, nên vẫn luôn cảm thấy thật ngưỡng mộ những người có giọng nói êm tai. Nhất là kiểu giọng nói vừa nghe thấy liền có cảm giác khuê các, học rộng hiểu nhiều, cho người ta ấn tượng về một người đong đầy tri thức, ngưỡng mộ đến chết.
Sau khi giọng vừa dứt, cô nàng đanh đá ra mặt cũng né sang bên, sau đó một cô gái mặc đồ cổ trang màu lam nhạt liền đi đến, đứng trên cao nhìn xuống Hoa Bảo Ngân. Nhìn nhan sắc của nàng, cô nàng nhỏ của chúng ta trong đầu tự động hiện lên chữ "Wow" vô cùng lớn, trong lòng là ngàn vạn lời khen đột nhiên hiện lên bắn loạn, khiến cho tâm tình đột ngột hoang mang, đứng hình mất mấy giây, bên tai nghe thấy tiếng pháo hoa nổ "đùng đùng" và tiếng tim đập mạnh thành tiếng "thình thịch" vô cùng rõ ràng.
Người đến là một cô gái, thoạt nhìn đoán tuổi tầm ba mươi, khuôn mặt thanh tú có nét trưởng thành, đôi mắt sâu đen láy tựa như màn đêm không thấy đáy, đôi môi mỏng anh đào yêu kiều đỏ hồng, mái tóc dài đen nhánh qua lưng được chải gọn cài trâm bạch ngọc, dáng vẻ mảnh mai yêu kiều hoàn hảo, ngoại y là bộ cổ phục màu lam nhạt mang đầy tiên khí. Cùng giọng nói oanh vàng dịu dàng, cô ấy tựa như tiên nữ rơi từ trên trời rơi xuống, tiên khí ngút ngàn, tựa như đứng đấy mà lại cũng vô cùng cao cao tại thượng khiến người cảm giác bản thân không thể chạm đến, sợ vấy bẩn tiên nữ. Nhưng vị tiên nữ này hình như có rất nhiều tâm sự. Ánh mắt của cô ấy thật buồn, mang đến cảm giác là người từng trải rõ ràng, có khí chất trưởng thành khác hẳn so với đám nhóc sinh viên loi choi như Hoa Bảo Ngân, hay K' Hạnh rất nhiều.
Hoa Bảo Ngân bị mỹ nhân làm cho ngẩn ngơ, theo thói quen thường ngày, liền buông lời "thả thính", "Này chị! Nếu chị không ngại, thì chị đừng về tiên giới nữa. Vì ở trần gian đã có người chết mê chị rồi nè! Với chị nghĩ sao về một tình yêu giữa hai cô gái? Em tự ứng cử mình với chị được không!". Cô nhìn cô gái trưởng thành hơn mình, mỉm cười đầy u mê, đôi mắt sáng lên nét say đắm mù quáng. Thậm chí chỉ thiếu điều xăm luôn trái tim đỏ rực lên tròng mắt, biểu hiện nét mê gái vô cùng lộ liễu.
Cô nàng bị ghẹo thoáng bất ngờ ra mặt, nhưng không thể hiện nét khó chịu. Cô ấy mỉm cười dịu dàng, nói, "Cô nương! Ta tuy không hiểu hết những lời kia. Nhưng ta đa tạ cô nương quá khen. Ta chỉ là một lão nữ nhân, không phải tiên nữ".
"Đâu có già đâu. Chị thật sự là tiên nữ, chị thật sự là từ trên trời rơi xuống á! Chị có người yêu chưa?", Hoa Bảo Ngân trong ánh mắt là sự u mê tuyệt đối, phản chiếu hình ảnh của đối phương vô cùng rõ ràng. Trái tim trong lòng ngực cũng nhảy lên vui sướng, khiến cô thật sự nghi ngờ hẳn mình bị dính tiếng sét ái tình mất rồi.
"Ngươi mới từ trên trời rơi xuống đó. Vô lễ với chủ tử. Ngươi biết chủ tử là ai không?", cô nàng đanh đá tỏ ra khó chịu với Hoa Bảo Ngân.
"Là chị yêu kiêm bà xã tương lai của em chứ ai nữa ạ!", Hoa Bảo Ngân không chút liêm sỉ, nhận bừa bất chấp. Cô sống đúng với câu "yêu mà liêm sỉ gì tầm này", mà các "nhà triết học mạng" vẫn hay bảo nhau.
"Ngươi...".
"Được rồi Lan Nhi. Ngươi đứng sang bên, để ta nói chuyện với vị cô nương này là được".
"Nô tì tự tung tự tác. Mong chủ tử tha tội!", cô nàng đanh đá cúi đầu nhận lỗi, dáng vẻ thuần phục và ngoan ngoãn đúng tính chất hầu cận mà ta vẫn dễ dàng thấy trên phim.
Hoa Bảo Ngân nhìn cảnh tượng trước mặt, thầm nghĩ lẽ nào chị gái xinh đẹp thích chơi cosplay, diễn tuồng. Không nói đến trang phục, ngay cả cách nói chuyện kiểu chủ tớ, thái độ không chút "giả trân", rồi cả trần nhà với lối kiến trúc cổ và cách trang trí đồ dùng xung quanh. Cô nhìn đâu cũng cảm thấy rất thật, rất giống như bản thân đã thật sự xuyên không về triều đại nào đó trong lịch sử a.
Nghi ngờ "mỏng", nên Hoa Bảo Ngân liền lấy lại giọng nghiêm túc, điều chỉnh ngôn từ phù hợp, tỏ ra lịch sự hỏi, "Tỷ tỷ! Cho hỏi hiện đã là năm nào và đây là đâu?". Lúc cô hỏi khuôn mặt biểu hiện trạng thái tràn ngập tự tin, nụ cười tươi xán lạn, nhìn cô nàng xinh đẹp trước mắt đầy say đắm. Nhưng sau đó nhận được câu trả lời thì... Ôi thôi.
Cô nàng xinh đẹp thoáng có chút khó hiểu, ngạc nhiên ra mặt. Nhưng sau đó lại liền cười dịu dàng, đáp, "Vừa qua xuân, năm nay là năm Nguyên Phong thứ sáu. Còn nơi này...". Cô nàng thoáng dừng, cười như tự giễu, đôi mắt có chút buồn, rồi lại nói tiếp, "Ở đây cứ xem như lãnh cung".
"Khoan đã từ từ nào. Nguyên Phong thứ sáu, vậy tức Trần Cảnh đang làm Vua đúng không? Vậy lãnh cung, có nghĩa tỷ tỷ chính là...".
"Ta hiệu gọi Chiêu Thánh công chúa. Còn cô nương?", Lý Thiên Hinh mỉm cười dịu dàng. Nàng tựa như một bông hoa trà trắng, vừa xinh đẹp và thanh tao, khiến người ta khó lòng không xao xuyến.
"Chiêu Thánh công chúa? Là Lý Chiêu Hoàng á? What the... Tôi xỉu đây!", Hoa Bảo Ngân sốc đến ngất xỉu. Nhưng đương nhiên là xỉu giả, cô làm gì yếu đến mức nói xỉu là xỉu được.
