Trúng Độc

Chương 42



Đến nơi, ta xuống xe trả tiền thì thoáng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đến cứng ngắc của tài xế.

Không cần quan tâm quá nhiều, trên căn bản thì đó chỉ là người xa lạ. Làm nghề tài xế, chắc đây là ngày ông ta cảm thấy kì quái nhất, chúng ta bên nhau không lẽ kinh thế hãi tục vậy sao?

Thượng Kiệt lúc này mới hỏi ta "Chuyến bay..."

Ta xoay người bình tĩnh nhìn nàng "Đổi thành ngày mai."

"Có thể chứ?"

"Có chuyện gì sao?"

Kiệt không trả lời chỉ im lặng đứng tại chỗ. Tuyết cũng như nàng lặng lẽ âm thầm mà rơi người Thượng Kiệt.

Lạnh rất lạnh. Thượng Kiệt, em đang rất lạnh phải không?

Môi ấm áp, du͙© vọиɠ nổi lên. Đối với người kia, có lẽ trong lòng nàng còn lạnh hơn so với những bông tuyết đang rơi.

Âm thầm hít sâu một hơi, ta dùng tay trái kéo hành lý, tay phải nắm tay Thượng Kiệt lôi kéo nàng đi. Thượng Kiệt không có phòng bị liền bị bất ngờ, lão đảo ngẩng đầu nhìn kiến trúc xanh vàng cao to.

—-Lost Paradise

Phía trước sân, nhân viên phục vụ cung kính mời chúng ta vào, mỉm cười dẫn chúng ta đi đăng ký. Đứng ở phía sau ta, Thượng Kiệt nghe được ta có đặt phòng trước liền lộ vẻ kinh ngạc.

Ta không giải thích, chỉ bất động thanh sắc(1) đi theo phục vụ đến thang máy. Thượng Kiệt đương nhiên cũng đi theo.

Giao xong phòng, sau đó phục vụ liền rời khỏi phòng. Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng to như vậy chỉ trong nháy mắt chỉ còn hai người chúng ta.

Ta đem hành lý đi cất, cởϊ áσ khoác, đi ra đại sảnh liền đem áo khoác ném lên sô pha, xoay người lại thì nhìn thấy Thượng Kiệt đứng ở nơi đó không nhúc nhích, bộ dạng như một học sinh tiểu học đang bị phạt.

"Kiệt!"

Nghe được ta đang gọi tên nàng, Thượng Kiệt do dự nữa phần mà đi tới. ta vươn tay kéo lấy cổ tay nàng, dùng sức đem Thượng Kiệt ôm vào lòng.

Thượng Kiệt sợ hãi nho nhỏ kêu lên một tiếng, tiếng kêu giống như con mèo nhỏ ở trong lòng ta.

Hiện tại chưa được, ta tự nói với bản thân mình.

Cho nên ta cong lên khóe môi cười cười, hơi hơi nhướng mắt nhìn nàng. "Thân thể thật lạnh lẽo, nên đi tắm rữa, sau đó ăn. Được không?"

Thượng Kiệt gật đầu, bộ dáng thật đáng yêu.

Trái tim ta căng thẳng, bỗng nhiên hiện tại luyến tiếc mà buông nàng ra. Giơ lên con mắt thật sâu nhìn nàng, phát hiện Thượng Kiệt cũng đang len lén nhìn ta. "Kiệt..." Ta gọi nàng, đem mặt tới gần.

Thượng Kiệt khuôn mặt ủng hồng, đẩy mạnh ta ra đứng dậy đi vào phòng tắm "Tôi...tôi đi tắm!"

Ta đuổi theo Thượng Kiệt, đem nàng đặt trên tường. Ta nghĩ muốn nàng, nhưng Thượng Kiệt lại lấy tay che miệng mình lại.

"Làm sao vậy?" Ta không giải thích cấp tốc đem y phục nàng cởi xuống, trong miệng nhịn không được mà kêu "Kiệt, Kiệt..."

Thượng Kiệt xấu hổ giãy dụa, tránh né ta "Máy bay..."

Ta tách hai chân nàng ra, ta chen đi vào "Ngày mai tính...."

"Thế nhưng....!?"

