"Anh nói cho em nghe, em mà dám khi dễ chị dâu của em là không có anh em cái gì nữa hết biết chưa hả?"
Mẫn Doãn Kì lắc lắc cái mặt của Lạc Kim Bối, hung dữ ra lệnh.
Lạc Kim Bối rất rất không vui, cô nàng bĩu môi sau đó hơi rũ mắt, trả lời Mẫn Doãn Kì.
"Biết rồi."
Mẫn Doãn Kì nghe được lời mình muốn nghe liền thả Lạc Kim Bối ra, sau đó lại dịu dàng cười với Niên Nhĩ Lạc, nói với cô.
"Nhỏ này là em gái anh, nó theo họ mẹ nên đổi thành họ Lạc ấy."
Lúc này Niên Nhĩ Lạc mới hiểu, cô gật gật đầu, sau đó liếc nhìn về phía Lạc Kim Bối.
Bị Lạc Kim Bối lạnh lẽo liếc lại Niên Nhĩ Lạc chỉ biết quay mặt đi.
Người nhà này sao toàn tà khí vậy chứ?
Mẫn Doãn Kì cười híp mắt, hắn tiến tới hôn lên trán Niên Nhĩ Lạc một cái, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ với cô.
"Ra về chờ anh nhé, anh đưa em về."
"Vâng."
Nói xong thì xoa xoa đầu Niên Nhĩ Lạc một cái rồi mới rời đi.
Mẫn Doãn Kì vừa ra tới cửa thì Điền Chính Quốc đi vào, trên vai là La Địch Noãn đang giãy dụa gào hét.
Điền Chính Quốc gật gật đầu với Mẫn Doãn Kì coi như chào hỏi sau đó ôm La Địch Noãn về chỗ ngồi.
"Cái tên đáng ghét này cậu rảnh quá thì đi làm chuyện gì đó có ý nghĩa đi, suốt ngày theo tôi làm quỷ gì?"
"Tôi bắt bạn gái cũng là chuyện có ý nghĩa mà."
"Ai là bạn gái của cậu?!"
Lạc Kim Bối một tay chống má nhướng mày nhìn về phía cái đôi kia, lại nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc cũng đang ngơ ngác nhìn, lên tiếng.
"Này chị dâu."
Niên Nhĩ Lạc hoàn hồn, cô quay đầu nhìn Lạc Kim Bối, sau đó chớp chớp mắt.
"Cậu kêu mình hả?"
"Chứ không lẽ tôi kêu đầu gối mình?" Lạc Kim Bối nhíu mày.
"..."
Lạc Kim Bối gõ gõ tay lên bàn, chán chường nhìn vẻ mặt rụt rè của Niên Nhĩ Lạc, hơi liếc mắt quá nhìn La Địch Noãn nhỏ bé đang ngồi trong lòng Điền Chính Quốc, sau đó mở miệng.
"Cái tổ hợp trai đẹp trong trường mình hình như có sở thích yêu con gái nhỏ con thì phải."
"Ý cậu là sao?" Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu.
"Đồ ngốc, nói cậu lùn đó."
Đừng có xát muối vào tim tôi nữa mà có được hay không vậy hả?
"Niên Nhĩ Lạc cậu nói thử xem, Kim Thái Hanh thích con gái như nào?"
Thật ra Niên Nhĩ Lạc cũng rất muốn biết, nhưng nếu vác mặt đi hỏi là lại bị cái tên kia cho tới số nữa, cô không muốn đâu.
[...]
Lúc ra về, Phác Trí Mẫn, Mẫn Doãn Kì và Kim Thái Hanh theo thường lệ kéo xuống nhau xuống lớp của Niên Nhĩ Lạc, người tới đón bạn gái, người thì đón bạn gái tương lai.
Mẫn Doãn Kì vừa nhìn thấy Niên Nhĩ Lạc liền chạy lại một phát bế cô vào lòng, sau đó rời đi trước.
"Nhớ em quá đi mất."
Mẫn Doãn Kì vừa đi vừa hôn hôn lên má Niên Nhĩ Lạc, gương mặt đẹp trai toát lên sự ôn nhu ấm áp.
"Mới có 3 tiết học thôi mà?"
Niên Nhĩ Lạc ôm cổ Mẫn Doãn Kì, để yên cho hắn hôn hôn, sau đó cùng hắn đi lấy xe trong trường.
Ra tới chỗ đỗ xe dành cho xe ôtô, Mẫn Doãn Kì liền thả cô xuống, bảo cô đứng đợi hắn sau đó chạy đi lấy xe.
Niên Nhĩ Lạc ngoan ngoãn đứng vào trong góc chờ đợi.
Bỗng dưng phía sau lưng có lực đẩy, Niên Nhĩ Lạc tất nhiên không lường trước được suýt nữa thì bị ngã, may mắn được kéo lại, an toàn bảo vệ cơ thể mới vừa hồi phục.
"Xin lỗi cậu, tôi vô ý quá."
Cậu bạn kia đứng sau lưng Niên Nhĩ Lạc lên tiếng xin lỗi, sau đó mới bước về phía trước.
Niên Nhĩ Lạc cũng quay đầu nhìn cậu bạn kia, sau đó cơ thể của cô khẽ cứng đờ.
Cậu bạn kia cũng nhìn cô, sau đó thần sắc cậu ta ngưng đọng, không chớp mắt nhìn cô.
"Niên Nhĩ Lạc..."