Hoa Bảo Ngân nhắm mắt tí, rồi lại mở mắt ra, nhìn thẳng người trước mặt thật kỹ. Nhưng mệt cho cô, Lý Thiên Hinh càng nhìn càng thấy đẹp, nhìn hồi liền muốn quên luôn nàng ta đang là gái có chồng. Đã vậy vị chồng kia còn là Vua một nước, hay rõ hơn chính là Trần Thái Tông – vị Vua đầu tiên của nhà Trần, đồng thời cũng là một trong những vị Vua được xem là có tài trong lịch sử Việt Nam. Nhưng chỉ hiềm là bị Trần Thủ Độ chi phối quá nhiều và thêm chuyện gia quyến thì... Khỏi nói đi.
Cơ mà, thật không hiểu, sao người đẹp vậy mà Trần Cảnh lại nỡ để nàng sau này gả là Lê Phụ Trần, bỏ lỡ một mỹ nhân đáng quý. Khiến Hoa Bảo Ngân nghĩ thôi mà không khỏi tiếc thầm, cảm thấy vị Vua đầu tiên của nhà Trần đúng là không biết trân trọng báu vật gì cả. Nếu là cô thì... Hihihi! Còn lâu mới buông tha.
"Cô nương! Cô nương ổn chứ? Mà cô nương biết đó, ta cũng không phải là Vua, quốc gia cũng không còn của Lý thị nữa. Cô nương gọi ta Lý Chiêu Hoàng để người ngoài nghe được không hay. Với lại, húy của Bệ hạ cũng không nên gọi to như vậy", Lý Thiên Hinh mỉm cười dịu dàng. Nàng là người hiểu chuyện, nên cố ý nhắc nhở, tránh để phạm phải kỵ húy cho người ngoài nghe thì lại dễ sinh chuyện không hay.
Hoa Bảo Ngân nghe vậy liền mở mắt to, vờ vô tội, tựa như vừa rồi nhắc đến kỵ húy là ai chứ không phải mình là mình làm. Rồi nhìn thẳng Lý Thiên Hinh, cười rạng rỡ, nói, "Muội tên Hoa Bảo Ngân. Là "Bảo" trong bảo vật, là "Ngân" trong kim ngân châu báu. Muội biết hơi đường đột, nhưng từ hôm nay tỷ chăm sóc muội tạm một thời gian được không? Nhìn tình cảnh này, thì hình như muội bị "lạc đường nhẹ" rồi a!". Cô nhìn nàng đầy chân thành, ánh mắt cún con long lanh, mời gọi sự yêu thương và giúp đỡ.
Hoa Bảo Ngân hiện tại cũng giống như K' Hạnh từng nói, hiện tại vô cùng giống một chú cún con đáng yêu đang cầu yêu thương.
Lý Thiên Hinh không chút do dự, cười dịu dàng, gật đầu, chậm rãi đáp, "Nếu cô nương không chê, thì cứ ở lại. Nhưng Hoa cô nương có thể lạc đường theo kiểu từ trên trời rơi xuống, thì hình như có chút hơi khiến người ta hiếu kỳ". Nàng nói như vậy cũng đồng nghĩa trong lòng có chút nghi ngờ về thân phận của Hoa Bảo Ngân, cũng như cảm thấy một người từ trên trời rơi xuống đúng là khiến người ta hiếu kỳ.
"À! Nói tỷ không tin. Nhưng muội là con thứ bảy của hoa thần trên trời. Do không cẩn thận lỡ trêu ghẹo Hằng Nga, nên bị mẫu thân đại nhân đạp rơi xuống nhân giới để chịu đày. Không ngờ là rơi vào vòng tay tỷ tỷ, vậy thì tỷ tỷ chăm sóc muội đó. Do thiên giới có luật, tiên nữ mà bị người khác đẹp hơn cứu, thì chính là lấy thân báo đáp mới được", Hoa Bảo Ngân to tròn mắt nói dối không sợ cắn trúng lưỡi. Ánh mắt cô tỏ ra ngây thơ vô tội, mục đích rõ ràng chính là muốn lừa Lý Thiên Hinh phải nuôi mình. Với lại cô hình như là xuyên không thật, như lời của nàng ấy nói thì là từ trên trời rơi xuống, tóc cũng cắt ngắn rồi nhuộm, quần áo cũng lạ, nên lúc này đây nói dối là cách tốt nhất để đỡ phải giải thích cho sự kỳ quái của bản thân là chín, mà lừa gạt nữ nhân xinh đẹp kia nuôi mình là một ngàn. Cơ mà, hơi thắc mắc tí, là sao nàng ta lại không sợ là thích khách đến. Mà giúp giúp đỡ, rồi lại tin lời nói ba hoa, chấp nhận cho ở lại, lại không chút nghi ngờ. Nàng ta không phải bị gạt một lần rồi sao, sao lại lần nữa dễ tin người rồi. Nữ nhân này thật lương thiện đến khiến người ta lừa được rồi lại lo ngược lại cho nàng ta mà.
Lý Thiên Hinh thoáng bất ngờ, nhưng rồi vẫn mỉm cười dịu dàng, nói, "Vậy là tiên nữ trên trời rơi xuống là có thật". . ngôn tình hay
"Đúng vậy. Muội chính là minh chứng rất rõ ràng nè! Xinh đẹp, đáng yêu, khí chất, chuẩn tiên nữ không cần chỉnh luôn. À! Mà sau này tỷ cho muội ở lại chứ?".
Lan Nhi nghe Hoa Bảo Ngân tự luyến, khuôn mặt liền bài tỏ thái độ khó chịu, "Tiên nữ cái gì! Ăn mặc kỳ lạ, tóc tai xanh như cỏ, rõ ràng là một kẻ kỳ quái. Giọng nói và ngôn từ cũng không giống người bình thường. Kỳ quái!".
"Vậy là tỷ tỷ nói sai rồi. Đây gọi là xinh đẹp và nổi bật. Tạo sự khác biệt với cộng đồng chung, có cá tính riêng. Không kỳ quặc chút nào. Tỷ nói có phải không, Hinh nhi!", Hoa Bảo Ngân tỏ ra thân thiết với Lý Thiên Hinh. Cô tự nhiên gọi tên nàng thành tiểu biệt danh, không chút kiêng nể, bỏ qua luôn phép lịch sự xưa là không được tự ý gọi tên người khác khi không phải trưởng bối hay thân sinh của họ.
Lý Thiên Hinh bị gọi tên thành tiểu biệt danh không hề bày tỏ tức giận, ngược lại vẫn giữ được nụ cười dịu dàng trên môi, "Đúng là kỳ lạ thật. Lâu rồi mới nghe người khác gọi tiểu biệt danh thân thiết. Cảm tưởng cũng không tệ. Mà Hoa cô nương! Để cẩn thận một chút, sau này với ta thì muội gọi tiểu biệt danh không sao, nhưng đừng tự ý gọi húy của Bệ hạ hay người khác. Dễ sinh chuyện không hay".
