Cầm xa lạ khí cụ trong tay, động tác cùng lực đạo không khống chế được. Việc vận động trên giường trở thành một cuộc đua bít-tông không hồi kết. Ta cảm thụ nhiệt lượng phát ra từ cơ thể nàng cũng như thứ mật dịch đang tiết ra. Trừ bỏ cố gắng không ngừng thì chẳng biết làm gì.
Buổi sáng hôm kia trong một tiệm nhỏ, chủ tiệm nhìn sơ bề ngoài của ta liền cực lực chào hàng một loại dươиɠ ѵậŧ nhập khẩu từ nước ngoài. Nghe đối phương giải thích xong cách dùng, ta tởm đến mức muốn ói ra. Ông ta không xem ta là nữ à?
Bạn bè xung quanh dùng thứ này cũng không ít nhưng ta chưa từng dùng qua. Uhm, chẳng có lý do gì, chỉ đơn giản là không thích. Ta thích trực tiếp tiếp xúc, dù cảm giác dính lên tay hơi khó chịu. Có nhiều người giống ta không thích xài, bạn gái bọn họ không tận hứng, kết quả cuối cùng vẫn bỏ theo nam nhân. Vì lẽ đó về sau ta càng chán ghét thứ này. Vừa nghĩ đến liền giận, đó thuần tuý là chướng ngại tâm lý. Nhớ đến người đó liền nhắm mắt mua, chỉ vì em thôi Thượng Kiệt.
Buổi sáng đổi vé máy bay xong, vốn định một mình tới đây xong lại gọi Thượng Kiệt ra, không ngờ nàng lại yêu cầu muốn tiễn ta.
Ta cự tuyệt không được nàng. Dù hết thảy như kế hoạch ta vẫn không biết mình đang làm gì. Thật giống như hiện tại, tình cảnh này, đây không còn là ta nữa, mà là người nào đó mà ta tự hỏi trăm nghìn lần vẫn không có câu trả lời. Kiếm Hiệp Hay
Nàng một tay bị tay buộc lấy, đôi mắt bị ta che lại, nằm trên giường để ta hết lần này tới lần khác xâm chiếm. Nhưng chậm chạp không tới cao triều...
Ta không biết mình làm bao lâu, lâu đến mức tay có chút mỏi mà nàng vẫn nửa sống nửa chết trên giường, miệng hừ hừ thanh âm. Nhưng chết tiệt vẫn không tới cao triều.
Ta chán ghét rút thứ kia ra vứt lên đầu giường. Ngơ ngác nhìn... Chẳng lẽ Thượng Kiệt đối với ta thật sự đã chán ngấy hay sao?
Dưới ngọn đèn, mọi dấu vết đều như sáng tỏ, không chút nào che dấu. Thượng Kiệt mông lung tay bị trói bên đầu giường, tứ chi kì dị đã như nhắc nhở ta vừa rồi đang làm cái gì...
Một lát sau, định thần trở lại ta mới vươn tay tháo bịt mắt cho nàng. Khăn bịt mắt kéo xuống một nửa ta liền ngây người.
Nàng đang khóc...
"Kiệt... "
Thân thể nàng cuộn lại thành một đoàn, nước mắt chua xót từ khóe mắt lăn xuống. Tiếng khóc nho nhỏ mang theo sự ẩn nhẫn, lòng ta lại càng áp lực...
Ta vẫn chìm trong mộng mị, tay tham lam đi xuống....
Tại sao có thể như vậy???
Thượng Kiệt vẫn không nhút nhích nằm nơi đó, đến khi ta tách hai chân nàng xem xét mới phản xạ có điều kiện khép lại. Ta giữ chặt nàng, nằm xuống giường nhìn kĩ...
Lối vào sưng đỏ, không chút dịch mật.
"Em???" Ta không thể tin nhìn về phía nàng.
Thượng Kiệt rơi lệ nhìn chằm chằm vào nơi nào không biết, chỉ khi môi thỉnh thoảng run run mới lộ ra nội tâm bất an.
Ta suy sụp ngồi trên giường.
Sau một lúc ta giúp nàng cởi bỏ khăn mặt cùng dây trói, cuối cùng kéo chăn đắp cho nàng. Nước mắt đã muốn dừng, nàng đờ đẫn trên giường gắt gao nhắm mắt lại.
Ta thay xong quần áo, trước khi đi đứng trước cửa phòng ngủ hồi lâu...
"Anh tôi tốt lắm có phải không? "
Nàng cam chịu...
Trái tim một trận quặng đau.
"Tôi hiểu được. " Ta xoay người, không nhìn nàng thêm nữa, toàn bộ nói hết ra. "Vậy xem như tôi chưa từng tồn tại. Nữ nhân cũng chỉ là nữ nhân, ngón tay hay thứ đồ giả kia so ra đều kém hơn hàng thật giá thật nam nhân, phải không? "
"Hôm nay để Dương Thành này nói rõ ra hết đi. Tôi có lẽ nên cảm thấy may mắn vì em không phải vợ tôi. Nếu không, tự tay mang vợ mình lên giường nam nhân khác, đây không phải loại hành động tính cách tôi có thể chịu được. Ha, tôi con mẹ nó còn chưa từng nghĩ mình là loại người đó! "
Cười gượng một tiếng, toàn bộ căn phòng trống trải lâm vào trầm mặc. Trái tim như bị bóp nghẹt, càng ngày càng đau. Ta nỗ lực chống đỡ chính mình hoàn thành hết câu nói.
"Em cùng hắn lên giường, tôi không trách em. À không, chỉ cần em không trách tôi lôi em vào cuộc sống phức tạp thế này là tốt rồi. Thượng Kiệt... à..."
"Chị dâu, hẹn gặp lại... "
Đến khi gặp lại, chúng ta đã là người xa lạ...