"Cái thằng l*n này mày dám khinh người yêu tao hả? Tao thọc cây chổi vô bản họng mày liền."
Niên Nhĩ Lạc rốt cuộc ghét Tần Hiên bao nhiêu thì Mẫn Doãn Kì không biết, nhưng mà nhìn cái cách cô đạp hắn từ trên ghế xuống sau đó đánh lên người hắn cũng khiến cho Mẫn Doãn Kì cũng phát sợ.
Nóc nhà này hung dữ chết đi được.
Tần Hiên tất nhiên không đánh lại Niên Nhĩ Lạc, cậu ta sao có thể làm tổn thương cô.
Cho nên là cậu ta mặc kệ cho cô đánh, đánh đến nỗi 3 tiết học cuối hắn nằm ở phòng y tế, một mình cô chiếm nguyên cái bàn.
Thích chết đi được.
[...]
Lúc Mẫn Doãn Kì tháo bột cũng đã là 2 tháng sau, tuy nhiên mới vừa tháo bột, vết thương vẫn chưa gọi là lành hẳn cho nên hắn làm việc gì cũng phải nhẹ nhàng.
Thật ra hắn căn bản không muốn, nhưng Lạc Kim Bối và Niên Nhĩ Lạc người canh hắn ở trường người canh hắn ở nhà nên hắn đành chịu.
Tối hôm đó, Mẫn Doãn Kì đang ngồi trên giường của Niên Nhĩ Lạc, hắn nhíu mày, động tác trên tay rất nhanh, cũng rất tỉ mỉ.
Niên Nhĩ Lạc nằm trong lòng hắn, cằm tựa lên vai, ánh mắt hơi híp lại tận hưởng sự ấm áp này.
Vì yêu nhau cũng hơn hai tháng, bà Niên cũng nhận con rể được khá lâu rồi cho nên việc Mẫn Doãn Kì qua chơi cũng rất bình thường.
Vả lại theo như bà biết, hai đứa này ngoại trừ hôn má nhau ra thì đến chạm môi cũng chưa dám chạm.
Con gái mình yêu một goodboy, còn là một goodboy mềm mềm đáng yêu lễ phép.
Quay lại trong phòng Niên Nhĩ Lạc, Mẫn Doãn Kì tay cầm bảng điều khiển, mắt dán lên TV, cẩn thận quan sát trận game.
Mỗi lần Mẫn Doãn Kì chơi game, Niên Nhĩ Lạc sẽ ngồi vào lòng hắn, cô thích nhất cái cảm giác được hắn bao bọc, rất dễ chịu.
Mẫn Doãn Kì hạ được một tên sẽ hôn lên má Niên Nhĩ Lạc một cái, cô cũng rất thích việc này.
"Doãn Kì anh thơm quá đi."
Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu cắn một ngụm lên má của Niên Nhĩ Lạc, sau đó bật cười.
"Thơm thì ôm chặt vào một chút."
Niên Nhĩ Lạc đột nhiên nghĩ ra gì đó, sau đó cô thả lỏng tay ra không ôm Mẫn Doãn Kì nữa, cuối cùng lách người tránh khỏi cái ôm của hắn.
Mẫn Doãn Kì lập tức nhíu mày, hắn không vui nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Em..."
"Doãn Kì, hôn không?" Niên Nhĩ Lạc cắt ngang hắn, lên tiếng hỏi.
Hôn?
Không phải ngày nào cũng hôn hay sao?
"Chúng ta ngày nào cũng hôn mà, em hỏi gì thế?"
Niên Nhĩ Lạc lắc lắc đầu, cô nhích lại gần Mẫn Doãn Kì, đưa tay chỉ lên đôi môi màu hồng nhạt của hắn.
"Hôn má tính gì? Hôn môi cơ."
Không biết vì sao, đột nhiên má của Mẫn Doãn Kì đỏ lên, hắn buông cả bảng điều khiển xuống, ngại ngùng nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"... Hôn môi hả?"
"..."
Niên Nhĩ Lạc hiện giờ nhìn giống hệt như thiếu nữ mới biết yêu.
Niên Nhĩ Lạc híp mắt nhìn Mẫn Doãn Kì, hắn đang xấu hổ, trời ạ.
Thôi thì để nữ nhân mạnh mẽ đàn ông này thể hiện đi.
Niên Nhĩ Lạc đưa tay ôm mặt lấy mặt của Mẫn Doãn Kì kéo qua, sau đó cô nhướng người qua môi chạm với hắn.
Theo như những gì cô đọc trong tiểu thuyết trên mạng khi hôn môi là phải cạy hàm răng của đối phương ra.
Nhưng căn bản từ lúc hôn lên môi Mẫn Doãn Kì, đầu óc Niên Nhĩ Lạc đã trống rỗng.
Sau đó, cô cảm giác bản thân hơi nghiêng ngã, cuối cùng bị đẩy ngã xuống giường, Mẫn Doãn Kì nằm trên người cô, ánh mắt hắn đỏ ngầu.
Rồi xong, cô đã làm gì đó sai trái mà bản thân cô vẫn chưa nhận thức được.
Mẫn Doãn Kì cúi người ngậm lấy cánh môi mềm mại ướt át của Niên Nhĩ Lạc, hắn cứ theo bản năng mà làm, hết mút rồi cắn, âm thanh chùn chụt vang lên giữa căn phòng.
Niên Nhĩ Lạc bị hắn hôn cho quên trời quên đất, cô ngoan ngoãn nằm yên, ngoài ra cũng không biết làm gì.
Nụ hôn đầu của hai đứa kéo dài không lâu, tầm hơn 1 phút Mẫn Doãn Kì đã thả Niên Nhĩ Lạc ra.
Nhân vật trong game của hắn cũng chết được mấy đời rồi, Phác Trí Mẫn, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc cứ nghĩ hắn treo máy cho nên cũng không tính toán với hắn nhiều.
Mẫn Doãn Kì nhìn đôi môi sưng đỏ của Niên Nhĩ Lạc, có cảm giác thành tựu rất lớn, hắn cười dịu dàng, đưa tay lên vuốt vuốt cánh môi của cô.
"Mèo quýt đánh dấu chủ quyền rồi đó."