"Vâng! Muội biết rồi. Muội cũng sẽ chỉ thân thiết với tỷ. Trong lòng muội chỉ có mình Hinh nhi tỷ tỷ là nhất thôi. Muội nói thật á!", Hoa Bảo Ngân nhìn Lý Thiên Hinh vô cùng chân thành, trong mắt ngập tràn sự u mê vô đối. Nụ cười của cô thể thiện sự say mê thiếu liêm sỉ, tựa như muốn trút cạn ruột gan ra để chứng tỏ tình yêu của bản thân. Mà đây cũng là lần đầu bản thân có cảm giác này. Cảm giác này tựa như muốn móc tim ra đưa cho ai đó, muốn nhìn thấy nụ cười của người đó, muốn ngắm người đó thật nhiều. Trong lòng vừa hồi hộp vừa vui vẻ, cảm giác chỉ cần người đó nói chuyện là ngay lập tức tập trung thính giác để nghe, mọi thứ cứ như trong tiểu thuyết ngôn tình hay miêu tả khi hai nhân vật phải lòng nhau.
Hoa Bảo Ngân chắc hẳn mình thật sự phải lòng Lý Thiên Hinh mất rồi. Đấy hẳn là kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên, rung rinh một cách tự nguyện, rồi say mê trong vô thức, bất chấp sự thật đối phương là nhân vật lịch sử không vừa gì và cả sau này nàng theo đúng sử sách sẽ gả cho người khác, cũng như hiện tại đã là vợ người ta. Yêu một cách mù quáng và bất chấp nghịch cảnh bản thân đã biết trước.
Bị trêu, Lý Thiên Hinh chỉ khẽ lắc đầu cười. Sau nụ cười ấy, nàng chính thức ngầm xác nhận sẽ để Hoa Bảo Ngân ở lại.
Hoa Bảo Ngân nghỉ ngơi năm hôm là có thể đi lại, vết thương trên đầu cũng không còn chảy máu, có thể hoạt động được gần như hoàn hảo. Chỉ là sẽ có đôi lúc vận động mạnh quá không lưng vẫn còn có chút ê ẩm đau, đầu có chút nhức nhói những khi thức giấc.
Mấy hôm liền do bị thương nên Hoa Bảo Ngân đều phải nhờ Lan Nhi dắt đi tiểu tiện. Cô cũng vì vậy mà lần đầu hiểu nỗi đau mang tên đi vệ sinh của người cổ đại. Nhà xí hôi thì không nói gì, lại còn là dùng những chất liệu thô sơ để vệ sinh sau khi đi xong. Chất giấy thô xém chút nữa khiến chiếc mông mềm mại bị rách chảy máu mấy lần, cảm giác vô cùng khủng khiếp. Từ đó mà hiểu được thật sự xuyên không không tí nào vui. Ngoài trừ sự thật thì không khí khá trong lành, tiết trời mát mẻ, mỗi sáng đều nghe tiếng chim líu lo, hoa muôn đua nở thơm ngát, đồ ăn thì không hóa chất (mặc dù không có bột ngọt thì khó ăn và nêm nếm cũng quá nhạt so với khẩu vị quen thuộc) và điểm cộng lớn nhất là ngày nào cũng được ngắm đại mỹ nhân Lý Thiên Hinh bằng xương bằng thịt, vô cùng mãn nhãn, khiến đời sống cổ đại dễ chịu hơn, thì còn lại đúng là tệ đến muốn khóc.
Hôm nay đã có thể đi lại bình thường, Hoa Bảo Ngân liền nhân lúc Lý Thiên Hinh đang đọc sách đi lại, rồi bất ngờ che mắt nàng từ sau lưng, lớn tiếng trêu, "Đoán xem là ai nào?".
Lý Thiên Hinh thoáng giật mình, vai hơi run lên, nhưng sau đó cũng trở lại trạng thái bình ổn, khẽ cười, đáp, "Hoa cô nương! Có thể trêu đùa ta như vậy, hẳn đã khỏe hơn rồi. Cô nương còn chỗ nào cảm thấy không ổn không nào?".
"Không ổn à! Đúng là còn điểm không ổn. Nhưng không phải muội đau chỗ nào cả. Chỉ là gọi muội là Hoa cô nương, trong khi muội gọi tỷ Hinh nhi thì nghe có chút không ổn. Tỷ có thể gọi muội thân hơn tí mà. Như là...", Hoa Bảo Ngân kề môi lại gần tai của Lý Thiên Hinh, để môi mình gần như chạm vào vành tai của nàng. Rồi thoáng tựa như một chiếc lông vũ vuốt ve lên tai của mỹ nhân, khẽ thì thầm, "Gọi Ngân nhi, Tiểu Bảo, Bảo Bối, Thân Yêu, Tiểu Thân Ái, hay... gọi là Tiểu Tâm Can nghe cũng rất tốt nha! Tỷ thấy sao, Hinh nhi?". Cô tỏ ra mờ ám, lúc nói môi cứ cố ý phả nhẹ hơi thở vào tai của đối phương, cố tính vô ý chạm môi vào vành tai sớm đã đỏ ửng liên tục, ý tứ trêu ghẹo, câu dẫn rõ ràng. Đây đúng là thật sự là muốn "ăn" đại mỹ nhân đến nơi mất rồi.
Lan Nhi ở xa nhìn thấy tình cảnh chủ tử nhà mình bị trêu ghẹo liền nổi điên, tức tốc chạy lại kéo Hoa Bảo Ngân ra, mắng, "Vô lễ! Ai cho phép ngươi tùy ý trêu ghẹo chủ tử!". Mắt nàng long lên, cảm giác như có lửa, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật sự là muốn giết chết tiểu nha đầu "ăn gan hùm mật gấu" trước mặt vô cùng.
Hoa Bảo Ngân bị nắm chặt tay đau, lại hị phá hỏng chuyện vui tâm trạng liền trở nên không tốt, bất mãn ra mặt, giựt mạnh tay lại, xoa xoa cổ tay nắm đến in hằn dấu đỏ của mình. Cô nhìn Lan Nhi như kẻ thù, tỏ ra đùa giỡn, cố ý trêu chọc nói, "Nếu tỷ tỷ thích muội thì cứ nói. Muội hứa sẽ không đồng ý, nhưng sẽ từ chối rất nhanh! Tỷ suốt ngày vì ghen tuông mà tách muội và Hinh nhi tỷ như vậy là phạm tội đố kỵ, ghen ghét đó. Tỷ như vậy rất không tốt nha! Tỷ nói đúng không, Hinh nhi?". Cô cố tình lôi Lý Thiên Hinh về phía mình trong cuộc bất hòa, tin tưởng nàng sẽ đứng về phía mình, thái độ tỏ ra như cả hai thật sự vô cùng thân thiết, cùng chung một chuyến tuyến. Dù thực tế thì ai cũng đã thấy. Cơ bản chỉ là tự mình đa tình.
Lý Thiên Hinh bị lôi vào cuộc bất hòa, chỉ mỉm cười, ôn tồn khuyên can, "Được rồi. Vừa rồi Hoa cô nương chỉ là muốn trêu đùa một tí. Lan Nhi! Ngươi đừng nên quá nghiêm khắc. Còn Hoa cô nương!".
"Dạ tỷ tỷ!", Hoa Bảo Ngân nghe Lý Thiên Hinh gọi đến liền chạy đến. Cô ngồi xổm ngay trước mặt nàng, chống tay, ngước mắt lên nhìn. Dáng vẻ hiện hữu ba phần lắng nghe bảy phần si mê phục tùng, vừa nhìn liền thấy một cây si thiếu liêm sỉ thật sự.
Hoa Bảo Ngân không ngại ngùng thể hiện sự say mê của mình dành cho Lý Thiên Hinh, thậm chí còn vui vẻ thể hiện. Mắt cô thì lúc nào cũng như chú cún con, long lanh sáng lên, tràn ngập vui vẻ, đong đầy si mê, đầy mãnh liệt. Tựa như ngọn lửa cháy bùng, dù dùng nước Hồng Hà (Sông Hồng) dập cũng khó lòng tắt lửa yêu.
Có một cô gái đáng yêu như Hoa Bảo Ngân ở bên cạnh, cứ liên tục diễn trò, người thường hoặc sẽ thấy phiền, hoặc sẽ thích đến điên. Nhưng Lý Thiên Hinh lần nào cũng chỉ cười dịu dàng, ôn nhu đáp lại, "Hoa cô nương! Muội lần sau đừng trêu Lan Nhi nữa. Lan Nhi cũng là lo lắng cho ta, nên mới mạo phạm. Đừng để bụng".
"Ưm! Muốn muội không để bụng cũng được. Tỷ sau này gọi muội là Bảo Bối đi! Không thì Tiểu Tâm Can cũng được. Nha nha nha!", Hoa Bảo Ngân nắm lấy tay Lý Thiên Hinh, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay mềm mại và xinh đẹp của nàng làm nũng.
"Ngươi không thấy ngươi mắc ói à!", Lan Nhi tỏ ra khó chịu với thái độ vủa Hoa Bảo Ngân. Nàng cảm thấy cô hẳn không chỉ là kẻ kỳ lạ, mà còn là chú chó nhỏ thích bám. Nếu không đã không liên tục gặp Lý Thiên Hinh là dính, là dụi và ôm ấm thân mật rồi.
"Ưm! Tỷ tỷ! Tỷ xem Lan Nhi tỷ kìa! Tỷ ấy ăn hiếp muội kìa. Hinh nhi à!", Hoa Bảo Ngân nũng nịu. Cô chu môi, phồng má, tỏ ra ấm ức, cố nặn ra nước mắt, tỏ vẻ đáng thương, bị ức hiếp, để kêu gọi sự yêu thương và bảo vệ từ Lý Thiên Hinh. Với mục đích cuối cùng là nhận được sự yêu thương từ người trong lòng của mình.
"Lan Nhi!", Lý Thiên Hinh nhìn Lan Nhi, ra hiệu bằng mắt cho nàng ta.
Lan Nhi hiểu ý cúi đầu, nhận lỗi, "Là lỗi của nô tì. Mong chủ tử tha thứ!". Nàng không muốn bất tung, mất mặt của Lý Thiên Hinh nên mới nhận lỗi. Còn không thì lâu lắm mới có chuyện bản thân đi nhận lỗi với người mình ghét như hiện tại.
"Đừng tha tỷ tỷ. Tỷ ấy ăn hiếp muội á!", Hoa Bảo Ngân cố ý muốn hại người. Cô đúng kiểu được nước sẽ làm tới, rất biết tranh thủ cơ hội để trả thù, có thù tất báo. Mặc dù bản tính cũng là kiểu thiện lương, nhưng không phải kiểu không biết nhân cơ hội chơi đùa người khác. Cơ mà, này là biết Lý Thiên Hinh không phạt Lan Nhi, nên mới có biểu hiện vui vẻ làm tới như vậy. Còn nếu là người khác thì sẽ không đời nào cố ý hại người quá đáng làm gì. Tích nhiều nghiệp báo quá thì lại khổ thân.
Lý Thiên Hinh khẽ lắc đầu, tỏ ra bất lực trước tính cách trẻ con của Hoa Bảo Ngân. Dịu dàng hỏi, "Vậy cô nương muốn ta phạt Lan Nhi thế nào?".
"Phạt thế nào á?".
"Ừm. Muội muốn ta phạt thế nào?".
Hoa Bảo Ngân thoáng nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ xong liền cười vô cùng man rợ, nhìn về phía Lan Nhi bằng ánh mắt đắc ý, đáp, "Vậy thì phạt tỷ ấy không được nhìn tỷ nữa đi. Một mình muội nhìn tỷ được rồi, không cho tỷ ấy nhìn. Tỷ nói được không, Hinh nhi?". Cô nói xong liền nhìn chăm chú Lý Thiên Hinh, ánh mắt nhìn nàng vô hạn si mê, trên môi nở nụ cười vô thức, trong lòng tỏa ra một cảm giác ấm áp mà chính mình chưa từng trải qua, chỉ là từ khi gặp được đối phương mới có biểu hiện này. Nên bản thân mới chắc hẳn mình đã yêu nữ nhân trước mắt, để rồi tự mình xuất hiện những trạng thái tâm lý khác trước đây, thậm chí không lo âu sợ hãi khi mình xuyên không. Tất cả đều như vì nàng mà trở nên khác, trở nên tốt đẹp và êm dịu hơn. Cảm nỗi đau cũng được xóa nhòa dịu dàng.
"Vậy thì không thể. Lan Nhi là hầu cận của ta. Ta không thể ra lệnh để Lan Nhi không nhìn ta", Lý Thiên Hinh khó xử ra mặt.
Từ khi đến đây, đây là lần đầu Hoa Bảo Ngân thấy Lý Thiên Hinh khó xử ra mặt rõ ràng đến vậy. Nhưng thay vì trở nên dễ dãi với nàng hơn, cô lại tự tin nói, "Không sao. Sau này muội hầu hạ tỷ. Cơm tỷ ăn muội nấu, đồ tỷ mặc muội giặt, nước tỷ tắm muội gánh, tỷ ngủ nóng muội quạt, tỷ sợ muỗi muội tình nguyện cho muỗi hút máu thay. Tỷ muốn ngắm hoa muội đi trồng hoa, tỷ muốn uống trà muội liền nấu trà, tỷ muốn chơi cờ muội chơi cùng tỷ. Chỉ cần tỷ muốn, muội luôn sẵn sàng hầu hạ tỷ. Thậm chí nếu được, muội kiêm luôn ủ ấm giường và là gối ôm cho tỷ ôm ngủ cũng được á!".
Hoa Bảo Ngân dần thể hiện rõ sự thiếu liêm sỉ của mình, lời vừa nói ra liền hiện nguyên hình là một thê nô, sẵn sàng đội vợ lên đầu, hay nói đúng hơn là sẵn sàng đội Lý Thiên Hinh lên đầu, sống chuẩn với câu "nhà nào chẳng có mái" mà dân mạng vẫn hay bảo nhau trên mạng gần đây. Cô cũng là lần đầu yêu, nên cũng không biết quá nhiều nguyên lý, cũng không nghĩ so độ thiệt hơn, muốn với người mình yêu thích như đánh trận quyết giành lấy phần thắng, chỉ cảm thấy nếu được chăm sóc đối phương, chỉ cần đối phương bình an vui vẻ thì bản thân đã vô cùng mãn nguyện. Với lại, ủ giường, làm gối ôm, bản thân mong chờ được vậy còn không hết. Chung chăn, chung giường, thân kề thân, hương khí gần sát, rõ chỉ có lợi chứ không hại.
Trước đây Hoa Bảo Ngân chưa nghĩ có ngày mình sẽ si mê ai đến bất chấp đến muốn dính sát như hiện tại, thậm chí còn cười Đào Uyên Thư suốt ngày dính lấy Võ Nguyệt Hằng như sam. Giờ thì "nghiệp quật", đúng nghĩa nàng chính là "quả báo" của cô, một "quả báo" mà bản thân cả đời đều muốn dính phải, mãi mãi cũng chẳng tách rời.
