Kết quả là, ngày hôm đó, anh ba từ công ty gọi điện thoại về, nói là phải tăng ca, không trở về ăn cơm chiều.
Thượng Kiệt hiểu chuyện, không nói cho anh ba biết bữa cơm hôm nay là do cô chuẩn bị, bởi chúng ta đều biết, nếu nói ra, anh ba nhất định bỏ việc chạy về.
Cha mẹ nói cô có năng khiếu nấu ăn, ta nếm thử một chút, hương vị quả nhiên rất được.
Chắc là vì chuyện này, tâm trạng tồi tệ của ta cải biến bất ngờ.
Cô làm cả một bàn ăn lớn. Cả bốn người chúng ta cùng ăn, đương nhiên không hết. Ta liều mạng đem đồ ăn nhét vào miệng, làm mẹ trợn mắt bất ngờ nhìn.
"Kiệt, xem ra tay nghề con rất tuyệt nha, làm đứa nhỏ Thành này ăn như không có ngày mai kìa."
Thượng Kiệt chẳng nói câu nào, chỉ kinh ngạc vụиɠ ŧяộʍ nhìn ta...
Ta kiều chết ngắm nhìn cô, ánh nhìn mang theo du͙© vọиɠ, không chút che dấu, giống như muốn đem cả người cô ăn sạch.
Mẹ lại không hiểu, nói: Ah.... Cứ như vậy phải làm sao? Không được, kêu vυ" Trần lấy cho nó chút thuốc đi. Vυ" Trần, vυ" Trần...." Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Có thuốc hay không chẳng phải là vấn đề. Lúc ấy ta không có khó chịu, chỉ là muốn đem mấy món cô nấu ăn hết đi.
Mẹ vừa đi chưa bao lâu, cô cũng đứng dậy đi mất....
Ta một mình ngồi bên bàn ăn, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau khi ăn xong, uống thuốc rồi quay về phòng, dạ dày đau một trận lớn. Lòng cũng theo đó mà đau theo.
Chán muốn chết, ta mở máy tính online một chút. Mấy đứa bạn bình thường chả nghe thấy chút tâm hơi, đột nhiên tối hôm nay spam liên tục, ta liền để chế độ ẩn cho khỏi bị làm phiền.
Người bạn gửi cho ta mấy cái Les AV hồi chiều tên Saura – gần đây bị thất tình, bị bạn gái hơn nàng sáu tuổi đá bay. Vì thế bế môn tu tĩnh, nói xã hội thật tàn khốc, đành chui vào một góc đợi mình trưởng thành hơn.
Ta lại khác, không thích một mình một cõi, thích hòa mình vào tập thể vui chơi. Cảm xúc lúc thăng lúc trầm, ta nhận thấy ông trời như giao cho ta sứ mệnh vĩ đại đi. Ta hợp tác cùng mấy người khác viết ra bộ tiểu thuyết Kinh Thiên Địa Quỷ Thần, nói về mấy nử tử yêu nhau, tạo ra một nhóm nhưng người mê Bách hợp trên mạng, cho mọi người hiện đại nhìn thấy, cái gì gọi là đồng tính yêu nhau rất phổ biến.
Ta đi trò chuyện với mấy nàng, thảo luận một chút về cảm hứng, tình tiết truyện. Đương nhiên, ta không đề cập với đối phương về chuyện ta với chị dâu...
Lúc đầu mọi người còn tán thành, lát sau lại bắt đầu nổi giận. Đọc mấy dòng tin nhắn – Họ nói thế giới này a, quen nữ nhân là thụ hay nữ nhân thẳng đều là rất nhức đầu, làm bản thân hao tốn sức lực và tinh thần. Cả hai đâu có khác nhau gì, chỉ là yêu nhau thôi mà!
Lúc bực bội mà gặp được đối thủ cải lộn thật thích, vì ta không thể phát tiết với Thượng Kiệt, sau đó lại mặt dày đi xin lỗi được.
Nói chuyện cùng bạn nhiều vậy, khoảng thời gian sau lại thấy trống vắng....
Tùy tiện nói thêm vài câu cho có lệ, ta log out....
Lúc đang định đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa.
Anh ba đã về.
Cửa phòng bên cạnh mở ra, Thượng Kiệt mang dép vội vàng chạy xuống lầu. Ta hơi buồn bực, mở của chạy theo.
Thanh âm nói chuyện từ dưới truyền lên, vì quá xa nên nghe không rõ. Vài phút sau, tiếng mở nước phòng tắm vang lên, lọt vào tai ta...
Thượng Kiệt lấy quần áo cho anh ba, đi ngang chạm mặt ta. Cô theo bản năng né tránh, ta không chịu thua, tiếp tục chọc ghẹo.
Trái tim bắt đầu khó chịu. Một ý niệm điên cuồng trong lòng ta chợt nổi lên...