Lý Giang sau khi được Ngưu Siêu cho phép, lập tức đi vào gara nơi giam giữ Tạ Phi Thiên, Tạ Phi Thiên hiện tại đang bị trói lại tay chân bằng một sợ dây thừng thô to, hắn bị vứt ở một góc tường, bởi vì tác dụng của mê dược, vẫn còn lchưa có tỉnh lại.
Lý Giang trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, xông lên, nhắm ngay cái mông của Tạ Phi Thiên đạp, đá thật mạnh vào."Ah..." Lý Giang một bên vừa đạp một bên há mồm hét lên thật lớn muốn giải tỏa nổi buồn bực trong lòng, đồng thời đi vào với hắn còn có hai tên thuộc hạ canh cổng, nhìn thấy Lý Giang như vậy bọn họ chỉ biết lắc đầu, hắn sắp điên rồi hả? Vì nữ nhân mà có thể thế này còn làm đại sự gì được nữa.
Bất quá ngẫm nghĩ lại, Lý Giang cũng xác thực rất là bi kịch tội nghiệp, trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị dẫn vào phòng còn cho ăn thuốc để người đàn ông khác đùa bỡn, mà lại không làm được gì, nếu là đàn ông bị cảnh đó, liệu ngươi có tức chết hay không?
"Huynh đệ, ngươi kiềm chế một chút đi, đừng quá tay lỡ chết hắn thì toi đấy, ngươi mà đánh chết hắn anh em ta ăn nói sao với Hào ca, Hào ca còn phải ở trên người hắn xả giận đấy" Một người trong đó nhìn Lý Giang dáng vẻ điên cuồng đánh Tạ Phi Thiên, chỉ lo hắn không cẩn thận đem Tạ Phi Thiên giết chết, vội vã tới lôi kéo hắn nói khuyên can.
"Ah..." Lý Giang tuy rằng bị kéo rời xa Tạ Phi Thiên, nhưng là vẫn cứ khua tay múa chân đạp điên cuồng, la giẫy giụa, một hồi lâu, mới dần dần ngừng lại.
Có lẽ là do cái thuốc mê kia dược tính quá nặng, Tạ Phi Thiên trải qua một trận đấm đá tàn bạo của Lý Giang nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
"Đại ca, các ngươi có thể giúp ta đem hắn làm tỉnh lại không, ta muốn nhìn thấy bộ dáng cầu xin tha thứ của hắn." Lý Giang nhìn Tạ Phi Thiên đang nằm hôn mê, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Huynh đệ à, ngươi làm vậy quá nguy hiểm, không có dặn dò của Hào ca, chúng ta cũng không dám làm hắn tỉnh lại, này lỡ may mà xảy ra chuyện gì, hai anh em chúng ta cũng không gánh được đâu ah.
"Đại ca, các ngươi nói là chỉ cần không đem hắn giết chết là được, đúng hay không?" Lý Giang không cam lòng nhìn Tạ Phi Thiên đang mê man một cái, hỏi hai người kia.
"Đúng, bất quá, ngươi cũng không thể làm cho hắn chịu đau quá, Hào ca còn phát thề phải đoạt năm chi của hắn đấy? Nếu như ngươi làm hắn tàn phế, Hào ca sẽ không còn có hứng thú nhiều nữa.
"Vậy ta đây làm cái... Có được không?" Lý Giang đặt tay lên thắt lưng của mình, "Thẻ" một tiếng buông lỏng ra thắt lưng dây nịch, kéo quần lên nói.
"Khà khà, tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ngươi còn có thú vui này hehe, khá mặn đấy?" Hai người khuôn mặt cười nham hiểm rỏ vẻ hiểu ý nhìn Lý Giang.
"Cái này sao cũng không phải là vấn đề lớn, chúng ta vẫn chưa có ai thử trò này ah, khục khục."
"Cái này, hai vị đại ca có thể tránh mặt một chút được không?" Lý Giang nhìn về phía hai người kia cười thân thiện lấy lòng, từ trong túi quần móc ra vài tờ polyme giá trị lớn nhét vào trong tay hai người.