"Đừng nói bậy. Cô nương là khách, ta chủ. Chuyện ở đây cứ để Lan Nhi lo liệu, muội cứ ở đến khi nào muốn đi".
"A! Vậy muội ở cả đời nhé!".
Lý Thiên Hinh bị chọc cho cười, gật đầu, đáp, "Được. Nếu cô nương muốn, thì cả đời ở đây cũng không sao. Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi, rồi cô nương cũng sẽ chán nơi đây. Cô nương thấy đó, ngoài Lan Nhi không sợ chán thì cũng chẳng còn ai ở lại đây với ta cả".
"Đó là do bọn họ bị ngốc nghếch thôi. Tỷ xinh đẹp, tốt bụng, thông minh, cái gì cũng tốt nhất. Là bọn họ không biết hưởng phước, nên mới chạy đi. Muội rất thông minh, nên dù tỷ đuổi muội cũng sẽ không đi đâu nha!", Hoa Bảo Ngân cười sung sướng, dụi dụi đầu vào người của Lý Thiên Hinh như một chú cún đáng yêu.
Hoa Bảo Ngân thật sự có thể hiểu lý do những người khác rời đi. Bởi cơ bản đâu ai lại muốn hầu hạ một chủ tử thất thế, từ Vua của nhà Lý sở hữu đầy uy quyền biến thành Hoàng hậu của Vua nhà Trần và sau cùng vì chuyện sinh hoàng tự mà bị giáng xuống làm Chiêu Thánh công chúa, sống cuộc sống đơn độc chẳng khác gì bị đày vào lãnh cung. Quyền uy gì cũng mất hết, các kẻ hầu hạ có não một chút liền biết nên chạy đi tìm nơi khác bợ đỡ, để tìm đường sống. Sau cùng suy ra thì con người đều sống vì mình là chính, chẳng mấy ai như Lan Nhi mà chịu trung thành tận tụy với chủ tử, mặc kệ chủ tử thất thế vẫn kề cận hầu hạ. Vậy nên cô trách bọn người bỏ đi làm chi, mà chỉ thấy thương cho nàng chịu cảnh bị từng người hầu kẻ hạ từng gắn bó rời bỏ đi, từng người một, đến khi chỉ còn lại một. Cảm giác ấy, thật lòng còn thương tâm hơn cả bị lửa thiêu đốt.
"Ta không tốt đến vậy đâu", Lý Thiên Hinh cười khổ.
"Vậy tỷ xấu xa lắm à, Hinh nhi?", Hoa Bảo Ngân vờ ngốc.
Lý Thiên Hinh thoáng im lặng, ngọc diện bất động, nhất thời không biết nên nói lời nào cho đúng. Lại nhìn đến Hoa Bảo Ngân dùng thái độ ngây ngốc chờ đợi, trong càng có cảm giác bị làm khó rất rõ ràng. Nhưng đồng thời cũng bị tình huống hiện tại, cùng dáng vẻ của cô chọc cho cười. Nàng thở dài, mỉm cười, đáp, "Có lẽ vậy. Sao cô nương không thử tự khám phá ta xem!".
Lý Thiên Hinh ý tứ rõ ràng, lòng Hoa Bảo Ngân như được mở cờ, liền cười đểu, đưa tay vuốt nhẹ cằm của nàng, rồi nắm lấy nó, đầu nhích lại gần, khẽ thầm, "Là tỷ kêu muội khám phá đó nha! Chuyện sau này, tỷ dù muốn thoái lui cũng không cho phép nữa đâu. Hinh nhi! Tỷ sa lưới rồi!".
Lý Thiên Hinh bật cười khúc khích, cười đến tít cả mắt, kéo tay Hoa Bảo Ngân khỏi cằm mình, lắc đầu khe khẽ, "Đúng là tặng cô nương nhành cây, cô nương sẽ liền sẽ đốn hạ cả khu rừng mang đi". Nàng thật sự có chút bất lực với tính cách trẻ con, thích chiếm hữu, lại vô cùng cơ hội của cô.
"Không cần rừng, chỉ cần tỷ thôi. Hinh nhi! Muội có thể có được tỷ chứ?", Hoa Bảo Ngân chân thành bày tỏ. Hơn cả mọi thứ trên đời, ngay giờ phút này thứ cô cần duy nhất cũng chỉ là Lý Thiên Hinh. Từ con tim, đến cả con người người, từng tế bào nhỏ nhất của nàng đều muốn chiếm lấy.
Đây không phải lần đầu Lý Thiên Hinh nghe nói những lời có ý vị tương tự như những lời trên Hoa Bảo Ngân nói. Nhưng ánh mắt chân thành đến vậy, cùng sự nỉ non, đợi chờ và cảm giác được trân trọng này... Tất cả đều thật mới mẻ, tựa như một thứ khác lạ mà cuộc đời đầy biến động của nàng chưa từng biết tới, cho đến khi người đối diện xuất hiện. Cảm giác này, đúng là kỳ lạ và cũng thật quyến rũ làm sao.
Lúc này đây, Lý Thiên Hinh thật lòng đã bị Hoa Bảo Ngân dùng sự chân thành quyến rũ, trong lòng thoáng xuất hiện cảm giác rung động khẽ. Cảm giác đó âm thầm đến nỗi chính nàng cũng chẳng biết nên gọi tên nó là gì và phải làm sao cho đúng. Chỉ là một sự rung động không biết nên đối mặt, chẳng biết đặt tên và quá có nhiều thứ khiến chính bản thân phải phủ nhận nó, dù thật sự cảm nhận được nó.
Nhìn thấy Lý Thiên Hinh bị đơ ra mặt, Hoa Bảo Ngân liền bật cười khúc khích. Cô đưa hai tay áp má nàng, trêu, "Ui! Sao tỷ lại đáng yêu như vậy hả? Tỷ cứ đáng yêu như vầy thì muội biết làm sao đây. Yêu tỷ chết mất thôi, Hinh nhi à!".
Bị bàn tay mềm mại của Hoa Bảo Ngân chạm vào má, Lý Thiên Hinh liền xấu hổ đỏ mặt, cả người đông cứng không cử động. Trong lòng nàng bối rối, nhất thời không biết hành động sao cho đúng. Đồng thời trong lòng mơ hồ cảm giác có chút thích bị đụng chạm như hiện tại, cảm thấy cảm giác mềm mại này cũng thật dễ chịu làm sao, không có ý muốn bài xích giống như khi bị Trần Cảnh chạm lấy.
"Sao tỷ đơ ra vậy? Mặt còn đỏ hết rồi này! Hay, tỷ phải lòng muội rồi?", Hoa Bảo Ngân ghé sát mặt vào mặt Lý Thiên Hinh, khiến cho khoảng cách của cả hai chỉ còn là một cái chạm môi. Hai luồn hơi thở gần kề, cô nhìn nàng mê đắm, trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, chạy vào tay của đối phương.
