Lê Khanh chấp nhận tin vào lời giải thích của Đường Chi Hứa. Dù sao người ta cũng là bệnh nhân, không thể ngược đãi.
Giữa trưa, hai người không đi đến nhà ăn hoặc là ra bên ngoài trường, Lê Khanh chờ tất cả những người khác trong phòng học đi ra ngoài rồi mới hỏi anh vấn đề cậu đã nhịn từ sáng đến giờ.
“Đường Chi Hứa, vết thương trên tay cậu có nghiêm trọng không?” Lê Khanh hơi nhăn nhó.
“Không nghiêm…” Đường Chi Hứa vừa mới nói ra hai chữ, cánh tay phải đã bị Lê Khanh vỗ nhẹ một cái, đột nhiên anh hít vào một ngụm không khí: “Ái, bé ngoan, cậu đụng nhẹ một chút, tôi còn chưa khỏi bệnh đâu!”
“Không phải bảo là không nghiêm trọng sao?” Lê Khanh hừ lạnh một tiếng, thu tay lại.
“Con mẹ nó, tôi còn chưa nói xong mà!” Đường Chi Hứa kìm nén ý đồ xấu xa, kêu oan thay cho mình: “Tôi vốn dĩ định nói là không nghiêm trọng mới là lạ.”
“Ha, ha!” Lê Khanh cười lạnh hai tiếng, lại đột nhiên nhếch môi mỉm cười: “Đúng không? Tôi còn tưởng người đường đường là đại ca của trường trời không sợ đất không sợ, vậy mà lại bị chuyện gãy xương cỏn con này khuất phục sao?”
“Tất nhiên!” Đường Chi Hứa đột nhiên đắc ý, thậm chí còn bắt chéo chân.
Ánh mắt Lê Khanh loé lên sự tinh ranh, nhắm ngay thời cơ dùng chân trái đặt lên trên đùi phải chuẩn bị bắt chéo của Đường Chi Hứa, tiện đường móc lấy chiếc ghế ở phía sau. Đường Chi Hứa không hề phòng bị, khoảng cách giữa hai chân có chút lớn, chờ anh kịp phản ứng lại thì đột nhiên bật cười: “Ôi, còn tức giận cơ à!”
“Có bản lĩnh thì cậu tiếp tục nhấc lên đi, để tôi nhìn thử xem chân cậu có đủ dài không!” Lê Khanh dừng lại ở một vị trí vừa phải.
Nghe xong, Đường Chi Hứa nhíu mày nhìn cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể dịch về phía bên cạnh Lê Khanh, còn chân đang bắt chéo thì giơ về phía cậu.
“... ngây thơ.” Lê Khanh chỉ im lặng trong chốc lát, từ từ nhả ra hai chữ.
“Cốc cốc cốc”, trong phòng học yên tĩnh âm thanh này vang lên vô cùng rõ ràng. Đường Chi Hứa và Lê Khanh cùng quay đầu nhìn về phía cửa, người đến là Cao Bân.
“Anh Đường, mua được cơm rồi.” Trong tay Cao Bân xách theo một cái túi, bên trong có hai phần cơm hộp. Anh ta vừa đi vừa nói: “Theo sắp xếp của anh thì là có hai mặn một chay và hai chay mộ mặn.”
Sau khi Cao Bân đến gần, quẳng cái túi lại rồi đi ngay.
Đường Chi Hứa lập tức vươn tay ra, cầm lấy một hộp trong đó. Mở nắp cơm hộp lên phát hiện ra là hai chay một mặn liền đẩy về phía Lê Khanh.
“Chuẩn bị trước cho cậu, thấy anh Đường đủ sâu sắc không!” Đường Chi Hứa nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lê Khanh, làm ra vẻ thoải mái rồi nói.
“Cậu mới là bệnh nhân.” Lê Khanh yên lặng giải thích.
“Đang mặc quần áo bệnh nhân còn chăm sóc cho cậu, cậu nên cảm thấy vinh dự.” Đường Chi Hứa tiện mồm nói theo, cũng không phản bác.
Lê Khanh không trả lời, cũng mở một hộp khác ra, rồi lại đưa đến trước mặt Đường Chi Hứa: “Đừng cậy mạnh, tôi vừa thấy hai đường lông mày của cậu sắp dính vào nhau rồi kìa.”
“Đầu đinh cộng thêm động tác này thì xấu hổ chết rồi, giống như Shin - cậu bé bút chì vậy.” Sau đó cậu bổ sung thêm môt câu.
“Shin - cậu bé bút chì là ai?” Đường Chi Hứa rút vỏ bọc đôi đũa ra, vươn đầu đũa về món ăn mặn.
“...” Lê Khanh nghẹn họng. Sau đó cũng cầm lấy đũa, vừa làm vừa hỏi: “Anh Đường không có tuổi thơ sao?”
Lúc này Đường Chi Hứa vừa vặn đem một khúc xương sườn nhét vào trong miệng, nghe Lê Khanh nói thì hơi ngừng lại, lông mi dài che khuất ánh mắt lấp lánh, giống như không có gì rồi nói: “Mùi vị của xương sườn này cũng không tệ lắm.”
Nói xong thì gắp một miếng vào trong bát của Lê Khanh.
Lê Khanh vừa gắp một đũa thức ăn chay, bị thái độ không hiểu thế nào này của Đường Chi Hứa làm cho mông lung. Trước tiên cậu không quan tâm đến miếng xương sườn bên trên phần cơm kia mà vẫn tiếp tục cho trái cà chua đã đi đến nửa đường vào trong miệng ăn.
“Trứng tráng cà chua cũng ăn rất ngon, nhưng mà cậu không thích nên tôi sẽ không gắp cho cậu.” Phát hiện ra Đường Chi Hứa có điểm không đúng lắm, cậu chủ động bỏ qua đề tài này.
Chủ đề nói chuyện giữa trưa không giải quyết được gì, sau khi học xong tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú đang trên đường về nhà.
Tách ra, ai về nhà nấy.
Trên xe taxi, Đường Chi Hứa nhận được điện thoại của Đồng Viễn.
“Anh Đường, nghe nói anh bắt nạt học thần Lê đúng không?” Rõ ràng là giọng điệu xem kịch hay, không muốn nghe ra cũng khó.
“What?” Đường Chi Hứa không thể tưởng tượng nổi, vô cùng sợ hãi thán phục nội dung trong lời nói.
“Chẳng lẽ không phải?” Hỏi một câu Đồng Viễn lại nói thầm một câu: “Cao Bân không thể nào lừa mình được!”
“Nói cho rõ ràng, tôi nghe xong cũng như đi vào trong sương đây này.” Đường Chi Hứa lười suy nghĩ, đi thẳng vào trọng điểm.
“Chuyện là như vậy, em vừa nghe Cao Bân nói lộ ra là, nghe nói trưa nay anh để anh ta đi mua hai phần cơm, cố ý dặn là mua hai mặn một chay và hai chay một mặn. Phần có một ăn mặn thì đưa cho học thần, phần có hai ăn mặn thì là cho mình.” Đồng Viễn kiên nhẫn giải đáp, tiếp theo liền nói: “Anh Đường, mấy ngày không gặp sao anh lại trở nên ngây thơ như vậy hả?”
Đường Chi Hứa: “...” Không phải là ngây thơ thôi sao!
“Cúp máy đây, cậu yên tâm dưỡng thương.”
Đột nhiên Đồng Viễn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị cúp máy, một lúc lâu sau mới cười ra thành tiếng.
Anh Đường như thế này là… thẹn quá hoá giận sao?
Lạ lắm đấy nha!
Thứ sáu sau khi tan học, Đường Chi Hứa và Lê Khanh đón hai cục quýt nhỏ từ phòng bảo vệ rồi đón xe đi đến bệnh viện.
Đến năm giờ, trời chiều chạng vạng. Hai tên nam sinh từng người đeo một chiếc balo thú cưng bước xuống xe. Chợt nhìn thoáng qua thì rất giống hai ông cụ mang cháu trai đi dạo quanh.
Chưa đến hai phút đã đi vào đến bệnh viện. Dựa theo kinh nghiệm lần trước thì cứ đi thẳng đến chỗ đó.
Cắt giảm mấy hạng mục, tốc độ lần này còn nhanh hơn so với lần trước, mười phút đã giải quyết xong tất cả.
Lần trước khi nhặt được mèo về bọn nó còn rất nhỏ, không mua mấy món đồ chơi cỡ lớn. Lần này trước khi rời khỏi bệnh viện, hai người đã mua hai cây trêu mèo lớn ở cửa hàng thú cưng bên cạnh bệnh viện.
“Thành Thành, ra đây vồ một cái!” Đường Chi Hứa nói xong thì kéo khoá balo, lấy mèo con ra.
Mèo cam nhỏ vừa ra, móng vuốt đã lao về phía trước, nhưng mà, vồ hụt.
Nguyên nhân là do Đường Chi Hứa đột nhiên đưa cây trêu mèo ra xa.
“Phì! Ha ha ha ha ha ha! Đường Chi Hứa cậu…” Đột nhiên Lê Khanh nói không ra lời, bởi vì con mèo của anh không nắm được hướng đi của cây trêu mèo mà bị lật ngã.
“Ôi chao, đúng là phép trời tuần hoàn mà.” Đường Chi Hứa lắc đầu, giống như là tiếc hận, sau đó lập tức nói chuyện với con mèo nhỏ của mình: “Thành Thành, làm tốt lắm. Hôm nay anh Đường sẽ cho mày thêm đồ ăn.”
Lê Khanh nghe vậy thì hơi nheo mắt lại, ngo ngoe muốn vươn bàn tay ác mà ra nắm lấy Thành Thành, túm lấy gáy của nó rồi ôm nó vào trong ngực: ‘Không cho thêm, hôm nay tôi phải đưa nó về ngược đãi một trận đã.
“Meo~” Thành Thành hình như không phục, yếu ớt kêu lên mấy tiếng.
“Ôi, Thành Thành, mày phải biết rằng, niềm vui của màu được dựng lên từ nỗi đau khổ của anh.” Lê Khanh nhếch môi cười yếu ớt.
“Meo~” Chiêu Chiêu đột nhiên kêu lên một tiếng, giống như là đang tranh thủ tình cảm.
“Bé ngoan, Chiêu Chiêu của cậu ăn dấm rồi.” Đường Chi Hứa ngồi bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Lê Khanh bị oán trách những vẫn làm ra dáng vẻ tự nhiên, đưa Thành Thành ném về phía Đường - não phẳng - Chi Hứa.
“Hả?” Đường Chi Hứa không có chút chuẩn bị nào đã nhận được mèo con nhà mình, vuốt lông hai lần: “Cậu không ngược đãi nữa à?”
“Không!” Lê Khanh ngước mắt nhìn lên rồi nhanh chóng cúi xuống. Hai ngón tay nhanh chóng mở balo thú cưng, cũng đưa cả mèo con nhà mình ra ngoài: “Tôi nuôi một mình Chiêu Chiêu là đủ rồi, Thành Thành không có đủ phúc để được tôi nuôi đâu.”
“Hứ! Tôi không thích nghe mấy lời này của cậu.” Đường Chi Hứa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đổi hai con mèo con. Sau khi thành công lập tức mừng thầm nói: “Hôm nay anh Đường tôi muốn để cậu nuôi. Cái gì mà Thành Thành mới chả Chiêu Chiêu. Ngay từ đầu không phải đều do cậu nhặt được à. Bây giờ sao còn mẹ nó đối xử khác nhau thế chứ!”
Lê Khanh nắm lấy xúc cảm trong lòng bàn tay, bóp một cái. Hai giây sau chuẩn bị đổi mèo lại.
“Dừng lại!” Đường Chi Hứa ngăn động tác chuẩn bị ra tay của Lê Khanh lại, giải thích: “Dù sao ngày mai vẫn còn buổi hẹn nữa, chỉ đổi một ngày. Vừa rồi ở bệnh viện tôi đã thừa cơ nhìn hết, tất cả đều là con gái. Tôi muốn thủ cảm giác dịu dàng như nước, không chịu được tên con trai cẩu thả Thành Thành này.”
Cẩu thả… con trai cẩu thả!
Lê Khanh không còn lời nào diễn tả tâm trạng hiện tại, đưa mắt nhìn về phía tên con trai cẩu thả trong ngực. Rõ ràng là rất mềm mại đáng yêu dễ thương mà, có chỗ nào cẩu thả?
Còn có…
“Ngày mai lại muốn đến tiêm vắc xin sao? Sao tôi không biết?” Lê Khanh đột nhiên đổi cách nói khác: “Hoặc nên nói là sao tôi không nghe thấy?”
“Không phải. Ngày mai là sinh nhật tôi, tụ tập lại.” Đường Chi Hứa nghiêm túc giải thích.
“Sinh nhật!” Âm lượng của Lê Khanh đột nhiên trở nên lớn hơn, vội vàng hỏi: “Cậu nói đùa à?”
“Mỗi năm một lần, trò đùa này tôi được lợi gì chứ.” Đường Chi Hứa không còn gì để nói.
“À” Giọng điệu của Lê Khanh hơi tiếc nuối: “Vậy sao cậu không nói sớm, quà sinh nhật tôi còn chưa kịp chuẩn bị.”
“Tôi cũng không thiếu một món quà, cậu đến là được rồi.” Giọng điệu của Đường Chi Hứa bình bình, làm như không để ý lắm.
“Như vậy sao được, những cái khác tôi không biết, những đối với tôi đâu là lần đầu tiên.” Lê Khanh nói rất thành khẩn.
Phì!
Nói thế nào đây, trong lòng Đường Chi Hứa có cảm giác kỳ lạ, sao đề tài này lại lệch đi như vậy! Sau đó… anh miệng nhanh hơn não hỏi một câu: “Không có kinh nghiệm?”
Lê Khanh nâng mắt, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
Rõ ràng đến mức Đường Chi Hứa bắt đầu chột dạ, anh cười ngượng ngùng hai tiếng: “ha ha, tôi nói là tặng quà. Bé ngoan cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung.”
“Tôi cũng không nghĩ lung tung, chỉ là cảm thấy mấy cái này cần kinh nghiệm sao?” Lê Khanh buồn cười nhìn Đường Chi Hứa, nói rõ ràng: “Mỗi người đều có sở thích khác nhau, một chuyện như tặng quà sao có thể tích lũy kinh nghiệm được?”
“...” Đường Chi Hứa mím môi, ngoại trừ biểu cảm kinh ngạc ngay từ đầu thì sau đó lập tức giữ yên lặng.