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, chúng ta tới cửa đi chờ ngươi xả xong vậy, ngươi chậm rãi chơi nha, chậm rãi chơi." Hai người cười hì hì tiếp nhận tiền của Lý Giang, lùi ra cửa gara, còn thuận lợi giúp hắn kéo đóng cửa lại.
Lý Giang liếc mắt nhìn cửa gara để xe dần dần khép lại, xoạt một tiếng, rút ra dây nịch của mình, cầm ở trong tay, quay về chổ Tạ Phi Thiên đang nằm.
"Đùng", Lý Giang hung hăng nện một cái thật mạnh lên mông của Tạ Phi Thiên, Tạ Phi Thiên trong miệng có phát ra một cái rên nhẹ, mí mắt giật giật, nhưng vẫn chưa có tỉnh lại.
"Đùng", Lý Giang lại càng dùng sức mạnh hơn, dây lưng quất tới."Ôi", Tạ Phi Thiên rốt cục hét lên một tiếng rõ nét, gào lên đau đớn, hai mắt chậm rãi mở ra.
"Lý Giang, ngươi tên khốn kiếp này, dám cùng Ngưu Siêu tính kế hãm hại ta!" Tạ Phi Thiên nhìn thấy Lý Giang đang cầm dây nịch trong tay, tự nhiên biết cảm giác đau đớn từ mông truyền tới là chuyện gì xảy ra, chắc chắc là thằng khốn Lý Giang này đánh ah.
"Đến ah, ngươi có gan ngày hôm nay giết chết ta đi, bằng không ta Tạ Phi Thiên không để ngươi sống yên đâu"
"Ầm", Lý Giang đột nhiên làm cái hành động khiến Tạ Phi Thiên sợ hết hồn, hắn đột nhiên hai chân mềm nhũn, lại quỳ gối xuống trước mặt Tạ Phi Thiên.
"Thiên ca, ta là tên khốn nạn, ta là tên đáng chết. Ta không nên đi tìm Ngưu Siêu cầu đám người này hãm hại các ngươi, van cầu ngươi, cứu cứu Tiểu Yên đi?" Lý Giang giơ tay hung hăng tát một cái lên miệng của mình, đè thấp âm thanh giọng nói của mình.
"Tiểu Yên? Con mẹ nó ngươi đem Tiểu Yên đi đâu hả? Nàng thế nào rồi?" Tạ Phi Thiên kinh hãi.
"Nàng bị Ngưu Siêu chụp thuốc, hôn mê rồi, dẫn lên trên lầu, nảy ta mới vừa nhìn thấy hai cái nam nhân mang mặt nạ đi lên, bọn họ là muốn làm chuyện đó với Tiểu Yên ah." Lý Giang nhào tới, một bên dùng sức cởi sợi giây trên tay Tạ Phi Thiên, một bên khóc kể lể.
Nhưng mà cái kia dây thừng quấn quá chặt rồi, Lý Giang lại hai tay run run, cố gắng gỡ quài, mà vẫn chưa cởi ra được.
...
"Hai người các ngươi làm sao lại đi ra đây? Lý Giang một mình hắn ở bên trong, lỡ may xảy ra chuyện gì làm sao đây hả? Mau mở cửa ra xem một chút!" Đúng lúc này, âm thanh của Ngưu Siêu từ ngoài cửa gara truyền vào.
Lý Giang nghe được tiếng Ngưu Siêu giật nảy cả mình, mau mau nhảy lên, luống cuống tay chân đem quần của hắn cởi ra quăng sang một bên, sau đó té nhào vào ôm Tạ Phi Thiên.
"Ầm!" Cửa nhà để xe bị người kéo ra thật mạnh.
"Ngưu ca, ta. Ta..." Lý Giang cái mông trần đang ngồi lên người Tạ Phi Thiên, hai tay hắn thì mò mẫn dây nịch của Tạ Phi Thiên đang cố cỡi ra, một mặt bộ dáng lúng túng nhìn Ngưu Siêu.
