- Anh không phải lôi kéo! Tính định hướng của tôi không có vấn đề gì cả!
Vu Mẫn trợn mắt lên, trừng mắt nhìn Phương Minh Viễn nghiến răng nghiếnlợi nói, ba từ tính định hướng còn bỏ thêm trọng âm, chỉ có điều khuônmặt xinh đẹp lại lệch đi khiến lời nói của cô hoàn toàn không có lực sát thương!
Phương Minh Viễn hơi nhún vai nói:
- Được rồi, tôi biết rồi! Cô không phải!
Vu Mẫn nhìn anh ta đột nhiên mỉm cười nói:
- Tôi kết hôn hay không, anh vội gì chứ? Anh không phải là hồng nhan tri kỷ đó sao?
- Nhưng vấn đề là mỗi khi nhìn thấy bá phụ bá mẫu, họ đều quanh co, không đạt được mục đích không ngừng truy vấn ngày kết hôn của họ. Lẽ nào côkhông nhận thấy, hai mắt ông bà giờ nhìn tôi không mấy vừa mắt sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt buồn rầu nói,
- Họ tám phần là cho rằng tôi nhất định là người đàn ông không có trách nhiệm!
Hai má Vu Mẫn ửng đỏ lên, kỳ thật sao lại lấy anh ta là người đàn ông không có trách nhiệm, mẹ thấy con gái vẫn còn trong trắng, mẹ đã nhiều lầnhỏi Vu Mẫn tại sao không kết hôn, đã nghi ngờ là Phương Minh Viễn cóbệnh gì, một cô gái xinh đẹp như con gái, chẳng ngờ qua lại bao lâu,mộtchút kích động cũng chẳng có sao? Chỉ có điều câu nói này làm sao cô cóthể mở miệng ra nói với Phương Minh Viễn!
- Vậy tôi trước nay không động tới người đàn ông tôi ngưỡng mộ, lại không nghĩ đến nỗi uất ức của chính mình, không đúng sao?
Vu Mẫn oán trách nói,
- Hơn nữa, ai quy định con gái nhất định phải lấy chồng? Trên hiến pháo cũng không có điều khoản này !
- Đúng vậy, cô không nghĩ đến nỗi oan ức của mình, lại không biết có bao nhiêu người đàn ông vì vậy bị tổn thương!
Phương Minh Viễn nói,
- Vị Quach đại công tử đó gần đây có quấy rầy cô không?
Quách đại công tử mà Phương Minh Viễn nói là ám chỉ Quách Nhạc Đồng con traicủa Quách Minh Truyền Bộ trưởng Bộ tuyên truyền tỉnh Tần Tây. Lúc đầu Vu Mẫn lấy Phương Minh Viễn làm tấm lá chắn, một mặt cố nhiên là vì đểthoát khỏi Quách Nhạc Đồng mà sau cuộc gặp ở đài truyền hình lần đóQuách Nhạc Đồng mặc dù không không ngoan ngoãn rút lui như Vu Mẫn nghĩ,nhưng những hành động giằng co đã bớt đi rất nhiều!
- Ai cần anh lo? Quan tâm đếnthời gian của tôi thì hay là nhớ tới những cô gái làm anh tổn thương đi!
Vu Mẫn nhìn quanh,thấp giọng nói,
- Thành thật mà nói, Dung Dung có phải bì anh thịt rồi…
- Khụ!
Phương Minh Viễn vẻ mặt biến sắc, nặng nề ho khan để ngắt lời Vu Mẫn:
- Hai chúng ta đã rất thân thuộc cô còn nói linh tinh, tôi cũng có thể phỉ báng cô như vậy!
- Stop!
Vẻ mặt Vu Mẫn khinh thường nói,
- Anh nghĩ mọi người đều ngu sao! Chị em Lâm gia như hai đóa hoa xinhđẹp, không biết có bao nhiêu nam nhân ưu tú thích họ, nhưng cho dù làchị hay em đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, không hề oán trách gì mà làm trợ lý của anh…anh thử nói xem mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Phương Minh Viễn có chút cổ quái nhìn Vu Mẫn nói:
- Nếu theo lý luận của cô, có phải tôi phải xem xét lại mình không, hay là cô cũng yêu thầm tôi, đợi chờ tôi?
- Yaaa!
Vu Mẫn hơi ngơ ngác,vừa sợ vừa thẹn lấy túi xách đánh Phương Minh viễn,kêu lên:
- Minh Viễn! Anh nói linh tinh cái gì vậy!
Phương Minh Viễn cũng không ngờ Vu Mẫn sẽ có phản ứng như vậy, bị cô ta đánhcho hai cái mới chạy tháo thân, Vu Mẫn vẫn không buông tha chạy theo anh ta.
- Cẩn thận dưới chân!
Phương Minh Viễn thấy có mảnh sành nhỏ dưới đường vội vàng nói.
Chỉ có điều vì vội đuổi theo anh ta mà Vu Mẫn đã giẫm phải, lập tức bịtrượt chân, hét lên chói tai, ngã ngửa mặt lên trời, cái túi trong taycũng bay ra xa.
Cũng may Phương Minh Viễn vừa nhắc nhở vừa nhảylại tới gần, tay trái ôm lấy eo, tay phải ôm bờ vai cô, ôm cô vàolòng.Vu Mẫn chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, người cứng đơ, đang giữa không trung!
Vu Mẫn được Phương Minh Viễn đặt xuống vẫn chưa hoàn hồn, Phương Minh Viễn đỡ cô đứng vững lại, rồi chạy sang bên đường nhặt túicủa cô.
- Thằng nhóc này thân thủ không tồi!
Một ông cụ ở quán sửa xe bên đường vỗ tay nói.
Phương Minh Viễn cười với ông vụ, xem như là cảm ơn lời khen của ông.
Phương Minh Viễn nhìn quanh, đỡ Phương Minh Viễn sang quán sau bên đường cũng coi như là sạch sẽ.
- Ăn chút gì đi, nghỉ ngới một lát rồi hẵng đi!
Phương Minh Viễn nói, bây giờ cũng sắp trưa rồi, đi xa như vậy, Vu Mẫn vừa bị kinh hãi vẫn phải nghỉ ngơi một chút.
Vu mẫn cũng không pản đối,chỉ có điều là:
- Anh bảo họ dọn sạch sẽ một chút!
Ở Phụng Nguyên lâu rồi, địa vị của cô đã khác lúc trước, bây giờ có rất it người đến quán ăn bên đường dùng bữa rồi.
Phương Minh Viễn gọi mấy món, gọi thêm một chai rượu trắng, lấy một tờ giấy lau nói:
- Không cần tìm nữa, mọi thứ đã sạch sẽ rồi!
Bà chủ tuổi đã ngoài bốn mươi lập tức cười híp lại- - - Những thứPhương Minh Viễn gọi, cộng vào phải hơn 30 tệ, một lát đã thu được trămtệ không vui sao được?
- Cậu yên tâm đi! Nếu có chút không sạch sẽ, những món ăn này tôi tặng cậu hết!
Bà chủ liên thanh nói.
Phương Minh viễn về chỗ ngồi đối diện với Vu Mẫn, quán ăn này không lớn, chỉkhoảng 10m², xếp mấy cái bàn,trong quán có mấy cái bếp lò, đều đã tắt,xem ra đều rất sạch sẽ, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng màPhương Minh Viễn chọn nó.
Vu Mẫn cởi bỏ áo khoác lông ngoài, đểghế bên cạnh, lộ ra chiếc áo len màu đen bên trong, và một bộ ngực caongất cùng chiếc eo nhỏ duyên dáng.
- Minh Viễn, anh thật sự chọn chỗ này?
Vu Mẫn thấp giọng nói, mấy hôm trước cô cũng nhận được tin từ Tô Ái Quân,nói thật, lúc đó cả người cô hoang mang! Nói gì cô cũng không ngờ Phương Minh Viễn lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy! Đây chẳng phải là nhậnthầu huyện Đồng Nghi sao? Đến bây giờ, có lúc cô vẫn cảm thấy cái tinnày không thật cho lắm, cho nên cô mới đi cùng Phương Minh Viễn đến đâyxem sao.
Nhưng tất cả những thứ cô nhìn thấy khiến cô rất thấtvọng! Tất cả của huyện Đồng Nghi không thể so sánh với Phụng Nguyên, chỉ có thể so sánh với huyện Bình Xuyên sau niên đại 80, cũng không có ưuthế gì, nơi này không có gì ngoại trừ xi măng, có thể nói không có gìgiống như cơ sở công nghiệp, ngay cả như nhà máy thiết bị cán épTần Tâycũng không được! Hơn nữa do sản xuất xi măng với số lượng lớ, hơn nữamôi trường còn tương đối ô nhiễm!
- Tiểu Mẫn, có một vấn đề,tôi muốn hỏi cô, cô phải suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi một câu trả lời chính thức!
Vấn đề Phương Minh viễn vẫn chưa trả lời cô, mà còn trịnh trọng nói.
- Vấn đề gì?
Vu Mẫn ngạc nhiên nói.
- Cô đồng ý làm giám đốc đài truyền hình tương lai của thành phố Đồng Nghi không?