"Con thích một người ba ạ, cô ấy tên Niên Nhĩ Lạc."
Cái quái?!
Mẫn Doãn Kì nghe tới đây liền ngây người, rất nhanh liền tiến vào trong đại sảnh.
Ông Mẫn ngồi trên ghế ở giữa đại sảnh, dịu dàng nhìn con trai lớn sau đó mỉm cười.
"Thích thì cứ tiến tới thôi."
Mẫn Doãn Kiệt lại làm ra dáng vẻ buồn rầu đáng thương, anh ta mở miệng đầy chua xót.
"Nhưng em ấy đã có chủ, con dù có thích em ấy như nào cũng không thể làm gì cả."
Ông Mẫn lại nhíu mày, ông tựa người vào ghế, bộ dáng rất kiêu ngạo.
"Con thích thì đều là của con, có chủ thì sao chứ?"
"Nhưng ba ơi, người yêu của em ấy là..." Mẫn Doãn Kiệt nói được một nửa, liếc mắt thấy Mẫn Doãn Kì đang tiến vào thì lại càng thêm đau buồn mà nói.
"Là em trai của con, sao con có thể cướp người yêu của em trai đây ạ?"
Mẫn Doãn Kì đi tới, máu điên trong người đang không ngừng tăng lên nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ bình thường, nhàn nhạt nhìn Mẫn Doãn Kiệt.
Ông Mẫn nghe tới tên con trai thứ thì nhíu mày càng đậm, ông ta nghiêng đầu thấy Mẫn Doãn Kì lại càng không vui, mở miệng nói.
"Học không lo học, yêu với đương. Thì ra đây là lý do con học tụt hạng đấy à?"
Mẫn Doãn Kì hời hợt nhìn ông Mẫn, hắn mở miệng trả lời, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
"Không liên quan."
"Với cả mong hai người đừng động quyền riêng tư của con."
Mẫn Doãn Kiệt nghe em trai nói lại buồn bã rũ mắt, sau đó anh ta mỉm cười với ông Mẫn.
"Em trai đã nói thế rồi..."
"Nói cái gì? Mày có quyền hay sao Doãn Kì? Học không lo học." Ông Mẫn tức giận đập bàn đứng dậy, hung hăng trừng Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì chỉ im lặng không trả lời, hắn liếc mắt sang Mẫn Doãn Kiệt rồi quay người đi lên lầu.
Ông Mẫn thấy Mẫn Doãn Kì như thế lại càng tức giận hơn, ông đạp đổ bàn trà gào lên với hắn.
"Mày mau chia tay cho tao! Thằng con hư hỏng!"
Nhưng Mẫn Doãn Kì không quan tâm đến ông Mẫn, chỉ đi thẳng một đường lên phòng, khóa chốt cửa rồi leo thẳng lên giường ngủ.
"Em nghe nè."
"Dậy lâu chưa?" Nghe được tiếng nói của cô, tâm tình đang phiền muộn của hắn cũng được bình ổn trở lại.
"Dậy lâu rồi, giờ em đang chuẩn bị đi mua đồ ăn để lát làm cơm chiều."
Mẫn Doãn Kì mỉm cười, sau đó suy nghĩ tới chuyện gì đó rồi mới gọi cô.
"Này Nhĩ Lạc."
"Vâng."
"Em có quen người nào tên Mẫn Doãn Kiệt không?"
Niên Nhĩ Lạc ngồi ở đầu dây bên kia ngây ngốc hồi lâu, cô suy nghĩ một chút, cô nhớ bản thân đã nghe qua ở đâu rồi.
"Đó không phải là anh trai của anh sao?"
"Em có quen không?" Mẫn Doãn Kì đột nhiên có chút gấp gáp.
Nhưng Niên Nhĩ Lạc chỉ lắc lắc, híp mắt trả lời vô cùng bình tĩnh.
"Không, đến mặt của anh ta em còn không biết kia mà."
Mẫn Doãn Kì nghe Niên Nhĩ Lạc nói như thế thì nhíu mày, sự lo lắng nghi ngờ của hắn càng dày đặc, nếu cô không biết Mẫn Doãn Kiệt vậy tại sao anh ta lại bảo thích cô được?
Nhưng cứ mặc kệ, hắn phải tin người yêu bé bỏng của hắn.
"Vậy được rồi, em đi mua đồ đi."
Niên Nhĩ Lạc ngoan ngoãn vâng một tiếng sau đó cúp điện thoại, thay một bộ quần áo rồi ra ngoài mua thức ăn.
Cô đi một mình, mẹ Niên viết sẵn một tờ giấy để cho cô nhớ, Niên Nhĩ Lạc dựa theo đó đi vòng vòng khắp siêu thị.
Khi đang lấy đồ hộp trên kệ, do chiều cao có hạn nên Niên Nhĩ Lạc phải nhón chân, cuối cùng vẫn không lấy được đồ mà còn suýt ngã, may sao được người khác đỡ lấy.
Niên Nhĩ Lạc thầm thở phào, sau đó đứng dậy quay đầu muốn cảm ơn người vừa đỡ, nhưng vừa nhìn người này liền có chút bất ngờ.
"Ủa? anh trai công viên?"
"Bé Nhĩ Lạc?"