Trong khoảnh khắc ấy, mắt đối mắt, sự chân thành va vào sự cô đơn, hai trái tim tựa như hiểu được trái tim của người còn lại. Trong lòng Lý Thiên Hinh tựa như cảm giác được sự run rẩy, rung động dành cho Hoa Bảo Ngân, muốn vươn tay đến nhận lấy những cảm giác mới mẻ đang hình thành. Nhưng lý trí của nàng lại không cho phép bản thân làm vậy.
Lý Thiên Hinh kéo tay của Hoa Bảo Ngân khỏi mặt mình, lùi lại mấy bước giữ khoảng cách, mỉm cười khẽ, nói, "Cũng muộn rồi. Chúng ta dùng bữa chứ?".
Hoa Bảo Ngân nhìn ra được Lý Thiên Hinh ngượng ngùng, có ý muốn tránh né. Nhưng cũng không vì vậy mà cô buông tha cho nàng, ngược lại còn mặt dày, trêu ghẹo, "Không cần đâu. Ngắm tỷ, muội cũng no rồi. Hinh nhi! Sao tỷ có thể sinh đẹp và "ngon" đến vậy nhỉ!".
Lý Thiên Hinh mấy hôm nay nghe mấy câu kiểu như trên muốn nhàm, nên bình thường sẽ chủ yếu là cười khẽ cho qua là chủ yếu. Nhưng một khoảnh khắc vừa qua khiến nàng vẫn còn thật ngượng, khó lòng nhanh chóng bình ổn cười với Hoa Bảo Ngân được như bình thường. Nên cuối cùng đành giả vờ không nghe, quay đi nơi khác, vờ tìm Lan Nhi để tránh khỏi tình huống khó xử hiện tại đang phải đối diện.
"Lan Nhi đâu rồi nhỉ!", Lý Thiên Hinh vờ đánh trống lảng.
Hoa Bảo Ngân cười gian, thầm cảm thấy dáng vẻ giả vờ của Lý Thiên Hinh thật đáng yêu. Khiến cô thật sự muốn nhào đến ôm ấp, trêu ghẹo thêm. Nhưng nghĩ đến nàng thật sự đang rất ngượng ngùng, khó xử, thì trong lòng lại mềm đi, không muốn khiến người trong lòng mình khó xử, hay khó chịu. Lỡ mà trêu đến mức bị đuổi đi thì lại hỏng chuyện thì không hay. Đến lúc đó gái cua không được, còn phải ở nơi cổ đại này lang thang chết đói thì còn tệ hơn. Thêm nữa, đoạn tình cảm này chỉ mới bắt đầu, không thể để nhanh vậy liền bị cắt đứt.
Lý Thiên Hinh bình thường điều hầu như rất ít ăn, nhưng từ khi Hoa Bảo Ngân đến thì một ngày ba bữa đều phải ăn đủ. Nàng mà không ăn, thì nhất định sẽ bám theo, làm phiền cho đến khi nào thỏa hiệp, chịu ăn mới thôi. Ý tốt của cô rất rõ, nên ban đầu dù có chút không muốn, nhưng cũng phải làm theo. Lâu dài cũng không muốn nói nhiều nữa, ngược lại rất đúng giờ sẽ hỏi thăm đối phương có đói chưa rồi cho dọn cơm lên. Cứ vậy thành ra một ngày ba bữa đủ đầy, cùng nhau ăn cơm một bàn. Nhưng bình thường sẽ muộn hơn một chút mới ăn, còn hôm nay thì ngại quá nên ăn sớm cho đỡ ngượng.
Trên bàn ăn, Hoa Bảo Ngân luôn để cho Lý Thiên Hinh động đũa trước. Đấy không chỉ là phép tắc, mà đó còn là một kiểu yêu thương quan tâm ngầm đặc biệt.
Lý Thiên Hinh là người tôn sung Phật giáo, bình thường đều ăn chay. Nàng từ mấy năm nay đều vậy, ăn chay cũng không thấy vấn đề gì. Nhưng Hoa Bảo Ngân lại chẳng hài lòng chút nào. Thậm chí cô còn quạo ra mặt, cứ nhìn, hôm nay còn chẳng chịu động đũa kể cả khi được kêu dùng bữa mấy lần từ người thương.
"Sao vậy?", Lý Thiên Hinh dịu dàng quan tâm Hoa Bảo Ngân. Nàng đã cải thiện trạng thái trở nên tốt hơn, không còn như lúc nãy cảm thấy xấu hổ nữa. Cơ bản là sống nhiều năm trên đời, với cảm xúc nhất thời luôn rất nhanh hoàn hảo ném đi, quay về trạng thái lý trí bình thường.
Hoa Bảo Ngân nhìn đồ ăn trên bàn một màu xanh xanh của rau, trắng trắng của đậu hũ, nâu nâu của tương mà không khỏi thở dài, bày mặt tỏ ra chán nản. Cô nhìn Lý Thiên Hinh chân thành, thành thật hỏi, "Hinh nhi! Tỷ thật sự muốn tu thành Phật à? Ngày nào cũng rau đậu tương. Kiểu này lâu ngày tỷ kiểu gì cũng sẽ đắc đạo bay về trời sớm. Tỷ thật sự không thích cá thịt à? Hay tôm cua cũng không tệ. Tỷ có cần phải cố tu thành chính quả vậy không?".
Lý Thiên Hinh nghe Hoa Bảo Ngân nói vậy liền cảm thấy có chút buồn cười. Hóa ra chỉ là muốn ăn thịt, nên mới bày ra vẻ không vui khi thấy đồ chay trên bàn ăn. Đúng là tính cách và cả con người đều là hài tử đơn thuần, có chút đáng yêu, không thể không yêu chiều. Nàng cười khẽ, đáp, "Ta không có vậy. Cô nương muốn ăn thịt à? Để ta gọi Lan Nhi chuẩn bị riêng cho cô nương nhé! Lan...".
"Không phải vậy mà. Người ta đâu vậy", Hoa Bảo Ngân cản Lý Thiên Hinh trước khi nàng gọi Lan Nhi lại. Cô nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến, nhưng cũng đong đầy sự lo lắng, chân thành nói, "Không phải muội muốn ăn thịt. Là muội lo cho tỷ mà! Tỷ xem, tỷ thật sự gầy đó. Lý trước mới đến, muội đã nghĩ dáng vẻ thước tha, trong xinh đẹp lại thanh tú, cứ như tiên tử giáng trần như thế thật không tệ. Nhưng giờ muội nghĩ lại rồi. Tỷ phải tăng vài cân đi thôi. Tỷ thật sự gầy đến nỗi làm người ta đau lòng rồi. Hinh nhi! Ăn chế độ thuần chay rất tốt, nhưng điều kiện là tỷ cũng phải uống thêm sữa hạt hay gì đó để cung cấp thêm dĩnh dưỡng nữa kia. Còn này chỉ toàn rau xanh thôi. Không khỏe chút nào đâu. Tỷ ăn thịt, hay cá, hay cùng lắm là một quả trứng để bồi bổ thêm được không? Muội nhìn tỷ ăn rau xnah đau lòng lắm a!".
Hoa Bảo Ngân thật lòng lo lắng cho Lý Thiên Hinh, nên vô cùng muốn nàng chịu dùng cá thịt bồi bổ. Cô lợi dụng dáng vẻ cún con, dùng sự dễ thương và đáng yêu của bản thân để thuyết phục đối phương mềm lòng.
