"Cảm ơn cô nha, em thích lắm."
"... Niên Nhĩ Lạc!"
Sau đó Niên Nhĩ Lạc bị giáo viên chủ nhiệm mắng rất lâu, tất nhiên cô vẫn bị ép phải ngồi cùng Tần Hiên.
Lạc Kim Bối muốn đổi chỗ cho Niên Nhĩ Lạc, nhưng cô giáo lại không đồng ý mà nói:
"Đây là chỗ cố định rồi, em có phải là ý với bạn học Tần không?"
"?"
Kế hoạch đổi chỗ thất bại.
Niên Nhĩ Lạc ngồi cùng Tần Hiên, cô cố gắng lờ cậu ta bằng mọi cách, nhưng cậu ta thì lại không muốn như vậy.
"Lạc Lạc, anh nói em nghe cái này."
"Lạc Lạc, để anh kể cho em nghe."
"Lạc Lạc, anh nói cho em biết..."
Niên Nhĩ Lạc thật sự hết chịu nổi rồi, cô đập bàn sau đó đứng dậy hét vào mặt Tần Hiên.
"Anh mau câm miệng cho tôi, nói cái quần què gì? Tôi không muốn nghe!"
Tần Hiên bị quát đến độ ngây ra, hồi lâu sau cậu ta mỉm cười vỗ vỗ má Niên Nhĩ Lạc.
"Vậy hát nhé?"
Má nó thằng này bộ bị khùng hả?
Sau đó có một viên phấn bay tới đập vào mặt Niên Nhĩ Lạc, theo đó là giọng nói lành lạnh của cô giáo.
"Tần Hiên, Niên Nhĩ Lạc hai em bước lên đây cho tôi!"
Giáo viên này là giáo viên dạy văn, công phu nguyền rủa mắng chửi dạy dỗ vô cùng cao siêu.
Các bạn học thấy giáo viên văn chuẩn bị tế sống bạn mình thì thở hắt ra, vui vẻ hóng chuyện.
Cả hai bị chửi đến gần nửa tiếng, đến khi chân của Niên Nhĩ Lạc gần như mất cảm giác rồi cô giáo mới ngưng lại, cô ta chỉ tay ra ngoài cửa, gằn giọng.
"Hai anh chị ra ngoài cho tôi, tôi sẽ kêu giám thị đến rước hai anh chị, ngoan ngoãn đi nhặt rác đi."
Niên Nhĩ Lạc muốn khóc nhưng mà khóc không được, chỉ có thể vâng dạ rồi lễ phép gật đầu một cái, quay người bước ra ngoài, Tần Hiên sau đó cũng đi theo sau.
"Lạc Lạc, em có cảm thấy chúng ta đang hẹn hò không?"
"Tần Hiên tôi nói cho anh nghe, anh mà có mở miệng là cán chổi vào miệng anh ngay đấy!"
Cả hai cùng nhau đi xuống giám thị, giám thị hình như cũng có nghe giáo viên trình xuống rồi nên giải quyết rất nhanh gọn, đưa cho cả hai mỗi người một cái bọc và một cây kẹp.
Tần Hiên vừa nhận được dùng cụ liền giở ý đồ xấu xa, cậu ta cầm cây kẹp kéo áo Niên Nhĩ Lạc sau đó lôi cô đi theo mình.
"Anh buông ra coi." Niên Nhĩ Lạc không vui nói, cũng không dám giãy ra vì sợ bị rách áo.
Tần Hiên không nói gì, chỉ lôi cô đi.
Đến một góc sân trường Tần Hiên mới buông Niên Nhĩ Lạc ra, cậu ta ngả ngớn ngồi lên bệ cây, cười cười nhìn cô.
"Thật hạnh phúc, chúng ta câu giờ đi."
Niên Nhĩ Lạc muốn dùng cây kẹp này móc mắt Tần Hiên, nhưng cô sợ bản thân sẽ ngồi tù nên không làm, cũng không quan tâm cậu ta nữa mà bắt đầu làm việc.
Chỉ là vừa mới đi được hai bước, một trái banh không biết ở đâu ra đã bay tới đập vào đầu Niên Nhĩ Lạc.
"Ui da."
Mẹ ơi con muốn về nhà...
Từ xa, cô nghe thấy tiếng chân chạy tới, một bóng người phủ lên người cô, giọng nói dịu dàng vang lên.
"Em không sao chứ?"
Có sao, sắp chết rồi nè.
Niên Nhĩ Lạc oán hận ngẩng đầu, phát hiện là Phác Trí Mẫn đang đứng cùng Kim Thái Hanh.
"Ủa chị dâu, sao chị lại ở đây?"
Cô cảm thấy có cái gì đó đang sập xuống.
Trời sập.
Niên Nhĩ Lạc nhớ có một lần Mẫn Doãn Kì nói tiết thể dục của lớp hắn và lớp Phác Trí Mẫn là cùng một tiết, nhưng nhớ lại hắn đang bị thương mà, chắc chắn không học thể dục được.
Niên Nhĩ Lạc thở hắt ra, cô mỉm cười trả lời.
"Em bị phạt, bị bắt xuống đây dọn vệ sinh nè."
Phác Trí Mẫn gật gật đầu, anh ôm lấy trái banh, sau đó cười rạng rỡ với cô.
"Đại ca cũng đang ở đây nè, muốn qua gặp không?"
"Cái gì?!".
Niên Nhĩ Lạc đảo mắt một vòng sân trường cũng không tìm thấy Mẫn Doãn Kì, cô lần nữa ngẩng đầu nhìn Phác Trí Mẫn, mở miệng từ chối.
"Không cần đâu ạ, anh để anh ấy nghỉ ngơi đi, em đi làm lẹ để còn lên lớp nữa."
Sau đó quay đầu chạy về phía cái góc khi nãy.
Tần Hiên vẫn chưa gắp được miếng rác nào, cậu ta cầm cây kẹp đập đập, mắt thấy Niên Nhĩ Lạc chạy về thì mỉm cười.
"Anh biết mà, em đang nhớ anh."
"Câm miệng giùm, đứng lên làm lẹ đi để còn lên lớp nè." Niên Nhĩ Lạc hối thúc.
Cô không muốn bị Mẫn Doãn Kì nhìn thấy cô ở cùng cái tên này.
Tần Hiên đương nhiên không nghe lời, cậu ta cầm cây kẹp kéo váy của Niên Nhĩ Lạc sau đó kéo qua phía mình, khiến cô loạng choạng suýt ngã.
Niên Nhĩ Lạc tức muốn điên lên, cô cầm cây kẹp của mình đập vào đầu cậu ta.
Tần Hiên lập tức không vui, cậu ta ôm cô vào lòng sau đó vác cô lên vai, bản thân cầm lấy dụng cụ dọn vệ sinh vứt qua một bên, thong thả bước đi.
"Ch* đẻ, mày thả tao xuống."
Niên Nhĩ Lạc dù sao cũng chỉ có 1m50, nằm trên vai Tần Hiên 1m80, đấu làm sao lại.
Đang cùng Tần Hiên đánh qua đánh lại, Niên Nhĩ Lạc bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, cô ngẩng đầu liếc nhìn về phía xa xa kia, sau đó cứng đờ người.
Trong những phút giây này, nước mắt của Niên Nhĩ Lạc rơi rất dễ dàng.
"Vương gia cứu thiếp, tên cẩu nô tài này nó bắt nạt thiếp nè."