"Khục... Khục... Giang đệ ngươi..ngươi.... Ha ha..." Ngưu Siêu cười đến méo nhặt được mồn sợ Lý Giang ngại, nhanh chóng kéo cửa gara lại.
"Ngưu ca, tiểu đệ này của ngươi, ham muốn thật là mặn nha."
"Hừm, ân, tiểu tử này vẫn đúng là ăn mặn còn hơn thịt kho tàu nhà ta, nam nữ đều ăn được ah. Hai người các ngươi, biết rõ hắn làm chuyện đó bên trong, sao lại không nhắc nhở ta hả?" Ngưu Siêu cười khan nói.
"Ngưu ca, chúng ta không kịp nói luôn á, ngươi liền mở xông vào?"
Trong ga-ra xe, Lý Giang đã không còn tâm tư nghe bọn họ xì xào bàn tán về hắn, ngồi ở trên người Tạ Phi Thiên, tiếp tục cởi dây thừng ra, rốt cục, sợi giây trên tay cũng bị hắn cởi ra.
Cảm giác được sợi giây trên tay bị nới lỏng ra, Tạ Phi Thiên vươn mình một câu, đem Lý Giang cho lật qua một bên. Thật là buồn ói ah, con mẹ nó, chủ ý ghê gớm này mà hắn cũng nghĩ ra cho được, thật là mất hình tượng với đọc giả ah.
Tạ Phi Thiên nhanh chóng mở ra dây thừng dưới chân mình, đứng dậy liền muốn bỏ đi ra ngoài.
"Thiên ca, ngươi cho ta một quyền đi chứ? Nha?" Còn cái mông trần của Lý Giang đột nhiên nhào tới, ôm lấy chân của Tạ Phi Thiên.
Tạ Phi Thiên sững sờ, thật là muốn ăn đòn sao?
"Thiên ca, ngươi nhanh ra tay đi chứ, bằng không bọn họ sẽ hoài nghi ta đấy." Lý Giang tiếp tục cầu khẩn nói.
Nghe nói như thế, Tạ Phi Thiên mới phản ứng được, nguyên lai là tên khốn này muốn trốn tội, khỏi liên quan.
"Mẹ bà nó, tên khốn này muốn ăn đòn!" Tạ Phi Thiên cũng tàn nhẫn lên, Lý Giang lại dám đem Âu Dương Yên đem tới chổ hắc bang này, tức lên Tạ Phi Thiên nhắm ngay má phải của Lý Giang hung hăng một cước đạp tới.
"Lý Giang, ngươi là cái đồ con chó!" Tạ Phi Thiên hung hăng mắng.
"Ah..." Lý Giang phát ra một tiếng hét thảm thiết cứ như heo bị chọt tiết."Tạ Phi Thiên đào thoát, Ngưu ca, ngưu ca Tạ Phi Thiên đào thoát!"
"Mau mau, khoá cánh cửa xếp lại!" Gara bên ngoài truyền đến tiếng của Ngưu Siêu thất kinh la lên.
"Ồ nha!" Tạ Phi Thiên trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị, một bước chạy lấy đà tới, bay thẳng đến đạp vào cánh cửa.
"Ầm", cánh cửa xếp bị Tạ Phi Thiên một cước cực mạnh bung ra, cánh cửa còn bung lè bay cả cánh cửa ra ngoài, một tên lính canh không kịp tránh bị lực cánh cửa đẩy đi, văng xa bốn, năm mét, sau đó "Đùng" một tiếng rơi xuống nằm trên mặt đất.
Nhìn Tạ Phi Thiên y như thần nhân phá cửa mà xông ra, Ngưu Siêu thức thời xoay người liền chạy đi, một bên chạy một bên hét la toán lên.
"Nhanh, nhanh kêu người ngăn hắn lại, đừng để cho hắn chạy."
Tạ Phi Thiên cứ như sát thần vẫn đứng ngay cửa gara sát khí tỏa ra, mái tóc không gió tựa lung lay, hắn muốn sát,...