Lý Thiên Hinh cũng hiểu tấm lòng của Hoa Bảo Ngân dành cho mình. Nhưng nàng vốn đã vậy, cũng không muốn vì người khác mà thay đổi chính mình. Dù cho ánh mắt kia thật sự là đong đầy lo lắng, chân thành, dành yêu thương và quan tâm mình mấy đi nữa. Cơ bản vẫn là quan điểm, quy tắc của bản thân vẫn phải giữ lấy.
Lý Thiên Hinh cười khẽ, ôn nhu nhìn Hoa Bảo Ngân, đáp, "Đa tạ cô nương đã quan tâm ta. Nhưng phụ tâm ý của cô nương rồi. Ta đời này đã quyết định sẽ chay trường đến lúc nhập thổ vi an, nên chuyện thịt cá trứng kia ta thật sự không thể động đũa".
"Thật sự không thể tẩm bổ à?", Hoa Bảo Ngân rưng rưng nhìn Lý Thiên Hinh. Cô thật sự cảm thấy nàng rất gầy, nếu không tẩm bổ thì sau này ôm đến sợ là mạnh tay chút làm gãy xương người yêu mất thôi. Nhưng hơn hết, nếu ăn chay không dùng mặn, thì liệu chuyện "chấm phẩy" kia sẽ ra sao đây. Đúng là nan giải vô cùng.
Lý Thiên Hinh cười khổ, lắc đầu, "Không thể". Nàng chính là người đã lập quy tắc thì sẽ không bỏ, nên chuyện bỏ ăn chay dùng mặn tuyệt đối không thể nào. Dù cho Hoa Bảo Ngân thật sự đáng yêu, chân thành quan tâm đi nữa cũng không thể vì vậy mà từ bỏ quy tắc.
"Vậy xem ra muội phải nghĩ cách khác vỗ béo tỷ rồi. Thật sự không phải nói tỷ không đầy đặn chút không đẹp, tỷ hiện tại cũng rất đẹp. Nhưng sau này, lỡ mà muội với tỷ có "va chạm", lại sợ làm tỷ gãy xương thì thật không hay lắm a!", Hoa Bảo Ngân không chút liêm sỉ, đường đường chính chính thể hiện bản thân muốn đụng chạm Lý Thiên Hinh không chút kiêng nể.
"Cô nương thích ta đầy đặn chút à?".
"Ừm! Như vậy mới khỏe được. Từ ngày mai muội làm đồ ăn vặt cho tỷ nha! Nha nha Hinh nhi!", Hoa Bảo Ngân nắm tay áo Lý Thiên Hinh, dùng sức lay, sử dụng "làm nũng đại pháp" để thu phục chân tâm nàng.
Thật ra Hoa Bảo Ngân là người hiện đại, với chuyện vóc dáng thanh mảnh cũng không phải chưa thấy qua nhiều. Thậm chí chính bản thân cũng có vóc dáng vô cùng mảnh mai như đa số các cô gái cùng thời. Nhưng Lý Thiên Hinh thật sự quá gầy. Nhìn nàng gầy yếu, mỏng manh như vậy khiến cô lo lắng và cảm thấy đau lòng.
Lý Thiên Hinh cười bất lực, vỗ nhẹ vào tay Hoa Bảo Ngân như an ủi, nói, "Được rồi. Cô nương muốn thì cứ tùy ý là được". Nói xong nàng định thu tay về thì bị nắm lại, kết quả là tay phải bị nắm lại, chiếm giữ bởi cô.
"Tỷ sử dụng tay trái cầm đũa ăn được không?".
"Tay trái? Đó chẳng phải kiêng kỵ sao. Ta không làm được. Cô nương hỏi là có vấn đề gì?".
"À! Vậy thì tốt. Tay phải tỷ muội nắm, tay trái tỷ không dùng đũa được. Đơn giản chút, muội gắp thức ăn hầu hạ tỷ ăn. Hehehe!", Hoa Bảo Ngân cười đắc ý. Rõ là ngồi cách nhau cái bàn, đối diện nhau từ đầu, ở giữa có khoảng cách. Vậy mà, cuối cùng lòng vòng tới lui vẫn dính sát ngay bên trái. Đã vậy cô còn giữ lại tay của nàng và lấy đó làm cơ hội được gắp thức ăn hầu hạ. Nhìn chung, là chiếm toàn bộ tiện nghi, nhân cơ hội "ăn đậu hũ" đối phương được nhiêu thì ăn.
Lý Thiên Hinh khó xử, cười trừ, dùng tay trái kéo kéo tay Hoa Bảo Ngân, bảo, "Vậy thì có chút không hay lắm. Cô nương là khách, đã vậy còn là tiên nữ. Sao ta lại để muội hầu hạ được".
Ngoài mặt Lý Thiên Hinh tỏ ra ngại ngùng, trong lòng thì thật sự khó xử với tình huống trước mắt. Thêm nữa, thái độ này của Hoa Bảo Ngân làm nàng cảm giác có chút phiền toái. Mặc dù tình cảm kia thật là chân thật, nhưng lại có chút bức bối và mang đến cảm giác bị tấn công quá mức. Khiến cho cảm thấy thật có chút khó chịu.
"Có gì không hay đâu. Tỷ cũng là đại tiên nữ giáng trần mà. Nếu tỷ sợ nước miếng của muội, thì muội lấy đũa tỷ gắp thức ăn cho tỷ", Hoa Bảo Ngân hơi ngã người sang phải lấy ngay đũa của Lý Thiên Hinh gác lên đế gác đũa. Dùng tay trái cầm lấy đũa cô gắp thức ăn vững vàng, đưa đến bên miệng cho nàng. Rồi làm động tác như một người lớn đang đút trẻ con ăn, kêu, "Há miệng ra ăn nào! A!".
Bị người khác đối xử như trẻ con, lại còn quá mức thân thiết, Lý Thiên Hinh tỏ ra ngượng ngùng, hơi ngã đầu ra sau né đi. Nàng cười khó xử, nói, "Như vậy thật sự có chút hơi không phải. Cô nương hầu hạ ta như vậy, ta cảm kích rất nhiều. Nhưng như thế này, ta thật lòng có chút không quen. Ta đành phụ lòng tốt của cô nương rồi. Chúng ta cứ ăn như bình thường thôi nhé!".
"Không đâu, Hôm nay chỉ cho tỷ ba lựa chọn thôi! Hoặc là để muội hầu hạ tỷ ăn, hoặc là tỷ uy muội ăn, hoặc là...", Hoa Bảo Ngân nói giữa chừng thì dừng lại chút. Cô dùng ánh mắt gian xảo nhìn Lý Thiên Hinh, nở nụ cười nham hiểm.
"Ha... hả", Lý Thiên Hinh bị dọa cho né người hẳn ra sau, như sợ bị nhào đến ăn thịt. Kết quả là mất thăng bằng, khiến cả người bị ngã khỏi ghế, kéo theo luôn Hoa Bảo Ngân muốn đỡ nàng cùng ngã xuống cùng.
May mắn thay Hoa Bảo Ngân phản ứng nhanh, nên đã kịp dùng tay đỡ phần nối tiếp đầu và cổ của Lý Thiên Hinh, tránh cho đầu nàng bị đập mạnh xuống nền. Mặc dù hành động như vậy khiến tay cô sẽ dễ bị thương, bị đau, quá mức chịu đựng với người không giỏi chịu đau như bản thân. Nhưng vì đó là người yêu thương, nên dù là mình đau thương cũng sẽ không để đối phương chịu một chút thương tổn nào.
Sau Hoa Bảo Ngân nhanh chóng ôm Lý Thiên Hinh lại, rồi xoay người tránh cho nàng bị đè trúng. Bởi nếu người thương bị đè trúng, chịu đau, thì cô thà mình đau còn hơn. Cảm giác nhìn người mình yêu chịu đau thật sự rất khó chịu.
Kết quả, Lý Thiên Hinh nằm trên, Hoa Bảo Ngân nằm dưới tay phải đỡ lấy chỗ khớp cổ tiếp nối với đầu của nàng, tay trái ôm chặt thắt lưng. Tạo thành tình huống thân mật tiếp xúc, mắt kề mắt, mũi chạm mũi, môi chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ. Nhìn từ xa không biết, dễ tưởng cả hai còn đang thân mật "lăn lộn" yêu thương.
Tình huống mặt đối mặt, sát kề nhau như hiện tại khiến Lý Thiên Hinh có chút xấu hổ, ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, trong lòng chậm rãi lại rung động. Tuy không ít lần nàng mặt đối mặt, nhìn cận mặt của Hoa Bảo Ngân. Nhưng lần này, lần nữa mặt sát mặt, dễ dàng quan sát ngũ quan tinh xảo, kiều diễm như hoa của cô, trong lòng vẫn không khỏi có chút cảm thấy thật đẹp. Mặc dù nói là đối phương trông kỳ lạ, tóc tai khác biệt quá mức, dung nhan cũng không tương tự đa số nữ nhân ngoài kia. Nhưng vẫn là kiều diễm, rực rỡ đến chói mắt, khiến người ta không thể không cảm thấy có chút choáng váng, vừa nhìn liền thích.
Hoa Bảo Ngân không nhìn ra Lý Thiên Hinh đang rung động, ngược lại chỉ nghĩ do bị ngã giật mình, nên bị dọa cho bất động như hiện tại. Nhìn không khác gì mấy nữ chính "bình hoa" trên phim là mấy, có chút buồn cười. Nhưng hơn cả buồn cười, cô thật sự lại lo lắng cho nàng nhiều hơn.
Vuốt nhẹ má của Lý Thiên Hinh, Hoa Bảo Ngân ân cần, quan tâm hỏi, "Tỷ không sao chứ? Có đau chỗ nào không vậy? Không sao. Ổn rồi, ổn rồi!". Cô xem nàng như hài tử nhỏ, dịu dàng an ủi, xoa xoa lưng để dỗ dành.
"Không...", Lý Thiên Hinh trở nên ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Hết chuyện trước, thì đến chuyện hiện tại. Trong một ngày nàng hai lần bị Hoa Bảo Ngân chạm vào mặt và ở khoảng cách gần tiếp xúc. Khiến cho nhất thời thật sự khó điều chỉnh cảm xúc xấu hổ, khẽ run động trong lòng. Ngay cả mặt cũng trở nên đỏ ửng, tạo nên tuyệt cảnh mỹ nhân thẹn thùng vô cùng mỹ.
Lý Thiên Hinh đỏ mặt, trở nên ngượng ngùng thật đáng yêu làm sao. Khiến cho Hoa Bảo Ngân không khỏi cười thầm, lên tiếng trêu ghẹo, "Lý Phật Kim, Lý Thiên Hinh, Lý Chiêu Thánh, Lý Chiêu Hoàng, Hinh nhi, Tâm Can Bảo Bối tỷ tỷ! Tỷ không ăn cơm, mà lại cố ý té ngã để thành ra tình huống bây giờ. Ấy là tỷ không muốn ăn cơm, mà "ăn" muội a? Tỷ như vậy là hư lắm nhá! Nhưng muội tình nguyện dâng hiến. Tỷ tới đi nào!". Cô siết chặt tay, ép sát nàng xuống người mình, khiến cho khoảng cách của cả hai vốn đã mỏng manh lại càng trở nên gang tấc hơn.
Lý Thiên Hinh vô thức nuốt khan, mắt đối mắt với Hoa Bảo Ngân không rời, trong lòng hồi hộp, tim đập nhanh đến không tưởng. Nàng không hiểu cảm giác này, càng không biết làm sao dừng lại sự khó chịu này. Chỉ biết trừng mắt nhìn cô, không chớp mắt, bất động, căng thẳng đến không thể nghĩ được gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp đang có ý định kéo gần khoảng cách, vượt qua khoảng cách cuối cùng sót lại.
Đôi môi của Lý Thiên Hinh ngay tầm với, Hoa Bảo Ngân ban đầu là trêu đùa, sau là bị quyến rũ, muốn vươn đến chạm lấy vị ngọt của nàng. Cô trong một khấc trở nên vô cùng hồi hộp, hơi thở nén chặt, trái tim trong lòng ngực không ngừng đập mạnh liên hồi. Theo bản năng con tim mình, chậm rãi tiến đến sự mê hoặc khó cưỡng của người thương.
Đúng lúc tình cảnh "ngàn cân treo sợi tóc", thì bên ngoài có tiếng người oang oang hô to, "Hoàng thượng giá đáo!".
Lý Thiên Hinh lập tức bừng tỉnh, phản ứng nhanh nhạy, lập tức đứng dậy. Nhưng tay Hoa Bảo Ngân còn đó, nên không cẩn thận bị phản lực kéo xuống làm môi chạm trúng chóp mũi của cô. Nàng hơi đỏ mặt, tai cũng đỏ cả lên vì ngượng, kêu khẽ, "Bệ hạ đến rồi...".
"Ơ... ờ!", Hoa Bảo Ngân hiểu chuyện liền buông tay. Mặt cũng trở nên đỏ vì bị hôn trúng. Trái tim trong lòng ngực đập mạnh, cả người đều như bị ướp trong mật, hạnh phúc và vui sướng đến có chút bay bổng, mất hồn. Nên sau đó Lý Thiên Hinh nói gì cô cũng không nghe thấy, chỉ nghe tiếng tim của mình kêu "thình thịch". Mắt dõi nhìn theo nàng ngẩn ngơ, cười ngốc nghếch như một đứa trẻ được kẹo.
Lý Thiên Hinh thấy Hoa Bảo Ngân mất hồn nhìn mình, ngẩn ngơ, ngốc nghếch như vậy vừa cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy cô thật là nha đầu vô cùng ngoocsh nghếch. Nên quay sang dặn dò Lan Nhi thu xếp một chút, nhanh chóng xếp đặt mọi thứ trước khi Trần Cảnh vào.
Lan Nhi nhận lệnh, rồi nhanh chóng kéo Hoa Bảo Ngân đi.
Hoa Bảo Ngân bị Lan Nhi kéo đi, nhưng mắt vẫn nhìn Lý Thiên Hinh ngơ ngẩn. Kết quả bị ném vào tủ quần áo, bị lấy một đống y phục phủ lên, mà vẫn không chút phản kháng, hay nói được lời nào. Rồi bóng tối ập đến, cửa khóa ngoài, cô vẫn chưa chịu thôi ngất ngây sau nụ hôn chóp mũi vô tình của nàng dành cho mình. Đấy là cho đến khi nhận ra Trần Cảnh đã đến.