"Doãn Kì không kể cho em nghe à? Cậu ta đứng thứ hai trong khối 11 ở đợt thi này đấy."
Phác Trí Mẫn vừa mới dứt lời cũng là lúc Mẫn Doãn Kì mang đồ uống đi tới, trùng hợp lại nghe được câu nói kia của Trí Mẫn cho nên liếc lạnh anh một cái.
"Phác Trí Mẫn cậu nói hơi nhiều rồi đấy nhé."
"Đại ca, anh không phải nói là sẽ cầm phiếu điểm đi khoe với chị dâu rồi xin chị ấy khen thưởng sao?" Phác Trí Mẫn bĩu môi.
Niên Nhĩ Lạc ngơ ngơ ngác ngác nhìn Phác Trí Mẫn rồi lại nhìn Mẫn Doãn Kì, sau đó não cô bị lag.
Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt của Mẫn Doãn Kì, ngây ngốc hỏi.
"Doãn Kì anh lừa em hả?"
Mẫn Doãn Kì quay đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc, mang ly sữa đặt lên trên bàn rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô, bày ra dáng vẻ vô tội.
"Anh chỉ không muốn làm em buồn thêm thôi..."
Niên Nhĩ Lạc chắn ngang không cho Mẫn Doãn Kì nói nữa, mang theo dáng vẻ hân hoan vô cùng đáng yêu nhìn hắn.
"Trời ơi anh yêu của tôi giỏi dữ vậy nè. Top 2 hả? Anh quá đỉnh rồi đó."
"... Em không giận anh vì đã lừa em hả?" Mẫn Doãn Kì ngây ngốc nhìn cô.
Niên Nhĩ Lạc nhào qua ôm lấy hắn sau đó hôn hôn lên má hắn, nhỏ giọng.
"Anh nói dối cho em vui mà, tại sao em phải giận anh chứ?" Nói xong lại hôn chục cái lên má Mẫn Doãn Kì.
Phác Trí Mẫn cảm thấy bản thân không thể ở lại cái nơi này nữa nên định kéo theo Kim Thái Hanh rời đi, lại thấy cậu ta ngơ ngác nhìn qua bên kia đường.
Phác Trí Mẫn cũng nhìn theo, sau đó ngạc nhiên mở to mắt.
Lạc Kim Bối đang đứng cùng một chàng trai, anh ta cầm di động nói gì đó với cô nàng, cô nàng thì lạnh nhạt đáp lại. Sau đó Lạc Kim Bối muốn quay lưng rời đi vậy mà lại bị chàng trai kia kéo lại.
Phác Trí Mẫn còn chưa rõ sự việc như thế nào đã thấy Kim Thái Hanh chạy qua đó, mạnh mẽ kéo chàng trai kia một phát đẩy ra đất rồi lôi Lạc Kim Bối đang thẫn thờ đi qua đây.
Lạc Kim Bối đi được nửa đường thì vung tay ra, ai oán nhìn Kim Thái Hanh, còn nói gì đó với cậu ta nữa. Kim Thái Hanh nghe xong thì sắc mặt trắng bệch, cậu ta đưa tay nắm lấy tay cô nàng lôi ngược về bên kia đường, đi hướng ngược lại với quán nước.
Sau đó biến mất.
Niên Nhĩ Lạc vừa uống sữa dâu vừa xem drama, lại nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Anh không cứu em gái của anh à?"
"Không. Kim Thái Hanh đâu làm gì nó đâu mà lo." Mẫn Doãn Kì trả lời, vẫn tiếp tục lướt di động.
"..."
[...]
Uống xong nước uống, Mẫn Doãn Kì dẫn Niên Nhĩ Lạc đi lấy xe rồi đưa cô về nhà.
"Anh này, anh học giỏi thế sao không chỉ bài cho em?" Niên Nhĩ Lạc ngồi trên xe liếc nhìn Mẫn Doãn Kì, ai oán nói.
Mẫn Doãn Kì đánh tay lái sau đó nhếch môi cười, hắn cũng liếc cô, giọng điệu nhàn nhạt.
"Còn không phải em không cho anh chỉ à?"
"..."
Phải rồi.
Lúc Mẫn Doãn Kì nhìn Niên Nhĩ Lạc suýt chút nữa nhai luôn mớ đề cương toán, hắn đã mở lời muốn giúp cô, lúc đó cô nói là:
"Doãn Kì, em muốn tự làm. Em mà để người khác giúp là em ngu liền á."
Giúp hay không giúp gì cũng ngu hết á.
Niên Nhĩ Lạc mím môi cứng họng vì không trả lời được, mắt thấy đã sắp tới nhà rồi cô mới tháo dây an toàn chờ xe dừng lại.
Lúc xuống xe, Niên Nhĩ Lạc mỉm cười vẫy tay với Mẫn Doãn Kì, còn nhướng người hôn lên má hắn một cái rồi mới miễn cưỡng chạy vào nhà. Mẫn Doãn Kì cũng đợi cô vào nhà xong rồi mới lái xe rời đi.
Toàn bộ khung cảnh đó đều đã lọt vào mắt một người, hắn ta ở đầu đường bên cạnh hơi híp mắt, sau đó nhếch môi cười lạnh.