Trong phòng học vừa ồn ào vừa náo nhiệt, cuộc thảo luận của các nữ sinh mê trai không gây ra nhiều ảnh hưởng.
Tiết học đầu tiên nhanh chóng kết thúc. Đối với Đường Chi Hứa mà nói thì tiết thứ hai thường để ngủ.
"Đường Chi Hứa." Lê Khanh dùng cánh tay đẩy nhẹ Đường Chi Hứa.
"Bé ngoan, tôi đang bận. Có chuyện gì hết tiết rồi nói." Giọng nói rầu rĩ của Đường Chi Hứa vang lên.
"Không phải lần trước cậu nói muốn học hỏi kinh nghiệm của tôi sao?" Lê Khanh không đẩy nữa, trực tiếp hỏi.
"..." Đường Chi Hứa chậm rãi dậy, khuỷu tay chống lên mặt bàn: "Bé ngoan, thật ra anh Chi Hứa của cậu cũng từng là một học sinh giỏi."
"Ví dụ?" Lê Khanh nhíu mày.
"Tôi từng đứng nhất lớp khi ở tiểu học, nhất là năm lớp một lớp hai. Mặc dù sau đó bị rớt xuống nhưng cũng tuyệt đối không rớt xuống hạng chót." Đường Chi Hứa nói.
Lê Khanh: "..." Câu nói này không có độ đáng tin cậy.
"Dựa theo đạo nghĩa giang hồ của các cậu, không phải kiêng kỵ nhất là "Đàn ông nhắc chuyện năm xưa dũng cảm" sao?" Suy nghĩ một lát, cậu lại nói tiếp.
Đường Chi Hứa: "..." Về mặt học tập, ngoại trừ việc năm xưa dũng cảm thì anh cũng không có gì đáng để nhắc đến.
Đột nhiên, Đường Chi Hứa giống như được tiếp máu, nghiêm túc nghe tiếng giảng này, phấn chấn đến lạ thường. Thậm chí giơ tay trả lời câu hỏi của giáo viên, mặc dù thái độ có hơi phách lối, giống như trả lời bố thí vậy.
Câu hỏi cũng không khó, thậm chí rất dễ nhưng đối với Đường Chi Hứa mà nói thì lại khác!
Sau khi hết tiết hai thì có tiết thể dục, trên đường đi đến sân thể dục, Lê Khanh không nhịn được hỏi: "Đường Chi Hứa, cậu cũng học được mà!"
"Đây là chuyện đương nhiên, cái danh học sinh giỏi của tôi cũng không phải chém gió!" Đường Chi Hứa bỗng đắc ý vênh váo, nếu mà có cái đuôi thì có thể vểnh ngay lên trời.
Lê Khanh: "Nhưng..."
Mới nói được một câu đã bị cắt ngang.
"Anh Chi Hứa." Đồng Viễn đột nhiên xuất hiện, cánh tay khoác lên vai bên kia của Đường Chi Hứa: "Chào học thần Lê Khanh."
"Chào bạn Đồng Viễn." Lê Khanh gật đầu, lịch sự đáp lại.
"Anh được biểu dương chưa?" Đồng Viễn ranh mãnh hỏi Đường Chi Hứa.
"Liên quan con mẹ gì đến cậu!" Đường Chi Hứa không thèm suy nghĩ mà trả lời ngay.
"Ô!" Đồng Viễn nói: "Anh Chi Hứa, anh xấu hổ đó à?"
"Con khỉ, anh Chi Hứa của cậu mà xấu hổ sao?" Đường Chi Hứa nói: "Cậu đừng có nói nhảm mấy chuyện này nữa. Đến lớp bọn tôi rồi, cậu cút đi!"
"Ờ." Đồng Viễn tủi thân, đi một chút lại quay lại.
Đường Chi Hứa không nhìn nổi nữa, giơ nắm đấm lên ra oai.
Đồng Viễn sợ hãi, thảm hại bỏ chạy, trông chốc lát bóng hình lẫn vào trong đám người.
Sau khi đến chỗ, đứng vào đội hình, phát thanh bắt đầu phát sóng.
"Phát thanh thể dục, hiện tại bắt đầu. Bài đầu tiên..."
Các học sinh bắt đầu ra vẻ, di chuyển theo một cách nhất định.
"Đường Chi Hứa, cậu có thứ mà cậu quan tâm không?" Thông qua cuộc nói chuyện ban nãy ở trên đường của Đồng Viễn và Đường Chi Hứa, không hiểu sao Lê Khanh lại liên tưởng đến câu hỏi này.
"Mười lăm tuổi, sao lại nói chủ đề thâm sâu như vậy?" Đường Chi Hứa không được thoải mái lắm.
"Đường Chi Hứa, hình như tôi thấy được một chút."
"Một chút gì?"
"Vết nứt mặt nạ của cậu."
"..."
Đường Chi Hứa phớt lờ chủ đề này của cậu, hét lên theo tiết tấu của phát thang.
"Bài tập thứ năm, xoay người. Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn..."
Dường như đang so tài, hình của thiếu niên dưới ánh mặt trời hiên ngang mạnh mẽ, ngay cả việc tập thể dục nhàm chán thế này cũng có thể tuyệt vời. Cơ thể vừa xoay, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ngoài, làm nổi bật ra ưu điểm.
Lê Khanh sừng sờ vài giây, nhanh chóng theo tiết tấu sau khi phản ứng lại.
Vào giữa tháng tư đã mở ra màn dạo đầu cho hội thể thao điền kinh.
Tiết thể dục ngày thứ tư không tổ chức, các học sinh được sắp xếp ở yên tại phòng học. Trường học thông báo trên phát thanh: "Lát nữa chủ nhiệm mỗi lớp sẽ đến lớp mình giải thích sau, mong các em học sinh bình tĩnh đừng vội."
Lúc Hoàng Thanh Quốc, chủ nhiệm lớp 10A15 bước vào lớp, ông cầm một tập sách nhỏ trong tay, trông rất mỏng, nhìn lướt qua thì chắc chỉ có vài trang giấy.
Vài tiếng "Xoạt xoạt xoạt", khăn lau bảng liền về chỗ cũ.
"Các bạn yên tĩnh." Hoàng Thanh Quốc nói: "Về đại hội thể thao lần này, mặc dù thành tích của A15 của chúng ta không nổi danh nhưng đại hội thể thao phải tạo ra thành quả."
"Trước đó thầy có xem sơ qua, lớp chúng ta có mấy bạn học rất giỏi về mặt vận động, mong các em hăng hái tham gia."
"Bây giờ thầy sẽ nói các hạng mục thể thao. Mỗi người có thể tham gia nhiều nhất hai hạng mục, có khả năng thì có thể tham gia ba hạng mục, có hứng thú với cái nào thì trực tiếp giơ tay." Hoàng Thanh Quốc lật quyển sách trên tay: "Nhảy xa, có ai có hứng thú không?"
"Em."
"Em."
Dường như tiếng hô vang lên cùng hai, hai bạn nam làm mẫu đi đầu.
Hoàng Thanh Quốc nhìn mặt điền vào, đợi vài giây rồi lại tiếp tục hỏi: "Có còn không? Nhảy xa mỗi lớp tham gia nhiều nhất là ba người."
Trong phòng học có tiếng bàn luận tỉ mỉ nhưng không ai giơ tay.
Hoàng Thanh Quốc nhìn xuống một hạng mục vận động: "Bốn người thi tiếp sức, mỗi lớp bốn người, cái này là cố định. Bắt buộc phải bốn người nếu không đủ thì thầy trực tiếp gọi tên."
Thật ra, cũng có thể không tham gia nhưng ông không nói câu này ra.
Về mặt học tập A15 không có tốt nhưng những mặt khác có thể ra mặt tuyệt đối không lùi bước.
Rất chóng đã tập hợp được đủ bốn người thi tiếp sức.
Sau đó còn có nhảy cao, chạy ngắn nam nữ 100 mét, 200 mét và 400 mét, chạy cự ly trung bình nam nữ 1500 mét với 1000 mét, chạy cự ly dài nam nữ 5000 và 3000 mét, vượt rào, đẩy gậy, nhảy sào v..v..
Đại hội thể thao được tổ chức vào hai ngày là ngày bảy, ngày tám vào đầu tháng năm.
Trong suốt quá trình, dường như cả lớp có một nửa là tham gia, hơn nữa đa số là người có chức vụ.
Từ thái độ của Đường Chi Hứa thường đối xử với người khác thì có thể thấy, chẳng có kiên nhẫn gì cả mà lúc này lại thử thách chạy cự li dài 5000 mét với nam. Hạng mục cực kỳ kiên nhẫn như vậy, đúng là điều khá bất ngờ.
Còn Lê Khanh trông nhẹ nhàng nho nhã, ứng chạy ngắn 100 mét với nam, hạng mục thử thách sức bộc phát cũng khiến người khác rất bất ngờ.
Hai tiêu điểm nổi tiếng của trường trung học, thử thách hai thái cực, ai không biết còn tưởng hai người họ có phẫn nộ gì đó.
Sau khi chủ nhiệm rời đi, trong phòng học lập tức khôi phục tiếng ồn ầm ĩ.
"Anh Chi Hứa, mẹ nó bây giờ tôi thật sự khâm phục cậu." Khưu Bá rống lên: "5000 mét! Cực hạn của cuộc đời tôi đấy, bình thường cùng lắm cũng là chạy 1000 mét trong tiết thể dục. Chỉ vậy thôi mà tôi có thể mệt như chó rồi!"
"Tạm thời đừng tâng bốc, lỡ đến lúc đó tôi cứ chạy rồi chạy thoát ra khỏi vòng thì người mất mặt không phải là tôi." Đường Chi Hứa cười.
"Tôi không tin đâu, anh Chi Hứa không phải người như vậy." Vương Thy Vân cũng hùa theo: "Mặc dù ở bên ngoài danh tiếng của anh Chi Hứa không tốt lắm nhưng ở trong A15 của chúng ta thì còn không rõ hay sao!"
"Đúng vậy, anh Chi Hứa, chúng tôi coi trọng cậu!" Một nam sinh cũng a dua theo.
"Đến khen học thần một chút, không phải Lê Khanh cũng tham gia chạy ngắn 100 mét cho nam sao!" Đường Chi Hứa định nói sang chuyện khác hoặc là úp sọt sang Lê Khanh.
"Hả?" Lê Khanh lần nữa bị gài bẫy, nhân lúc bọn họ còn chưa 'tấn công' mình, xua tay lia lịa: "Không có gì không có gì, cố gắng góp chút sức lực cho lớp chúng ta là điều nên làm mà."
...
Quả nhiên các bạn học bắt đầu thảo luận.
"Nói mới thấy học thần Lê Khanh thật sự đã phá vỡ ấn tượng cũ của chúng ta về cậu ấy."
"Như vậy mới chững chạc chứ. Suy nghĩ cho đại cục, hoàn toàn là lựa chọn ghép đôi tiêu chuẩn nhất."
"Ngược lại, thân là một nam đồng bào tôi cũng tự cảm thấy xấu hổ."
Sau khi học tự học buổi tối xong, những người ở nội trú trở về ký túc xá, những người ở ngoài ra khỏi cổng trường. Chỉ có phòng học cấp ba sáng đèn, ở dưới có thể nghe loáng thoáng tiếng đọc sách.
Đường Chi Hứa, Lê Khanh và Đồng Viễn đi hết một đoạn đường, ở cổng trường đã có một người đứng đợi.
Lê Khanh không quen.
"Anh Chi Hứa, anh Chi Hứa." Cao Bân đợi Đường Chi Hứa, vội vàng hét lên với anh: "Có người tuyên chiến!"
Đường Chi Hứa dừng lại, người tới chính là Cao Bân, nhìn gương mặt đầy vết thương của cậu ta, anh vô thức cau mày: "Đi ra ngoài rồi nói."
Cách cổng trường không xa, bốn người đứng lặng người.
Một số người trong đám đông dừng lại để chiêm ngưỡng và một số người vội vã bước đi.
Chỉ bởi vì nam sinh bị thương ở giữa tên là Cao Bân, khoe khoang khoác lác, không ai địch nổi. Bởi vì cậu ta có chừng mực, chỉ ngang ngược với lớp mười một của mình nên trước khi Đường Chi Hứa đến cũng vẫn như vậy.
Sau đó nghe nói có một cuộc hẹn rồi trở thành đàn em của Đường Chi Hứa.
Nhưng Cao Bân có Đường Chi Hứa bảo bọc mà còn xuất hiện với dáng vẻ bầm dập mặt mũi thế này, thật sự có thể khơi dậy sự tò mò của những tên nhiều chuyện.
Hôm nay mặt của Cao Bân đầy rẫy vết thương, chỗ xanh chỗ tím, giống như một tấm bản đồ vậy.
Đồng Viễn cẩn thận lấy tay xem thử, vừa đụng phải mặt của Cao Bân, cậu ta liền hét lên: "Đau đau đau, anh Đồng Viễn nhẹ tay thôi. Em đến đây tìm người chống lưng chứ không phải để mất mặt."
"Cậu sao vậy?" Đồng Viễn hỏi.
Cao Bân nhìn Đường Chi Hứa, ý tứ thể hiện trong mắt Đường Chi Hứa không thể rõ ràng hơn được nữa. Cậu ta bắt đầu nói liên tục.
"Là như thế này, hôm nay Dương Kiên của lớp mười hai thừa dịp em lạc bầy, ép một mình em vào trong góc rồi nhào lên đánh không ngừng."
"Bọn nó người đông thế mạnh, nắm đấm của em khó đỡ nổi bốn tay, dần dần rơi vào thế bị động. Trước khi bọn nó đi còn nói em tới tìm anh, nói lần trước không tính. Mọi người đều chưa chuẩn bị tốt, còn nói thứ sáu này sau khi tan học, anh hẹn ở một chỗ rồi đánh lại một trận."
Sau khi nghe xong, trong lòng Đường Chi Hứa đã có tính toán, sau đó hỏi: "Dương Kiên là ai?"
"..."
Câu hỏi này đã khiến Cao Bân ngờ nghệch.
Nhưng giọng nói của Đường Chi Hứa rất nghiêm túc, vẻ mặt chân thành và cũng rất thẳng thừng, tất cả đều đang giải thích... Đường Chi Hứa thật sự không biết Dương Kiên là ai!
Đột nhiên Cao Bân cảm thấy cậu ta đã uổng công đánh đấm.
Nếu Đường Chi Hứa biết Dương Kiên là ai thì cậu ta còn có thể có chút thành tựu. Người khác tìm anh Chi Hứa gây rắc rối, ra tay ở chỗ cậu ta, dù gì cậu ta cũng xem như được thừa nhận là đàn em của trùm trường, nhưng giờ đây...
Không được, không được nghĩ như vậy.
Nghĩ ngược lại thì đây cũng có thể nói là oai phong của anh Chi Hứa.
Người ta xem anh Chi Hứa là kẻ địch nhưng dường như anh Chi Hứa còn không quen người này.
Suy nghĩ như vậy, mình đã gián tiếp làm nổi bật năng lực và địa vị của anh Chi Hứa.