Trùm Trường Thích Tôi

Chương 87: Tâm sự



Lạc Kim Bối đấm Mẫn Doãn Kiệt mấy cái, cô nàng biết lát nữa khi đã chạm tới giới hạn của anh ta thì anh ta sẽ túm lấy cô nàng đánh đến tơi bời luôn. Vì thế nhân lúc Mẫn Doãn Kiệt còn đang hoang mang thì liền nhảy khỏi người anh ta bỏ chạy ra ngoài.

May làm sao lúc này ở ngoài không có người canh, Lạc Kim Bối dùng hết sức lực mà chạy, vừa lúc đó thì lại bật đồng hồ lên.

Kim Thái Hanh chạy cùng xe với Mẫn Doãn Kì, hắn lái còn anh chỉ đường cho nên liên tục xem đồng hồ. Lạc Kim Bối vừa gọi qua anh liền bắt máy.

"Cứu em, Doãn Kiệt sắp giết em rồi!" Lạc Kim Bối mệt mỏi hét lên, máy quay lag vô cùng, cũng không quay rõ được vẻ mặt của cô nàng.

"Làm sao vậy?!" Kim Thái Hanh nghe thấy thế thì sợ hãi không thôi, hận không thể chui luôn vào trong cái đồng hồ để cứu người yêu.

Nhưng chỉ giây sau đó cuộc gọi kết thúc.

Cho dù Kim Thái Hanh có cố gắng gọi lại thêm bao nhiêu lần vẫn không được.

Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh cũng bất lực theo, chỉ đành dùng hết tốc lực tiếp tục phóng đi.

Bên này, Lạc Kim Bối đang chạy điên cuồng bỗng dưng bị một cánh tay kéo vào góc sau đó lôi đi.

Lạc Kim Bối cũng định hét lên rồi, chỉ là người kia đưa tay lên bịt chặt miệng cô nàng, ra dấu hiệu im lặng.

"Là tôi, Mộc Huyền Trang nè."

Đợi một lát sau khi Lạc Kim Bối đã bình tĩnh, điều hòa nhịp thở ổn định mới nhỏ giọng hỏi.

"Cô sao lại ở đây?"

"Chuyện là..."

Ban sáng khi Tần Hiên đang chạy đến studio thì vô tình bắt gặp Mộc Huyền Trang, vì thế liền rủ cô ta đi cùng.

Đi được nửa đường thì thấy một loạt xe cứu hỏa, cứu thương chạy ngược chiều về phía bọn họ, cùng lúc đó lại có mấy cái ôtô chạy ra.

Mộc Huyền Trang cũng không muốn quan tâm, chỉ là lúc đi qua cây cầu bắt ngang con sông, cô ta thấy nhóm người trên ôtô ném ra ba cái di động, lại vô tình liếc ngang qua, phát hiện bóng dáng vô cùng quen thuộc.



Là Niên Nhĩ Lạc!

Cô đang bất tỉnh ngồi trên ghế, mặt nghiêng ra bên ngoài, ngồi bên cạnh cô còn có một nhóm đàn ông vẻ mặt vô cùng hung dữ.

"Tần Hiên, anh mau dí theo cái xe đó đi, tôi mới thấy Niên Nhĩ Lạc ngồi trên đó."

"Tại sao? Lỡ cô ấy đi chơi thì sao?"

"Má nó sao anh ngu thế hả? Có ai đi chơi mà bị trói không?"

Vì thế bọn họ liền chạy theo, may mắn là Mẫn Doãn Kiệt không để tâm lắm cho nên không biết bản thân bị theo dõi.

Lạc Kim Bối cuối cùng cũng tìm được đồng mình, xúc động đến muốn khóc.

"Xin lỗi vì ngày xưa đánh cô tơi bời trong nhà vệ sinh nha."

"..."

Mộc Huyền Trang liếc xéo Lạc Kim Bối, lại canh me nhóm người canh gác một hồi rồi nắm tay cô nàng bỏ chạy.

Bên này Tần Hiên đã tiếp cận được căn nhà gỗ, căn nhà này thì có khá nhiều người canh gác cho nên khó mà lẻn vào được bên trong.

"Làm sao đây trời?"

Lại quan sát một hồi, anh ta phát hiện bên góc nhà gỗ có một cái lỗ hỏng, mà gỗ xung quanh đến mục nát cả.

Ngon rồi.

Canh chừng một hồi, đợi vắng người một tí, Tần Hiên liền nhanh chân chạy qua đó, dùng tay kéo cả gỗ gãy ra, sau một hồi cuối cùng cũng được tạo ra được một cái lỗ đủ để một người chui qua.

Tần Hiên khó khăn bò vào, vừa lúc chui tọt vào bên trong cũng là lúc có một người canh gác đi tới, làm anh ta sợ hết hồn.



Niên Nhĩ Lạc đã thấy Tần Hiên từ lâu, từ lúc anh ta bẻ gỗ vẫn luôn chăm chú nhìn anh ta.

Tần Hiên nhìn Niên Nhĩ Lạc, đưa ngón tay lên ra dấu bảo cô im lặng, sau đó rón rén bước tới, rút con dao bấm không biết ở đâu mà có ra rồi gỡ trói cho ba người.

Thành công gỡ được toàn bộ dây trói, lại đưa dao cho La Địch Noãn cắt xé váy cưới cho đỡ luộm thuộm, sau đó tiếp tục ngồi canh chừng đám bảo vệ.

"Bọn em giữ dao đi, anh ra ngoài trước, đứng bên kia chờ mấy đứa." Tần Hiên đưa dao cho Niên Nhĩ Lạc, dặn dò cẩn thận rồi mới lần nữa chui ra ngoài chạy đi.

Niên Nhĩ Lạc nắm lấy dao trong tay, không biết suy nghĩ cái gì liền đưa cho Lương Thy San.

"Hai cậu giữ nó đi, mình không cần."

"Giờ hai cậu đi trước, mình sẽ đi theo sau."

Lương Thy San và La Địch Noãn gật gật đầu lần lượt bò qua khe hở sau đó nhanh chóng bỏ chạy, riêng Niên Nhĩ Lạc chỉ vừa bước tới bên đó liền khựng lại, cô lạnh sống lưng, quay đầu nhìn cánh cửa kia mở toang, Mẫn Doãn Kiệt lạnh lẽo liếc nhìn cô, tặc lưỡi.

"Giỡn mặt?"

Niên Nhĩ Lạc xanh mặt nhìn Mẫn Doãn Kiệt, sau đó bỗng dưng mỉm cười, lắc lắc đầu.

"Em cố tình bảo bọn họ đi đấy."

Mẫn Doãn Kiệt hơi nhướng mày, không hiểu ý của Niên Nhĩ Lạc, chỉ thấy cô nhẹ nhàng bước tới nghiêng đầu nhìn anh ta.

"Hôm qua em đánh anh mạnh không? Cho em xin lỗi nhé."

"Gì đây? Em muốn quyến rũ anh đó à? Mới mấy tiếng trước em còn ghét cay ghét đắng anh kia mà?" Mẫn Doãn Kiệt đưa tay miết nhẹ đôi môi của Niên Nhĩ Lạc, nhỏ giọng nói.

Niên Nhĩ Lạc mỉm cười dụi mặt vào bàn tay của Mẫn Doãn Kiệt.

"Phải biết thời thế chứ, bây giờ anh là nhất thì em theo anh thôi."

"Bé yêu, anh rất thích dáng vẻ này của em."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv