Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 68: Bồi thường



.

Thực ra cho dù Phương Minh Viễn có quyết định đi hay không, hắn chắc chắn là hắn phải đi Nhật Bản lần nữa, dù hắn không muốn đi, đoán chắc chính phủ Hoa Hạ cũng sẽ khiêng hắn đi.

Nhưng mà ai cũng hiểu rằng, cam tâm tình nguyện đi với không cam tâm tình nguyện đi sẽ mang tới kết quả không giống nhau. Nếu nói Phương Minh Viễn vui vẻ đi, chưa biết chừng còn mang về cho Hoa Hạ niềm vui bất ngờ cũng nên. Cho nên sau khi đại sứ Susuki Nosuke của Nhật gửi thư mời lên Bộ ngoại giao, không dám chút chậm chễ, lập tức báo lên TW, sau khi nhận được hồi báo khẳng định của TW, lúc này mới phái người đi cùng Susuki Nosuke tới nhà của Phương Minh Viễn.

Susuki Nosuke cũng không thúc giục, dù sao thì y cũng không lo lắng Phương Minh Viễn sẽ từ chối không đi, sau khi có được sự cho phép chính thức của chính phủ Hoa Hạ, chuyện sẽ càng dễ bàn, tất cả vấn đề khó khăn sẽ được chính phủ Hoa Hạ chủ động thay mình giải quyết. Y thích nhất một chính phủ như vậy, chỉ cần đề ra yêu cầu, mục tiêu rõ ràng, những việc khác liền không cần bận tâm, không lo đối phương có xử lý chuyện đó cẩn thận hay không, không cần quan tâm quá trình hoàn thành thế nào, kết quả sẽ còn tốt hơn so với sự tưởng tượng của bản thân.

Susuki Nosuke từng ở nước Đức đảm nhiệm Tham tán đại sứ quán, sống ở đó chẳng thoải mái như sống ở Hoa Hạ, mấy tên mũi lõ là một đám vênh váo tự đắc, đề ra một chút yêu cầu gì, cũng đều là không phù hợp luật pháp quốc gia, cái này không phù hợp với phong tục tập quán, cái kia không phù hợp, trái với chủ nghĩa nhân đạo.....vân vân...

Đối với tình thế Nhật Bản, Susuki Nosuke ắt nắm rõ hơn so với người Hoa Hạ, dân Nhật hiện giờ, cho dù đã nghe qua bài phát biểu trên truyền hình của Thủ tướng Murayama, thêm vào đó là đội tự vệ đã đóng quân ở các đường phố tuần tra giữ gìn tình hình trị an, thế cục đã phần nào ổn định. Nhưng cuộc rối loạn này đã làm rung chuyển cục diện chính trị Nhật. Murayama Tomiichi giờ đã bị chỉ trích nặng nề, hận một nỗi không giống như Tôn Ngộ Không biến ra thêm vài kẻ thế thân.

Mời Phương Minh Viễn tới Nhật, chính là một nước cờ hay nhằm giải cứu tình thế hiện giờ của Thủ tướng, Hoa Hạ có một câu châm ngôn ‘Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông’, mấy tên thanh niên kia chẳng phải là muốn đòi lại sự trong sạch cho Phương Minh Viễn hay sao? Thủ tướng tiếp kiến, có tính hay không? Để Phương Minh Viễn thêm lần nữa ra mặt trấn an mấy kẻ thanh niên kia, đám người thị uy có thể giải tán không ít, cứ thế, tình hình trị an các nơi cũng sẽ bớt chút áp lực.

Khi Susuki Nosuke đi tới chỗ ở của Phương Minh Viễn, hắn đã đứng ngoài cửa đợi y tới, không khí gặp mặt lần này so với lần trước lại thoải mái hơn nhiều. Cùng đi với Susuki Nosuke có Sở trưởng Châu Á thuộc Bộ ngoại giao Đồ Trường Hà, trông điềm tĩnh hơn Khâu Minh Lễ nhiều, không quá quan cách, hòa khí giống như buổi nói chuyện giữa mấy người hàng xóm.

Susuki Nosuke trước tiên đại diện người Nhật cảm tạ tận đáy lòng đối với Phương Minh Viễn, cùng với đó, thay mặt đoàn thể xã hội Nhật Bản trong nước, một số nhân sĩ đã từng chỉ trích và kháng nghị Phương Minh Viễn, tỏ vẻ chân thành xin lỗi, sau đó y cung kính đưa lên bức thư mời do chính Murayama tự tay viết, mời Phương Minh Viễn tới Nhật Bản làm khách.

Sau khi tiếp nhận sự tạ lỗi và lá thư mời từ Susuki, Phương Minh Viễn lại hỏi han một chút về vấn đề tình hình thiên tai ở Kobe, tuy nói rằng từ báo chí, inte biết tới, còn có điện thoại từ Nhật sang, Phương Minh Viễn ít nhiều cũng biết một chút hiện trạng khu thiên tai, nhưng chung quy là cũng không có tư liệu rõ ràng trong tay, Susuki cũng không giấu giếm điều gì, Phương Minh Viễn hỏi gì, y đáp nấy.

Đồ Trường Hà đứng một bên nhìn cuộc nói chuyện vui vẻ của Phương Minh Viễ và Susuki, trong lòng cũng xúc động không thôi.

Làm ngành ngoại giao này thật không dễ dàng, làm nhân viên ngoại giao của một quốc gia yếu, lại càng không dễ dàng gì.

Tuy nói Hoa Hạ là một trong năm quốc gia thường trực của Liên Hợp Quốc, tuy nói Hoa Hạ là một trong số ít các quốc gia trên thế giới có vũ khí hạt nhân, tuy nói quy mô số lượng lục quân, không quân của Hoa Hạ trên thế giới cũng có danh tiếng, nhưng Hoa Hạ là một trong năm quốc gia cố định của Hội Đồng bảo an Liên Hợp Quốc có công việc ngoại giao là khó làm nhất.

Mĩ và Liên Xô là hai cực thế giới năm đó, đều có năng lực hủy diệt thế giới, ắt nhiên không có quốc gia nào dám khiêu khích bọn họ. Sau này tuy rằng Liên Xô tan rã, kế nhiệm chính trị là Nga, nói thẳng ra thì không có mạnh như Liên Xô lúc trước, nhưng hổ già tuy ngã xuống, uy vấn ở thế thượng phong.

Anh và Pháp là cường quốc chủ nghĩa lâu đời, thuộc địa từng trải khắp toàn cầu. Tuy nói uy phong mới hạ xuống, nhưng ‘Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’, đa phần là không lên tiếng, nhưng thỉnh thoảng cũng bày tỏ chút thái độ, Liên Xô – Mỹ hai nước, hoặc nói Nga – Mỹ hai nước cũng phải cẩn thận lắng nghe.

Hoa Hạ là yếu nhất, chẳng những mấy kẻ nước lớn vênh váo tự đắc, ngay cả mấy nước nhỏ ở Đông Nam Á, ỷ có mấy nước lớn chống lưng, vô công rồi nghề cũng nhe nanh múa vuốt trước Hoa Hạ.

Còn Nhật Bản là đồng minh của Mỹ, có kinh tế lớn thứ hai trên thế giới, khi ngoại giao với Hoa Hạ, thời kỳ đầu bang giao hai nước thì thôi đi, giữa hai nước còn duy trì tính bình đẳng, vậy mà mấy năm gần đây, mấy kẻ nhân viên ngoại giao của Nhật ở Hoa Hạ cũng ngày càng vênh váo tự đắc, khi lên tiếng lúc nào cũng mang theo vài ý hơn người. Lần này Phương Minh Viễn ở Nhật Bản “gây chuyện”, ngay cả dân chúng cũng đưa tới thư kháng nghị, thực khiến người ta có chút căm tức.

Tuy nhiên, Phương Minh Viễn này cũng thực có bản lĩnh, không ngờ Nhật lại có động đất thật, thoáng cái, mấy tên người Nhật đó cũng câm hết cả lũ, trong lòng Đồ Trường Hà liền vô cùng hả hê, thực giống như trong thời kì oi bức nhất của tháng hè được thưởng thức một chén canh ô mai, thực sảng khoái vô cùng!

Susuki và Đồ Trường Hà ngồi khoảng nửa giờ liền rời khỏi, Phương Minh Viễn tiễn ra tận cửa, chờ bọn họ lên xe, lúc này mới quay trở về.

Trong phòng làm việc công ty Nippon Steel tại Tokyo, Matsumoto Masamichi vừa mới nhận được cuộc điện thoại trong nước.

Chưa nghe nổi hai câu, y liền thất thanh kêu lên:

-Anh Điền Thụ , anh có biết anh đang nói cái gì không hả? Cho vay vô thời hạn ba tỉ Yên?

Nếu không phải người đang nói qua điện thoại là Phó Giám đốc Điền Thụ Bản của Nippon Steel, y liền muốn hỏi đối phương, có phải đầu ông ta là đầu lợn không? Vay vô thời hạn?

Cuộc đàm phán giữa Shin’nitettsu và gia đình họ Phương giằng co tới nay đã gần một năm, sự bất đồng chuyển nhượng đôi bên vẫn là viên đá ngáng đường lớn nhất của cuộc thỏa thuận, đài truyền hình Tokyo phát ra buổi phỏng vấn với Phương Minh Viễn, do tình hình quần chúng rối loạn trong nước, cuộc đàm phán giữa hai bên cũng tạm dừng.