"Thế nhưng?" Ta thoáng ly khai Thượng Kiệt "Em muốn tôi đi sao?"

Tóc rơi xuống ngăn cản ánh mắt của nàng, trầm mặc tràn lan buộc chặt trái tim ta, Thượng Kiệt không nói lời nào.

Mỗi lần đều như vậy, là ta tự ti cho nên thủy chung chán ghét.

"Được, tôi đây đi!"

Ta buông nàng ra, rất nhanh xoay người rời đi. Thượng Kiệt chạy tới kéo ta "Thành!"

Ổn định lại, ta quay sang nhìn ánh mắt của nàng.

"Cô tức giận cái gì?" Thượng Kiệt ủy khuất nửa phần.

Phải, ta đang tức giận cái gì? Ta có tư cách gì mà tức giận đây!? Ta cười lạnh một tiếng đi tới gần nàng. Thượng Kiệt lui về phía sau tấm kính thủy tinh "Là tôi hiểu lầm sao? Vậy em vì sao lại muốn tiễn tôi đi?"

Nàng không nói, ta tiếp tục đi lại gần đưa tay đặt lên tấm kính "Vừa rồi trên xe là ai khıêυ khí©h tôi? Đó là ý của tôi sao?!..."

"Đừng nói nữa!" Thượng Kiệt che lỗ tai lại.

Ta giật tay Thượng Kiệt, đem đôi tay nàng đặt lên tấm kính, toàn bộ cơ thể áp tới. Nàng nhíu chặt mi...vẻ mặt bình tĩnh, ban đầu ta nghĩ sẽ tiếp tục mò xuống phía dưới, nhưng nhìn đến Thượng Kiệt mang bộ dạng này, tâm lạnh lẽo liền không muốn làm.

"..Em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây?"

"Tôi không..."

"Em không cái gì? Không khıêυ khí©h tôi, hay cũng không hề thích tôi?"

Khuôn mặt Thượng Kiệt toàn bộ đều hồng: "Tôi không muốn cô như thế...Thành, cô rất kỳ quái, cô đang giận cái gì?"

Ta cứng đờ.

Thượng Kiệt thừa cơ thoát khỏi tay của ta. "Tôi chỉ là...ưʍ...xấu hổ..." Nàng lắp bắp, không chỉ có gương mặt đỏ bừng, con mắt đều ướŧ áŧ: "Em nghĩ đến chị, Thành.." Thượng Kiệt giơ tay lên chạm vào gương mặt ta. "Kỳ thật ngày hôm nay chị không đi làm em rất vui. Mà nghĩ đi nghĩ lại em cảm thấy suy nghĩ này rất đáng thẹn...." Thượng Kiệt hôn ta một chút: "Còn có, nửa năm sẽ không được nhìn thấy chị, phải làm sao? Mà nửa năm hình như rất dài a..."

Ta cầm tay của Thượng Kiệt để lên mặt mình.

"Em không hiểu vì sao chị lại bỗng nhiên tức giận, hơn nữa vấn đề này rất kỳ quái..." Thượng Kiệt nói, nằm úp sắp bên tai ta tiếp tục nói: "Muốn em làm chuyện này, nói những lời này, em đều nghĩ bản thân thật đê tiện...Thế nhưng... em thích chị..."

Thượng Kiệt dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vành tai ta, thở ra nhiệt khí nóng hổi nghịch ngợm tiến vào lỗ tai: "Vừa nhìn đến chị lòng em rất đau, nhất là khi...bị chị chạm em sẽ ướt..." Thượng Kiệt kéo một tay ta xuống phía dưới, xuống phía dưới...Cách cái qυầи иᏂỏ nhẹ nhàng ma sát, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng, kỳ thật không thể nghe thấy vì tiếng rên rất nhỏ, Thượng Kiệt ngẩng lên: "Thành, đừng nóng giận có được hay không?"

Ta không trả lời, chỉ đem tay rút về.

"Đi tắm trước đã." Dừng một chút lại bổ sung thêm: "Cẩn thận coi chừng bị cảm."

Thượng Kiệt buồn vô cớ gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm.

Ta đứng ở bên cửa sổ nhìn ánh đèn rực rỡ của cảnh đêm, sau đó đi lấy hành lý ra soạn ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv