Đúng vậy, Chu tổng nói không sai, chỗ chúng tôi cũng thế, mọi người rất nghèo, nếu như từ Quách tổng bọn họ mua vật liệu thép, chẳng những tốn thời gian dài, phí vận chuyển cao, ngay cả xe cũng rất khó tìm nữa...
Chủ tịch tập đoàn sắt thép Bát Nhất vội vàng phụ họa. Mấy người còn lại cũng liền than khổ.
- Quách tổng bọn họ đều ở vùng ven sông ven biển, chẳng những giao thông thuận tiện, nói thế nào cũng là nơi vô cùng thuận lợi, hiện giờ quốc gia coi trọng việc kiếm ngoại tệ như vậy, đối với bọn họ mà nói, đương nhiên là không còn gì bằng. Còn chúng tôi không như vậy, đều do vị trí, ngay cả nghĩ đến xuất khẩu cũng rất khó!
Quách Đắc Cương sắc mặt không khỏi thoáng biến đổi, trừng mắt nhìn phó tổng tập đoàn Tấn Cương. Tên này rõ ràng là có hàm ý khác, ám chỉ bọn họ sẽ vì xuất khẩu kiếm ngoại tệ mà giảm cung cấp ra thị trường trong nước. Hơn nữa còn ẩn ý nhắc nhở Phương gia, bọn họ có thể giúp đỡ chiếm giữ thị trường trong nước. Tuy nhiên y cũng không bác lại ngay, vì chính y cũng hiểu, khả năng này không phải là không tồn tại. Rất nhiều xí nghiệp trong nước đều như vậy, sản phẩm tốt nhất đều ưu tiên cung cấp cho nước ngoài, bảo đảm kiếm ngoại tệ!
Chu Trữ các người một câu ta một câu, nói trong nói ngoài, đơn giản chính là muốn Phương Thắng xem xét việc giúp đỡ đời sống đồng bào khu vực xa xôi, giao cho vài danh ngạch.
- Quản đốc Phương, dựa vào khảo sát của chúng tôi, với tình trạng thị trường nước ta hiện nay mà nói, mấy loại thép đặc biệt này nhu cầu đều khá lớn, trong nước là cung không đủ cầu, hơn nữa việc sản xuất vật liệu thép của chúng ta trên trường quốc tế cũng tương đối có khả năng cạnh tranh. Cho dù anh có trao cho toàn bộ tám người chúng tôi, sản lượng cũng không thỏa mãn được nhu cầu trong nước trong thời gian ngắn, nếu tính cả trên thị trường quốc tế, không chừng gần một năm mới có thể thỏa mãn. Tôi nghĩ quản đốc Phương cũng không hy vọng nhìn thấy trên thị trường của chúng ta tràn ngập sản phẩm nước ngoài? Hơn nữa, chủ tịch năm đó không phải đã nói, nhiều người thì sức lớn hay sao, mọi người đồng loạt sản xuất, chẳng phải tốc độ thu hồi vốn sẽ nhanh hơn sao?
Chu Trữ "tận tình khuyên bảo" nói.
- Hừ
Lưu Diệp khẽ hừ một tiếng, mặc dù cũng không nói gì thêm, nhưng biểu hiện vẻ không hài lòng. Cung không đủ cầu, như vậy mới có thể nâng cao giá cả vật liệu thép, nếu nhà máy sản xuất nhiều hơn, sản lượng cao, Phương gia trái lại kiếm được nhiều, chỉ mình bọn họ kiếm được ít mà thôi. Nếu cung lớn hơn cầu, làm không tốt cuối cùng bọn họ còn có thể lỗ vốn ấy chứ. Chỉ có điều chuyện này ông ta cũng khó mà nói ra.
Phương Minh Viễn chống cằm, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Cuối cùng mấy vị này cũng dừng lại, Phương Thắng ho khan hai tiếng, lúc này mới nói:
- Các vị, cá vị, ý của các vị chúng tôi đã rõ, bây giờ đã mười một giờ rưỡi rồi, mọi người đều từ xa đến, lại là một ngày vất vả, hay là về sớm nghỉ ngơi đi. Phương gia chúng tôi sẽ xem xét ý của các vị, cố gắng hết sức để đáp ứng nguyện vọng của các vị!
Phương Thắng đã xuống lời tiễn khách, bọn Quách Đắc Cương đương nhiên cũng hiểu, bây giờ muốn Phương gia nhượng bộ, chẳng khác nào làm khó, dù sao thì yêu cầu của bọn Chu Trữ kia, so với kế hoạch của Phương gia cũng chênh lệch tương đối lớn, Phương Thắng không thể ngay lập tức ưng thuận tại chỗ được.
Sau khi nhóm người Quách Đắc Cương rời khỏi, bọn Phương Thắng đóng cửa về phòng, bốn người không khỏi cất tiếng cười to!