Tuy rằng nói, sau trận động đất ở Kobe ngày 23 tháng 1, Matsumoto đã cảm thấy cuộc đàm phán đôi bên cần phải tiếp tục, hơn nữa lần này, bên Phương gia càng nắm được thế chủ động, nhưng nói gì y cũng không ngờ tới, lãnh đạo của Shin’nitettsu còn dự định đưa ra bước nhượng bộ như vậy, chẳng những cho vay trên mức tổng ngạch, lại còn là cho vay vô thời hạn.

-Đúng vậy, vay vô thời hạn. Matsumoto, tôi hy vọng ngài có thể mau chóng hoàn thành cuộc đàm phán nhượng bộ và mua bán thiết bị với nhà họ Phương. Hội đồng quản trị của công ty cũng đã đồng ý, mấy hạng mục kĩ thuật đó, Phương gia ở Hoa Hạ có thể sở hữu bản quyền và sự chuyển nhượng cho phép.

Điền Thụ Bản trầm giọng nói:

-Thủ tướng Murayama Tomiichi đã chính thức đưa thư mời Phương Minh Viễn. Hôm nay đại sứ Susuki Nosuke của ta trú tại Hoa Hạ cũng đã giao cho Bộ ngoại giao bên họ rồi.

Matsumoto toàn thân kích động, là một nhân viên quan trọng trọng công ty Nippon Steel này, y đương nhiên biết rằng, trong tháng 1 khi ở Nhật Bản dùng ngòi bút làm vũ khí chống Phương Minh Viễn thì công ty Nippon Steel cũng có không ít “công lao” trong đó . Chẳng những giúp đỡ không ít đoàn thể xã hội và cá nhân phản đối Phương Minh Viễn, còn ngầm thông qua truyền thông Nhật thêm dầu vào lửa, mượn cơ hội này đả kích Phương gia.

Xem ra, Phương gia có thể thuận lợi mà chơi trò mèo vờn chuột với hai công ty Nippon Steel và công ty thép Albert của Đức, chính bởi vì tài chính dư thừa, như vậy, cho dù công ty Albert trả giá rất cao, Phương gia cũng hoàn toàn có thể đối phó được.

Mà lại cứ đúng thời điểm Nippon Steel đang bế tắc thì Phương Minh Viễn đầu óc mê muội, nghĩ ra một chiêu hồ đồ, đem cục diện tốt đẹp ở Nhật Bản trở nên hỏng bét, mà việc Nippon Steel phải làm chính là ngầm thêm dầu vào lửa, làm cho sự việc càng lớn càng tốt, như vậy ắt sẽ ảnh hưởng lớn tới sản nghiệp của Phương gia ở Nhật. Mà nếu không có mấy sản nghiệp ở Nhật cung ứng, vốn lưu động trong tay Phương gia ắt bị hạn chế, như thế, Nippon Steel có khả năng đề ra cho vay, chắc chắn sẽ thêm vài phần hấp dẫn.

Nhưng chẳng ai ngờ, “Lời tiên đoán” như truyện nghìn lẻ một đêm kia của Phương Minh Viễn lại trở thành sự thật.

Từ tối ngày 24 đến hôm nay, các đội ngũ biểu tình ở Nhật kia, còn có đoàn thể xã hội có thể nhận ra, sau trận động đất Kobe, sự sùng bái của các nhóm thanh niên đối với Phương Minh Viễn đã đến mức độ nào rồi. Hiện tại lúc này, kẻ nào đứng bên kia chiến tuyến đối với Phương Minh Viễn, liền trở thành kẻ thù của hàng triệu thanh niên Nhật.

Nếu nói vào lúc này, giới truyền thông nào dám lộ mặt, công ty Nippon Steel cũng cùng tham dự, đối với công ty mà nói đây cũng là xì căng đan làm mất hết thể diện, cũng khó tránh sự tấn công gặp phải sau này, liền hy vọng có thể giải hòa với Phương Minh Viễn.

Nhất là sau khi biết Murayama đã đưa ra thư mời cho Phương Minh Viễn, vốn dĩ vẫn còn đang nghĩ làm sao có thể dùng cái giá nhỏ nhất để hóa giải được, bây giờ mấy vị lãnh đạo của công ty cũng không khỏi có chút điên đầu, mấy hành động nhỏ này của doanh nghiệp có thể giấu được kẻ khác thì cũng không giấu nổi chính phủ, chỉ cần chính phủ Nhật Bản muốn điều tra thì tuyệt đối có thể điều tra ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv