"Đánh vương phi của tao, tụi bây chuẩn bị đi gặp tổ tiên được rồi đấy."
Mẫn Doãn Kì mang dáng vẻ như Tu La, lạnh lẽo liếc về phía Mộc Huyền Trang, hắn không một chút cảm xúc nhìn cô ta, sau đó mới gấp gáp chạy qua chỗ Niên Nhĩ Lạc.
Khi ôm Niên Nhĩ Lạc vào lòng, Mẫn Doãn Kì phát hiện ra cô đã ngất xỉu rồi, khóe miệng còn có ít máu chảy ra, bộ dạng bầm dập làm cho ánh mắt của hắn liền mất đi tiêu cự.
Lạc Kim Bối nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì, sau đó bước tới chỗ của ba người kia, hết đạp rồi lại đánh, từ một người tơi tả bây giờ lại ra ba người.
"Nói cho tụi bây nghe, Niên Nhĩ Lạc mà có mệnh hệ gì thì tụi bây đừng mong sống yên ổn trong cái trường này nữa."
Lạc Kim Bối nắm tóc của nữ sinh khi nãy giữ Niên Nhĩ Lạc lúc nãy lắc lắc, giọng nói nhàn nhạt vang lên. Sau đó cô nàng quay đầu nhìn Mẫn Doãn Kì vẫn còn đang bất động, liền đưa tay khều khều hắn, ý bảo phải mang Niên Nhĩ Lạc đi thôi.
Mẫn Doãn Kì cũng hoàn hồn, hắn ôm Niên Nhĩ Lạc đứng dậy, ánh mắt cũng không thèm liếc sang ba người kia rất nhanh chạy ra ngoài.
Lúc này La Địch Noãn mới bước vào, cô nàng tựa cửa nhìn Lạc Kim Bối, dáng vẻ đáng yêu không một chút có hại.
"Là ba con này hả?" La Địch Noãn hỏi Lạc Kim Bối.
"Ừ."
"Đợi một chút, để mình đóng cửa lại đã."
La Địch Noãn nói xong thì đóng cửa nhà vệ sinh, sau đó thì không có sau đó nữa.
[...]
Niên Nhĩ Lạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cả cơ thể đều vô cùng đau nhức, nhất là phần bụng bị đạp qua.
Cô thử cử động một chút, cuối cùng là đau đến ứa nước mắt.
"Ưm..."
Sau đó có một cái đầu nhỏ ngẩng lên, hù cho Niên Nhĩ Lạc giật cả mình.
"Em tỉnh rồi."
Là Mẫn Doãn Kì.
"Em đã ngủ bao lâu vậy?" Niên Nhĩ Lạc khẽ cử động phần cổ, nghiêng đầu nhìn gương mặt của Mẫn Doãn Kì, khàn khàn giọng hỏi.
"Mới có vài tiếng thôi, em ngủ thêm đi."
Niên Nhĩ Lạc rũ mắt, cả người lại bắt đầu nhói đau.
Mẫn Doãn Kì vuốt vuốt tóc của Niên Nhĩ Lạc, ánh mắt có chút đau lòng cùng tự trách.
"Em bị chấn thương phần mềm, cũng không nặng lắm."
Nói xong hắn lại nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ.
"Xin lỗi em, anh đến trễ quá."
Niên Nhĩ Lạc khó khăn lắc lắc đầu, cô chọt chọt má hắn, mỉm cười ngọt ngào.
"Xin lỗi cái gì chứ hả? Đâu phải lỗi của anh." Nhưng Mẫn Doãn Kì vẫn không nhịn được tự trách bản thân, hắn vuốt ve tay cô, ánh mắt có chút đượm buồn.
Đợi một hồi lâu sau, Niên Nhĩ Lạc mới tiếp tục mở miệng.
"Này Mẫn Doãn Kì."
"Hửm?"
"Em thật ra rất bám người đấy."
Ý trong câu này, có ngốc mới không hiểu.
Mẫn Doãn Kì vẫn tiếp tục im lặng, chờ Niên Nhĩ Lạc nói tiếp.
"Em ấy à, là một người rất dễ bị lụy, đặc biệt bám dai, đã thích cái gì thì rất khó dứt ra được."
"Nếu như bị phản bội hoặc bỏ rơi, em rất có thể làm chuyện dại dột."
Niên Nhĩ Lạc nói xong, bàn tay còn lại đưa qua nắm lấy bàn tay của Mẫn Doãn Kì, nhẹ giọng.
"Em rất sợ cảm giác bị trêu đùa, nên đối với anh, em vừa muốn đâm đầu vào lại vừa sợ hãi anh chỉ đùa giỡn em."
"Anh không đùa." Mẫn Doãn Kì vỗ vỗ má của Niên Nhĩ Lạc, giọng nói có chút nghiêm túc.
Niên Nhĩ Lạc nhìn dáng vẻ vừa dịu dàng vừa nghiêm túc của Mẫn Doãn Kì thì cười khúc khích, cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng ngọt ngào.
"Vương gia a, thiếp đến với chàng đây."