- Anh hai, tôi rốt cuộc cũng phục Minh Viễn rồi, nó tính toán đúng thật!
Văn Sinh đưa ngón cái lên nói
- Đây quả thực là chiếu theo kịch bản của nó mà diễn ra còn gì!
Tô Ái Quân đưa tay quàng vai Phương Minh Viễn, trìu mến vỗ vai nói:
- Minh Viễn, theo chú thấy, lần này, suy nghĩ của cháu đã tám phần thành sự thật! Cho dù Quách Đắc Cương, Hứa Thịnh bọn họ không vừa lòng, có thể kể để bọn Chu Trữ, cũng hoàn toàn có thể đạt được mục đích của cháu!
- Được rồi, các anh đừng khen nó nữa, khen nữa thì cái đuôi của nó vểnh đến trời mất! Nhóc con, phải đánh nhiều thì mới không phạm sai lầm.
Dù nói như vậy nhưng vẻ mặt của Phương Thắng cũng vui mừng không kém gì Tô Ái Quân hay Văn Sinh.
- Thôi đi, Phương lão ca, tôi thấy anh đó, miệng nói không giống trong lòng! Minh Viễn hiểu chuyện như vậy, còn muốn đánh? Thế thì chín mươi phần trăm thanh niên Hoa Hạ đều nhảy sông tự vẫn cho rồi! Tên nhóc nhà tôi, nếu mà có được một phần mười bản lịnh của Minh Viễn thì tôi đặt nó lên bàn thờ luôn rồi!
Tô Ái Quân vung tay nói.
- Anh Tô nói phải đấy, nếu Minh Viễn còn cần đánh thì thằng con nhà chúng tôi chắc phải lấy thắt lưng mà quất cho nó chết!
Văn Sinh cũng lớn tiếng phụ họa.
-chú Tô, Chú Thì, cũng muộn rồi chúng ta nên đi nghỉ sớm đi.
- Ôi, nhìn khắp phòng đầy khói thuốc, ngày mai chưa chắc đã bay hết!
Phương Minh Viễn nhìn đốn hỗn độn quanh phòng, thở dài nói:
- Ba, hay là chúng ta mướn người giúp việc đi, để mẹ được thoải mái một chút.
- Con đừng nói với ta, nói với mẹ con ấy, chỉ cần bà ấy đồng ý, ta không có ý kiến.
Phương Thắng vẻ mặt không biểu hiện nói:
- Mọi người ngủ trước đi, ta xem lại kế hoạch của con đã!
Đêm ấy, không biết có bao nhiêu người trằn trọc khó ngủ, nhưng nhân viên trong nhà khách của huyện cũng có không ít người đều chú ý, mãi cho đến rạng sáng, trong phòng các vị chủ tịch, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Chín rưỡi sáng hôm sau, nhận được thông báo, các vị này liền đi đến phòng hội nghị, sốt ruột chờ đợi. Nhất là bọn Chu Trữ, trong lòng càng bất ổn. Chín giờ rưỡi, Phương Thắng và Pavlovskyđi vào phòng hội nghị.
Bọn Quách Đắc Cương chú ý, hôm nay Phương Minh Viễn không xuất hiện nữa.
Phương Thắng chú ý đến ánh mắt của bọn Quách Đắc Cương, mỉm cười nói:
- Minh Viễn hôm nay không tham gia đàm phán, sáng nay đã cùng giám đốc Tô đi quận Bình Xuyên.
Bọn Quách Đắc Cương có chút xấu hổ cười cười.
- Các vị chủ tịch, sau cuộc thảo luận của chúng ta tối hôm qua, đối với ý của các vị, chúng tôi đều đã hiểu. Sau khi tôi và Minh Viễn bàn bạc, cũng hiểu được lời của các vị đều có lý. Lúc trước Minh Viễn chuyển quyền cho xí nghiệp trong nước, mọi người cùng sản xuất, cũng là xúc tiến công nghiệp sắt thép trong nước phát triển nhanh chóng, hình thành quy mô lớn, tiết kiệm ngoại tệ chi ra, hạn chế chi phí sản xuất...
Phương Thắng hoàn toàn không nhìn bản thảo, chậm rãi nói.
Bọn Chu Trữ trong lòng dao động, trên mặt hiện vẻ tươi cười, rõ ràng, Phương gia có ý định mở rộng số người, nói vậy, chỉ thị của tộng bộ, có thể đạt được rồi!
- Sở dĩ ban đầu chúng tôi giới hạn số người, cũng vì lo lắng, một khi chuyển quyền kỹ thuật cho mọi người ngồi đây, sản lượng ba loại thép đặc biệt này, có lẽ nội trong vài năm ngắn có thể đủ đáp ứng hoàn toàn cho thị trường trong nước, đồng thời xuất khẩu. Tôi cũng không giấu mọi người, Phương gia tôi ở Liêu Ninh xây dựng nhà máy, cũng muốn sản xuất ba loại thép đặc biệt này, nhưng chúng tôi cũng không muốn cạnh tranh thị trường trong nước với mọi người, nên mục tiêu thị trường chính của chúng tôi là thị trường quốc tế!
Phương Thắng nói với vẻ thật lòng.
- Ồ...
Mọi người có phần không rõ nguyên do đáp.
Mục tiêu của Phương gia là xuất khẩu, chuyện này cũng không khiến họ cảm thấy bất ngờ, nhưng chuyện này và số người được chuyển quyền kỹ thuật thì có quan hệ gì? Bọn Quách Đắc Cương trong lòng còn mừng thầm, Phương gia đầu tư ba tỷ nhân dân tệ xây dựng nhà máy thép, năng lực sản xuất tương đối lớn, xây dựng nhà xưởng mới, không phải gánh vác lịch sử, lại không cần nộp tiền chuyển quyền, chi phí này thấp hơn so với tập đoàn sắt thép Kinh Cương, Vũ Cương và Hải Bảo là xí nghiệp nhà nước. Nếu như bọn họ tập trung vào thị trường trong nước, thì rõ ràng là kẻ địch lớn trên thương trường.
- Minh Viễn và tôi đã nói qua, sản phẩm nước ta ở nước ngoài rất được hoan nghênh, bởi vì rất rẻ! Rẻ khiến cho người nước ngoài cảm thấy không tin tưởng! Hơn nữa người nước ngoài phát hiện người Hoa Hạ có một đặc điểm, chính là thích mặc cả. Để tìm kiếm đơn đặt hàng nước ngoài, đến từ cùng một nước, thậm chí cùng một tỉnh, cùng một xí nghiệp, không cần người nước ngoài ép giá, chính mình sẽ giảm giá, thậm chí có thể hạ đến giá gốc! Những người nước ngoài rất khó hiểu, giả cả thấp như vậy, những xí nghiệp này làm sao có lời!
Phương Thắng đau lòng nói:
- Bởi vì nhiều người nước ngoài không rõ, tầm quan trọng của việc xuất khẩu kiếm ngoại ệ ở nước ta!
Bọn Quách Đắc Cương, Lưu Diệp, Hứa Thịnh ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt có chút không thoải mái.
- Dĩ nhiên, chính sách quốc gia không đến lượt quản đốc nhỏ bé tôi đây có thể bình luận. Tôi chỉ muốn nói với mọi người, Phương gia chúng tôi không mong vật liệu thép do mình sản xuất ra, ở nước ngoài bị ngăn chặn giá cả của xí nghiệp được chuyển quyền kỹ thuật, mà phải đem lợi nhuận tương ứng dâng cho người nước ngoài! Nói vậy, nhà tôi chẳng phải gây nên một trò cười! Các vị là xí nghiệp lớn của nhà nước, còn Phương gia tôi, chỉ là xí nghiệp tư nhân, so ra không bằng các vị!
Phương Thắng nói đến như vậy, những người ngồi đó còn không hiểu thì đúng là heo!
- Quản đốc Phương, việc này tôi nghĩ ông không cần lo lắng. Tập đoàn Nam Cương chúng tôi, nếu có thể được Phương gia chuyển quyền, sản xuất vật liệu thép có thể đáp ứng được nhu cầu khu vực tây nam, cũng đã đủ lắm rồi, chúng tôi cũng không có kế hoạch xuất khẩu vật liệu thép đặc biệt ấy!
Chu Trữ là người đầu tiên đứng ra lớn tiếng nói:
- Hơn nữa tôi có thể cam đoan với Phương gia, dù sau này sản lượng tăng cao, sau khi đáp ứng nhu cầu bình thường ở khu vực tây nam, nếu còn dư, cũng sẽ không cạnh tranh giá cả với Phương gia!
- Chu tổng nói không sai, chúng tôi tập đoàn sắt thép Bát Nhất cũng cam đoan như vậy, khoản này có thể ghi vào hợp đồng.
- Tôi nghĩ yêu cầu này của quản đốc Phương cũng là hợp lý hợp tình, tục ngữ nói, uống nước nhớ nguồn, chúng tôi nếu được Phương gia chuyển quyền, sau lại cạnh tranh với Phương gia, như vậy thật vô ân..., sao có thể được. Công ty tập đoàn chúng tôi có thể cam đoan, sau khi được chuyển quyền kỹ thuật, trong vòng năm năm sẽ không xuất khẩu, Sau này nếu sản lượng tăng cao, có thừa để xuất khẩu, giá cả cũng sẽ thương lượng với Phương gia, điều này có thể viết vào hợp đồng chuyển quyền kỹ thuật!
Bọn Quách Đắc Cương trong lòng không ngừng mắng chửi, thủ đoạn này của bọn Chu Trữ thật quá hiểm độc!