Kiệt cả người cứng đờ.
Ta thu lại biểu tình mê đắm một giây trước, cười khổ.
Bỏ tay ra, ta xoay người đi xuống lầu. "Sợ chứ? Tôi nói là làm đó. Em mà còn nói nói cười cười với tôi kiểu này, tôi sẽ cường bạo em."
Nàng chưa nhấcchân xuống dưới cùng ta. Cũng phải thôi...
Ta ra vẻ tiêu sái bước đi, bóng lưng phía sau có lẽ nhìn thực đơn độc đi.
Kết quả, nàng vẫn không xuống ăn cơm trưa.
Lúc ta trở lại bàn ăn, đầu óc như ngừng hoạt động. Ngay cả chị hai hỏi này nọ cũng không trả lời.
Giữa trưa ba mươi đốt pháo ồn ào. Sau khi ăn xong, ta ngồi cùng chị hai xem người ta đốt pháo. Chị chăm chú xem, ta thì ngẩn người.
Cô đơn quá...
Cái ôm lúc nãy...
Thân thể mềm mại, mùi hương mê người, ánh mắt thuần khiết vô tội, lúc tức giận giọng điệu ngọt ngào..
A!!
Cứ tưởng ngủ rồi sẽ quên đi, ai ngờ lại mộng xuân. Trong mơ làm nhiều chuyện xằn bậy cỡ nào cũng chẳng sao.
Bỗng nhiên phát hiện, du͙© vọиɠ kiềm nén trong người nửa năm trời, chỉ vì một cái ôm mà trỗi dậy – chỉ vì cái ôm đó...
Đứng lên, lại gục mặt xuống gối.
Thật khổ sở... Biết rõ là không thể nhưng trong đầu hết lần này đến lần khác nhớ đến thân thể của người kia, còn lần đó nhìn thấy Kiệt trong phòng tắm...
Đang miên man chìm trong suy nghĩ, cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra.
Tưởng chị hai vào kiếm ta nói chuyện, lười phản ứng tiếp tục gục mặt vào gối.
Sau đó ta nghe được âm thanh khóa chốt, người kia đi tới giường, bước chân rất nhẹ.
Không khí có chút kì lạ... Không phải chị! Ta nhanh chóng ngồi dậy.
Nàng nhìn thấy ta tự nhiên bật người dậy bị hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện co rúm người.
"Sao lại là em?
Nghe ta hỏi câu này, Kiệt xấu hổ đứng lên. Không trả lời, không động đậy.
Ta cũng xấu hổ. Bởi ngay vài phút trước kia, trong đầu ta còn suy nghĩ một số chuyện không đứng đắn.
"Tôi...không biết..." Nàng bỗng mở miệng.
"Cái gì?" Nàng nói rất nhỏ, cho nên với khoảng cách hiện tại, ta nghe không rõ.
Ta ngồi đó nhìn mặt nàng đỏ lên, mười ngón tay thon dài do căng thẳng nắm lại với nhau. Vẫn là ta nhịn không được tiến đến gần nàng.
Nàng nâng mặt nhìn ta, ánh mắt sâu kín. "Tôi không sợ."
"Hả?"
"Cô nói chuyện... Tôi không sợ."
Ta ngất, không hiểu nàng đang nói về cái gì. Có thể thấy nàng đang lúng túng...
"Thành...." Kiệt đột nhiên gọi tên ta.
Tim này đập kịch liệt.
"Tôi không thích cô lúc này...." Nói xong tiến từng bước về phía trước. "Quá xa lạ... Giống như chúng ta không quen biết nhau...."
"Em... Em đang nói cái gì vậy?" Ta miễn cưỡng cười cười, lui về sau từng bước.
Nàng dừng bước, không tự giác cắn cắn môi dưới của mình, chậm rãi nghiến chặt. Đầu hơi nghiêng, đôi mày chau lại. "Tôi không biết mình muốn làm gì..." Nàng nhìn vào mắt ta. "Nhưng cô bỗng nhiên không quan tâm tôi, xem tôi chẳng khác gì người vô hình... Tôi...không thích như vậy."
Hai bên thái dương giật giật, ta nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của mình. "Chị dâu..."
Mắt nàng bỗng dưng hiện lên một tia đau đớn. "Đừng gọi tôi như thế..."
Ta giật mình.
Đôi mắt nàng đã muốn đỏ, nước mắt lưng tròng ứ nghẹn nơi đó, lại quật cường không chịu rơi xuống. Nàng cơ hồ mất hết dũng khí, ai oán nhìn ta. "Cô đừng có ngắt lời lúc tôi giải thích."
Một câu kia làm ta rung động sâu sắc.
Nàng xoay người rời đi. Ta bước tới giữ chặt nàng, còn chưa kịp dùng sức, nàng đã tự động chui vào lòng ta.
Đôi môi đỏ mọng nhẹ tênh mấp máy.
"Dương, muốn em..."